Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 485




Chương 485

“Tổng giám đốc Trương, đi công ty phải không?” Lê Hào hỏi.

“Không, về nhà” Trương Tấn Phong chống cằm, chuyên chú nhìn ra bên ngoài. Xe chạy được mấy phút, anh bỗng kêu: “Dừng một chút”

“Tổng giám đốc Trương?” Lê Hào nhìn vào gương chiếu hậu.

“Tối qua Hạ Uyên nói muốn ăn bánh crepe xoài, bảo mẫu trong nhà không biết làm, tôi đi mua một chút” Trương Tấn Phong trầm giọng nói.

Lê Hào nhìn tiệm đồ ngọt, rất đông người, vì thế xuống xe trước: “Tổng giám đốc Trương, để tôi đi thay cho”

Trương Tấn Phong nhướng mày: “Cậu biết mua cái nào không?”

“Biết, vị xoài chứ gì? Nếu có hương vị khác thì tôi cũng sẽ mua một thể” Lê Hào đáp.

“Khoan đã” Trương Tấn Phong híp mắt: “Tôi ra ngoài mua đồ, cậu khẩn trương làm gì?”

Trương Tấn Phong trừng, Lê Hào bắt đầu nói lắp.

Trương Tấn Phong rất bình tĩnh, nhưng tràn đầy khí thế.

Lê Hào gãi đầu, ngượng ngùng trả lời: “Mấy ngày trước phu nhân dặn tôi là đừng cho anh tới những nơi đông người.”

Tổng giám đốc Trương hiếm khi ngẩn người: “Tại sao?”

Lê Hào nhịn cười: “Anh quên rồi à? Lúc trước anh dẫn phu nhân đi mua túi xách, có người xin số điện thoại của anh còn gì” Còn là một ngôi sao mới tham gia show tuyển chọn, cũng coi như là hot face.

Thấy Trương Tấn Phong cười khẽ, cuối cùng Lê Hào cũng hiểu cái gì gọi là nụ cười như gió xuân.

Trương Tấn Phong che miệng: “Đi đi”

Lê Hào nhanh nhẹn mua bánh crepe xoài, còn mua thêm một phần vị dâu tây. Khi Trương Tấn Phong mang bánh về nhà, Võ Hạ Uyên đang nằm trên sofa phòng khách, mặc váy ngủ màu trắng. Nhìn từ góc độ này có thể thấy phần bụng nổi lên, khiến trái tim Trương Tấn Phong như tan chảy.

“Ba mua đồ ăn gì vậy?” Đức Minh tiến lên ôm chân Trương Tấn Phong.

“Thả tay ra” Trương Tấn Phong run chân: “Đồ ăn cho mẹ con. Chờ mẹ ăn xong con mới được ăn”

Đức Minh cũng không tức giận, thậm chí cảm thấy là chuyện bình thường. Mẹ có mang em gái đã rất vất vả.

Võ Hạ Uyên lậy, vươn tay về phía Trương Tấn Phong: “Mau lên nghĩ mau lên”

Anh tiến lên ôm cô. Võ Hạ Uyên cầm lấy túi nilon, vội vã mở ra, vất vả chia cho con trai một miếng, sau đó sốt ruột nhét vào miệng, cuối cùng mới cảm thấy thoải mái vì dạ dày được thỏa mãn.

Võ Hạ Uyên gác cằm lên vai Trương Tấn Phong, nhai thật kỹ: “Ngon quá”

“Còn có vị dâu tây nữa” Trương Tấn Phong nói.

“Thế à?” Võ Hạ Uyên lập tức lục túi: “Sao hôm nay anh lại biết mua hai loại khẩu vị?” Từ trước tới nay tổng giám đốc Trương chưa bao giờ am hiểu chuyện này, rất là cứng nhắc, nói mua gì thì mua cái đó.

“Lê Hào mua” Trương Tấn Phong mỉm cười: “Ai bảo phu nhân không co anh tới nơi đông người?”

“Bán đứng em à?” Võ Hạ Uyên cắn mạnh một miếng bánh crepe dâu tây.

“Thế mà bán đứng gì?” Trương Tấn Phong bật cười: “Lê Hào vốn không thể giấu diếm trước mặt anh” Nói rồi, anh vỗ lên lưng Võ Hạ Uyên: “Có phải là người phụ nữ hôm đó khiến em khó chịu không?”

Mặc dù chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Võ Hạ Uyên biết rõ tính cách của Trương Tấn Phong. Chỉ cần mình gật đầu, đối phương chắc chắn sẽ gặp phiền phức to: “Không, em chỉ mang thai nên khó tính thôi.

Hôm đó anh nói chuyện làm người ta mất hết thể hiện, em đã thoải mái hơn rồi, đừng có làm bậy bạ nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.