Nam Cung Dực trả lời xong, Trì Tảo Tảo giống như là phát điên, xoay người chạy trở về.
Trở lại trên giường, bưng lên đồ ăn vừa rồi đám hầu nữ chuẩn bị cho cô, vừa cầm lên liền ăn như hổ đói.
Cô có thể trở về, cô có thể trở về, chỉ có thể chăm sóc tốt bản thân mình, cô mới có sức lực trở về, cho nên, cô muốn ăn nhiều đồ ăn hơn.
Thấy hành động của Trì Tảo Tảo, Nam Cung Dực buông mắt xuống, vẻ mặt hơi cảm thấy đau buồn.
Anh ta xoay người, lẳng lặng rời đi.
Kim Tuyền Y dùng ánh mắt ý bảo những hầu nữ kia, để cho bọn họ chăm sóc tốt Trì Tảo Tảo, mình cũng đi theo sau lưng Nam Cung Dực.
"Điên hạ, anh muốn đưa cô ấy trở về có thật không?” Khi không có ai, Kim Tuyền Y vẫn xưng hô Nam Cung Dực như vậy.
Mà Nam Cung Dực cũng xưng hô Kim Tuyền Y, là "Phu nhân".
"Sẽ không.” Anh ta lạnh nhạt trả lời hai chữ.
Kim Tuyền Y vô cùng kinh ngạc: “Vậy vừa rồi anh..."
"Đó chẳng qua là kế hoãn binh của anh.” Xoay người, Nam Cung Dực nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trầm giọng nói: “Nó là thứ duy nhất chị của anh để lại trên thế giới này, người quan trọng nhất với anh, đối với anh, nó có ý nghĩa rất quan trọng, anh sẽ yêu cầu Nữ hoàng bệ hạ trả lại tất cả những thứ thuộc về chị ấy, để Tảo Tảo thừa kế."
"..."
Nam Cung Dực xoay người, lại bước tiến lên, tiếp tục nói: “Không phải Nữ hoàng bệ hạ vẫn luôn rất yêu thích Thừa Trị sao? Em lập tức để Thừa Trị trở về, anh muốn cho nó kết hôn với Tảo Tảo."
Để Thừa Trị kết hôn với Tảo Tảo?
Việc này sợ rằng có chút khó khăn.
Kim Tuyền Y đi theo phía trước nói: “Nhưng mà, Thừa Trị đã rời đi rất lâu rồi, cho dù em để nó trở về, nó cũng chưa chắc sẽ nghe theo sắp xếp của chúng ta."
Phút chốc, Nam Cung Dực dừng bước chân lại, xoay người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.
Giọng nói dứt khoát: “Mặc kệ em dùng cách gì, nhất định bắt nó trở về cho anh, nếu nó dám làm trái ý của anh, em biết tính khí của anh rồi đấy."
Lạnh lùng vô tình để lại hai câu, anh ta hất tay, nghênh ngang mà đi.
Nhìn bóng lưng mạnh mẽ cao lớn của người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp của Kim Tuyền Y, lập tức trở nên buồn bã.
Cô ta trở về tẩm cung, cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại cho em trai Kim Thừa Trị.
Ngày hôm sau, Kim Thừa Trị liền chạy về, bị hầu gái đưa thẳng đến tẩm cung của Kim Tuyền Y.
Nhìn thấy Công tước phu nhân ngồi tít trên cao kia, Kim Thừa Trị lễ nghi cúi đầu, cuối cùng hành lễ.
Kim Tuyền Y cười kéo anh qua: “Ở trước mặt chị, em không cần phải câu nệ như vậy, chị bảo em trở về, là muốn thảo luận với em một việc."
Kim Thừa Trị lạnh nhạt không cảm xúc, trong trẻo lạnh lùng nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh: “Chị, mời nói."
"Là như vậy, anh rể em, anh ấy có một cháu gái, thất lạc ở bên ngoài rất nhiều năm, anh ấy vừa nhận cô ấy trở về, tuổi tác nhỏ hơn em 2 tuổi, anh ấy muốn để em..."
"Để em tìm niềm vui cho cháu gái nhỏ của anh ta sao?"
Dòng dõi quý tộc của Hoàng gia, vì quyền vị lời ịch, anh lừa tôi gạt, càng đấu đá nhau đến mất hết tính người.
Huống chi, đó là cháu gái của anh rể, xin hỏi, cháu gái của anh rể, có thể ở chung một chỗ với em vợ là anh sao?
Hành vi của Nam Dung Dực, thật sự là lố bịch.
Phút chốc Kim Thừa Trị đứng dậy, một tiếng từ chối: “Không thể được, em nhất định sẽ không trở thành quân cờ để anh ta cướp đoạt quyền lợi Hoàng gia, chị, chị yêu anh ấy, chị sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh ấy, nhưng đừng kéo em vào, em không lạ gì trở thành một thành viên trong đại gia đình này, em có lý tưởng và mục tiêu theo đuổi của mình, hy vọng sau này,chị làm Công tước phu nhân của chịthật tốt, đừng đến làm phiền em nữa."
Anh lạnh lùng sắc bén, nói hết lời, hất tay liền đi.
Nhưng vừa tiến lên hai bước, đụng phải Nam Cung Dực đang đi vào tẩm cung.
Anh ta lạnh nhạt nhìn Kim Thừa Trị, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, từng chữ từng câu: “Chuyện này, em đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, không phải do em tới lựa chọn."