Trì Tảo Tảo nhìn thấy Diệp Khuyết đi đến phòng tắm cũng chạy vào theo.
Mới chạy vào phòng tắm, Trì Tảo Tảo đã bị Diệp Khuyết dùng vòi hoa sen phun nước vào người.
Hơn nữa lại là nước lạnh.
Trì Tảo Tảo sửng sốt, cả người ướt như chuột lột, ánh mắt ai oán nhìn về phía Diệp Khuyết.
Cả người Diệp Khuyết cũng ướt đẫm, vì muốn khống chế tác dụng của thuốc trong cơ thể mình, anh chỉ có thể dùng nước lạnh để hạ hỏa.
Cũng may, làm như vậy một lúc, thuốc cũng dần dần mất đi tác dụng.
Nhìn thấy Trì Tảo Tảo toàn thân ướt đẫm, lửa nóng vừa mới kiềm chế được lại bùng phát.
Anh thẹn quá hóa giận: “Quay đầu lại, tý nữa anh sẽ thu thập em sau.”
Nếu như anh không chạy, anh sợ mình mất đi khống chế mà ăn sạch sẽ cô, cho nên anh ép mình phải rời khỏi cô.
Trì Tảo Tảo cũng bị nước lạnh làm cho tỉnh táo.
Cả người lạnh run, chay nhanh về phòng tìm quần áo.
Mới vừa mặc xong quần áo, Diệp Khuyết đã trở lại, anh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, thoải mái nhưng lại nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cô.
Trì Tảo Tảo quẹt cái miệng nhỏ, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Diệp Khuyết đã lạnh lùng đánh gãy lời cô: “Em cứ như vậy, không thể chịu nổi.”
Đây không phải là lần một, lần hai cô câu dẫn anh, Diệp Khuyết anh chán ghét nhất loại phụ nữ không biết rụt rè, Trì Tảo Tảo không từ thủ đoạn, năm lần bảy lượt muốn lăn giường cùng anh, như vậy có khác gì những người phụ nữ đó?
Vốn tưởng rằng sau khoảng thời gian hai người chiến tranh lạnh, anh có thể suy xét cho cô một cơ hội biểu hiện nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay cô lại làm ra chuyện này.
Chuyện này khiến anh quá thất vọng.
“Em không chịu nổi khi nào, là mẹ……”
Lúc trước mẹ đã nói, nếu như sự việc thất bại thì sẽ đẩy trách nhiệm lên bà, Trì Tảo Tảo thấy Diệp Khuyết tức giận không có cách nào phải lôi bà ra làm tấm chắn.
“Em còn cãi chày cãi cối?” Cô còn chưa nói xong, anh đã lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn cô: “Trì Tảo Tảo, nếu như em còn làm như vậy sẽ chỉ làm anh càng chán ghét em hơn.”
Anh xoay người rời đi.
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu, lên tiếng: “Diệp Khuyết, có phải anh có bệnh kín hay không?”
Cô cởi sạch sẽ trước mặt anh, mà anh vẫn thờ ơ, người đàn ông này, nếu không phải bị bệnh kín thì đã ăn cô sạch sẽ rồi.
Bỗng nhiên Diệp Khuyết cứng đờ.
Bệnh kín?
Diệp Khuyết anh có bệnh kín?
Lông mày anh nhíu chặt, lửa giận trong cơ thể bùng phát, cô nhóc này còn nói anh có bệnh kín?
Như thế sao anh có thể nhịn được nữa.
Anh xoay người đi nhanh về phía Trì Tảo Tảo, chế trụ cô, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như ngọn lửa cháy hừng hực.
“Em nói lại lần nữa?
Trì Tảo Tảo bị anh dọa sợ nhưng không cam lòng yếu thế, nâng cằm lên, đối diện với anh: “Nhất đinh anh có bệnh kín nếu không sao một chút phản ứng cũng không có?”
****!
Anh chửi thầm một tiếng, bỗng nhiên ném cô lên giường, đè lên cô.
Trì Tảo Tảo không nhúc nhích, ánh mắt thanh tịnh, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm anh.
Anh có chút nặng khiến cô không thở nổi nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh.
Diệp Khuyết tức giận, hận không thể bóp chết cô, ngón trỏ để giữa hai chân cô giống như muôn xuyên qua lớp vải đâm vào cơ thể Trì Tảo Tảo.
Nơi đó chưa từng bị ai chạm qua, lần đầu tiên bị Diệp Khuyết chạm vào, cô có cảm giác tê dại toàn thân, vừa thoải mái vừa khó chịu.
Cô thét chói tai: “Đau, sao anh lại véo nơi đó của em.”
“Ông đây muốn em biết, ông đây có bệnh kín hay không.” Ngón tay anh dùng sức chọc khiến Trì Tảo Tảo đau đớn, òa khóc.
“Không, đừng đụng vào chỗ đó, Diệp Khuyết, tên khốn kiếp nhà anh.”