Cậu chủ, Ông Bà tiểu thử đến rồi ạ.
- con đây rồi con,mau ngồi vào ăn cơm đi!
- Lão gia, lão phu nhân sao hai người lại ở đây ạ?
- Ta đến thăm con, cũng để xem xem thằng con trai này nó đối xử với con như thế nào!
Mới sáng sớm,hai ông bà đã sang đến nhà của anh, muốn xem cô ở nơi đây như thế nào có thích nghi được không và cũng muốn xem anh đối sử với cô như nào,có bắt nạt hay làm nhưng gì quá sức cho cô không!
- sao sáng sớm con đã ra bên ngoài rồi? con thể dục à?
- Dạ...!?
- cô ấy thể dục thưa mẹ!
Thấy cô chần chừ với câu hỏi,anh liền nhanh nhảu đáp lại để tránh cô nói những Việc mà anh đã làm với cô trong tối qua.
- Haiz,con không cần phải thể dục đâu,con như vậy là đã rất đẹp rồi!
Lão phu nhân vừa cười hiền từ vừa nói.
Nhưng quả thật, những lời của lão phu nhân không phải những lời nói bóng nói gió mà nó đều có căn cứ cả.Cô là người con gái rất đẹp,đẹp đến mức mê hồn. Cô có dáng cân đối với chiều cao là 1m68,cân nặng cũng chỉ trong mức 44-46 kg.3 vòng đều có đủ.Mái tóc ngang vai mượt mà với xoan tự nhiên,đen nhánh mà chưa qua bất kì hóa chất nào.Khuôn mặt khả ái, xinh xắn lại còn có nước da mềm mịn trắng trẻo. Phải nói một người đẹp như cô có rất nhiều người ghen tị. Vậy mà vẫn có người, chỉ coi cô là vật bị sỉ nhục,hành hạ.Đúng là Không biết thương hoa tiếc ngọc
- Thật ra ta đến đây muốn nói cho con biết rằng là cuối tuần này, Ngụy gia con có tổ chức đám cưới.chắc con cũng được thông tin rồi chứ nhỉ?
- D..... dạ!
- Và chắc chắn con cũng được mời tới tham dự?
- V..... Vâng đúng rồi ạ!
- Ta muốn hôm nay con đi mua sắm với ta, Chúng ta sẽ đi đo quần áo,mua đồ trang sức cá nhân,và mua đồ cần thiết cho con. Con thấy sao?
Chuyện đám cưới chả A Hạo và Nhiên Y thật sự sẽ được tổ chức.không phải do dì kế của cô nói cho cô để trêu tức cô.Hoá ra lão phu nhân mục đích tới đây là đến để cùng cô đi mua đồ chuẩn bị cho dịp lễ vào cuối tuần. Nhưng như vậy có phải là hơi cầu kì và mất thời gian không? Với lại làm như vậy cô cũng rất ngại,nên đã từ chối.
- dạ..... con e là không cần đâu ạ!
- Không sao đâu, tiền cho con ta không tiếc.phải bật lại nhà kia cho ta. Phải ra dáng Lâm thiếu phu nhân.
Không chịu hơn thua. Lâm Gia chưa bao giờ sợ tiêu hết tiền,chỉ có sợ tiền tiêu chưa hết. Và lâm gia là người coi trọng nhân nghĩa. Cô được gả vào lâm gia, cũng được coi là người nhà của lâm gia mà đã là người của lâm gia thì không phải thua kém bất kì ai cả.chỉ có họ mới được thua.
- Vậy nhé,ăn nhanh lên rồi thằng Hoàng trở con đi!
- Mẹ?
- cấm cãi!
Đang ngồi ăn ngon lành,và vờ như anh không quan tâm tới cái chuyện đó lắm thì bị bà lão gia lôi vào.đang yên đang lành lại bị đi làm tài xế cho hai người phụ nữ đi mua sắm.Thấy vậy anh bất ngờ nói lại nhưng lại bị giọng nói dõng dạc,dứt khoát của bà lão gia chặn họng lại nên liền im thin thít.
Sau khi ăn cơm xong,cô và lão phu nhân vui vẻ khoác vai nhau đi mua sắm,anh thì mang tậm trang cau có, không ưa đi theo sau.Thấy con trai mình đáng thương,ông lão gia liền đến phì cười và vỗ vai an ủi.
- Con trai của ta,cố gắng lên!
- Ba,sao ba không nói giúp con một tiếng?
- sao ba giúp được con đây,mẹ con nói 1 là 1 mà 2 là 2. những người mà mẹ con quý thì dù con có làm con của bà ấy cũng chả làm được gì đâu!
- Ba sợ mẹ thì nói luôn đi!
- e hèmm,thằng nhóc quỷ này đi nhanh đi!
Nói đúng tim đen,ông lão gia muốn đuổi anh đi ngay càng sớm càng tốt vì sợ xấu hổ.Thật ra thì ông lão gia phải nói là rất sợ vợ,mà nói đúng hơn là rất chiều và sủng vợ.Thậm chí trời cao còn không thể biết ông cưng chiều vợ tới vậy.
Mà chuyện tình của anh ông bà cứ như film ngôn tình vậy.Ông mất rất lâu năm theo đuổi bà mới đổ.Hai ông bà đều là con cháu nhà tài phiệt,. từ lúc kết hôn ông bà chưa một lần giận dỗi nhau bởi ông luôn là người nhường nhịn bà dù không biết ông là người sai hay là người đúng thì ông luôn là người đầu tiên hạ mình xin lỗi bà trước. sống với nhau cũng trên 20 năm ông rất hiểu tính cách của bà,thói quen,ăn mặt v.v
[ Tại trung tâm mua sắm]
đó là trung tâm mua sắm một nơi xa hoa tấp nập người đi vào,đi ra đó là cái khu dường như là được đầu tư nhất vì đó là một thành phần chủ yếu không thể thiếu trong cuộc sống giải trí của mỗi con người. và đặc biệt hơn là đây cũng là chỗ để bọn nhà giàu những con người của nhà tài phiệt đến để tiêu tiền hoặc Học cách ăn chơi lãng phí....
bước vào trong mọi thứ lộng lẫy đều hiện ra. hàng sản phẩm được bày bán làm cô hoa cả mắt. nơi đây là trung tâm mua sắm của những người nhà giàu nên số tiền mà họ bỏ ra để mua được những đồ này không phải là con số tính bằng trăm bằng chục mà luôn tính từ tiếng triệu.
- Đầu tiên đi đo trang phục đã nhé.
- v..... vâng!
đồ đầu tiên mà cũng là đồ quan trọng nhất đó chính là đi đo trang phục. bộ trang phục nó tạo điểm nhấn cho mỗi người mặc nó. và số tiền để làm ra nó cũng sẽ tự thay lời họ mà nói lên được vị trí và gia thế của họ. đương nhiên trang phục mà Lâm ra chọn thường và những trang phục đắt đỏ làm từ những chất liệu cao cấp cũng phải nói là một bộ đồ có một không hai.
bà lão phu nhân đưa cô đến một quầy thiết kế, Đó là một nghệ nhân thiết kế nổi tiếng là người thiết kế cho những bộ đồ của của lão phu nhân đang mặc trên người. là người và theo góc nhìn của lão phu nhân là một người tài giỏi tay nghề thì khéo léo chuyên nghiệp. những bộ đồ mà người đó làm ra đều tạo cảm giác có sức hút cho lão phu nhân, Sao lại phu nhân cảm thấy ăn ý nên tao rất tin tưởng và lựa chọn người đó là nhà thiết kế riêng cho mình.
- lâm lão phu nhân,rất vui lại được gặp người!
- khách sáo quá!
- Hôm nay người đến đây muốn làm bộ như thế nào ạ?
- đây là con dâu của tôi hãy thiết kế cho nó một bộ đồ để đi dự tiệc nhé
lão phu nhân vừa nói vừa đưa tay chỉ hướng về cô. giờ thiết kế dị cung một lượt từ đầu đến chân rồi vui vẻ cười đồng ý.
- Ra là Thiếu phu nhân,tôi là Hoa Ngọc,rất vui khi được biết đến cô!
- vâng!
- Vậy mời thiếu phu nhân vào đây, chúng ta bắt đầu đo luôn nhé!
- Ừm!
không nói nhiều hoa ngọc mời cô vào bên trong để mình làm việc.
trong lúc anh và lão phu nhân ngồi ở ngoài chờ cô. thì đôi vợ chồng sắp cưới a họng và nhiên y đi ngang qua. thấy Lão phu nhân và anh đang ngồi ở đấy hai người họ liền giả vờ đi tới và chào hỏi.
- Đây không phải là Lão phu nhân và lâm tổng sao?
- chào hai người!
- ừm!
đang nghe đang lành mà tự dưng cái đôi đấy đi đến làm lão phu nhân như mất cả hứng chị thưa cho qua.và đương nhiên là anh không đáp lời nào. tạo sự im lặng là cách khinh bỉ tốt nhất mà anh dành cho họ.
thấy như có vẻ là hai giờ họ không được chào đón ở đây, để tránh khỏi không khí căng thẳng này, A Hạo Liền đánh trống lảng và nói!
- Hai người đi đo áo sao?
- Không,tôi đưa con dâu đi!
- ..... vâng,thưa lão phu nhân!
- Haiz, cũng phải cho con dâu tôi đi để cuối tuần này còn so sánh hơn thua với ai đó chứ Nhỉ?
Lão phu nhân nói câu nào thì đều mỉa mai câu đó. thôi thì coi như là hôm nay gặp cái đôi xui xẻo ở đây nên nói một hai câu coi như là để trêu tức hai người họ rồi bà đứng dậy đi vào trong với cô!
- ơ.... lão phu nhân!
- im lặng và nên đi rồi đó?
nói một câu nữa thì có phải là quá ồn ào rồi không. toàn là những câu giả tạo thật là nhức tai. anh đứng dậy trừng mắt nhìn họ và nói những câu răn đe.
thấy sát khí của anh quá lớn Hai Người Họ chỉ biết ngậm ngùi chào tạm biệt người rồi rời đi ngay.