Cưới Trước Yêu Sau

Chương 240




CHƯƠNG 240: THỦ ĐOẠN NHẢM NHÍ

Mắt của Tư Hàn phải đến bệnh viện tái khám, ăn xong bữa sáng, Trịnh Thiên Ngọc chở Mai Thùy Hân và Tư Hàn đến bệnh viện.

Bác sĩ sau khi cẩn thận kiểm tra xong, nói với Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân, mắt của Tư Hàn hồi phục rất tốt, tiếp tục điều trị thêm hai liệu trình nữa thì có thể khỏi hẳn.

Trịnh Thiên Ngọc nghe thấy thì tâm trạng rất tốt, tay trái ôm lấy Tư Hàn, tay phải ôm eo của Mai Thùy Hân: “Đi, chúng ta đi nhà hàng ăn mừng!”

Mai Thùy Hân liếc nhìn anh, chần chờ một lúc mới khẽ nói: “Hay là anh đến công ty đi, tối đi ăn mừng cũng được.”

Khi Tư Hàn làm kiểm tra, Trịnh Thiên Ngọc nhận được mấy cuộc điện thoại, nhìn dáng vẻ là biết công ty lại xảy ra chuyện gì đó rồi.

Trịnh Thiên Ngọc không ngờ Mai Thùy Hân chu đáo như vậy, hôn nhẹ lên má cô: “Bà xã tốt! Vậy anh đến công ty xử lý chút việc, tối sẽ về sớm, gọi cả Thiên Hi, chúng ta cũng đi ăn mừng!”

Mai Thùy Hân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tư Hàn, khéo léo gật đầu: “Ừm, được, em với Tư Hàn ở nhà đợi anh.”

Vợ hiền con ngoan ở nhà đợi bạn, loại cảm giác này thật sự quá thật phúc. Trịnh Thiên Ngọc lái xe đưa hai mẹ con về nhà, sau đó vội vàng đến công ty xử lý công vụ.

Làm kiểm tra đã tốn hết cả buổi sáng, Tư Hàn ăn trưa xong thì buồn ngủ, sau khi dỗ Tư Hàn ngủ, Mai Thùy Hân cũng trở nên nhàn rỗi.

Người làm cũng đều đi nghỉ trưa rồi, nhà lớn nhà họ Trịnh đi đến đâu cũng đều là sự yên tĩnh.

Từ sau khi nhận ra Tư Hàn, cảm xúc của Mai Thùy Hân luôn trong trạng thái phấn khích, căn bản không có chút buồn ngủ nào.

Cô đến phòng sách của Trịnh Thiên Ngọc tìm một quyển sách, chuẩn bị đi ra chỗ bóng râm ngoài ban công đọc vài trang sách.

Ban công lộ thiên của nhà họ Trịnh rất thoải mái, cây gỗ lim trơn nhẵn ở phòng khách tầng 1 vươn tán ra ngoài, dưới bóng râm được che phủ bởi cây nhãn, mùa hè ngồi hay nằm ở đây đều rất tuyệt.

Đọc sách được một lúc, cuối cùng cô cũng có chút buồn ngủ, Mai Thùy Hân lười biếng cất sách đi, nhấc chiếc váy dài đi về phía phòng ngủ ở tầng hai.

Cầu thang làm từ đá cẩm thạch rất lớn khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu, Mai Thùy Hân bước lên cầu thang.

Khi bước lên bậc cao nhất của cầu thang, Mai Thùy Hân bỗng bị trượt chân, may mà cô phản ứng nhanh, nhanh chóng bám được vào lan can, chân cũng bị trẹo, đầu gối đập vào lan can sắt rất đau, cô phát hiện trên mặt đất xoa một lớp dầu.

Mai Thùy Hân nắm chặt lan can để ổn định cơ thể, đứng trên cầu thang nhìn, quả nhiên có người cố tình muốn hại cô, trên bậc có một mảng bóng loáng, không phải dầu thì là cái gì.

Có người đổ dầu trên cầu thang, muốn cô trượt chân ngã.

Người này là ai, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra. Mai Thùy Hân nhìn chằm chằm vào vết dầu đó, sắc mắt càng lúc càng khó coi.

Cô tưởng rằng Trịnh Thiên Hi chỉ có chút tính khí cô chủ bá đạo thôi, không ngờ cô ta lại ngu xuẩn như vậy.

Cái loại thủ đoạn nhảm nhí này như đứa học sinh cấp 1 mà cũng muốn lấy ra dùng? Cô ngã thì không sao, ngộ nhỡ Tư Hàn ngủ dậy đi tìm cô, trượt chân ngã thì phải làm sao?

Mai Thùy Hân cẩn thận tránh chỗ dầu ra, tập tễnh đi về phía phòng ngủ của Trịnh Thiên Hi.

Đi đến trước phòng ngủ của Trịnh Thiên Hi, cô giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên nghe thấy trong phòng cho khách phía đối diện có vang lên tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, Mai Thùy Hân hơi ngây người, bước chân cũng dừng lại.

Trong phòng truyền đến giọng nói của Trịnh Thiên Hi: “Không được, hôm nay không được! Mai Thùy Hân còn đang ở ban công lộ thiên đọc sách, lát nữa cô ta lên sẽ nghe thấy!”

Người đàn ông đó có chút gấp gáp không chờ được: “Em như vậy quá không có đạo đức rồi! Trêu chọc người ta đến mức này rồi, em còn giả vờ làm trinh nữ! Được, tôi tốc chiến tốc chiến được không?”

Trịnh Thiên Hi cười khẽ một tiếng: “Trêu đùa anh không đại biểu tôi muốn! Anh phải rõ, anh chính là một con chó nhà tôi nuôi, làm hay không làm, tôi nói mới tính!”

Sau đó cánh cửa một đập mạnh một tiếng, hình như là người đàn ông đó tức giận, ấn Trịnh Thiên Hi lên cửa.

Mai Thùy Hân không còn kiên nhẫn tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện nữa, trực tiếp giơ tay dùng sức gõ cửa: “Trịnh Thiên Hi! Cô có ở bên trong không? Cô mở cửa ra cho tôi!”

Trịnh Thiên Hi đang bị người đàn ông đó trói lấy, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa của Mai Thùy Hân, cũng có chút hoảng hốt, đẩy người đàn ông đó trốn vào trong tủ.

Chỉnh lại tóc tai và quần áo một chút, Trịnh Thiên Hi dùng dáng vẻ cao ngạo đi ra mở cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.