Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 274




Chương 274: Thế nào mới được gọi là xứng

Thực đơn buổi trưa rất phong phú, Đàm Thu Linh nhiệt tình nhưng chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ, còn Võ Hạ Uyên mới là người nấu chính, Đàm Thu Linh đứng ở một bên cười nói: “Trong ấn tượng của tôi, bà chủ của những gia đình giàu có giống như cô sẽ rất nhàn hạ, nhưng cô với bọn họ lại không giống nhau”

“Gọi tên tôi là được rồi, không cần xa lạ như vậy” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Thật ra tôi quen biết rất nhiều người phụ nữ có tính cách độc lập, bao gồm cả chị dâu của tôi, bọn họ vô cùng giỏi giang, tuyệt đối sẽ không sống phụ thuộc vào bất kì người nào. Nói một cách đơn giản là, cho dù có phải rời khỏi cuộc sống xa hoa của gia đình giàu có thì họ cũng vẫn có thể sống tốt”

Lời nói trên lập tức khiến người nghe có suy nghĩ sâu xa.

Võ Hạ Uyên lại nói tiếp: “Ai cũng biết tình yêu giữa hoàng tử và Lọ Lem rất đẹp, nhưng mọi người đều quên rằng bản thân cô bé Lọ Lem cũng rất xuất sắc. Chồng tôi là một người vô cùng giỏi, nếu như mỗi ngày tôi chỉ ở nhà mà không làm gì, sao có thể xứng với anh ấy”

‘Võ Hạ Uyên nửa thật nửa đùa, nhưng mọi người đều biết lời cô nói ra là thực sự nghiêm túc.

“Người giỏi hơn tôi đều đang cố gắng nỗ lực, còn tôi mỗi ngày chỉ biết ăn xong chờ chết”

“Đợi tôi ăn gói khoai chiên rồi xem tiết mục này xong, tôi sẽ đi học từ mới ngay!”

‘Võ Hạ Uyên không muốn nói những lời sáo rỗng hoa mỹ với người khác, nhưng sự thật nó là như vậy.

Trước giờ cơm trưa, Trương Tấn Phong từ phòng ngủ bước ra, anh vừa tỉnh ngủ, mái tóc hơi rối trông có chút lười biếng, cổ áo hé mở làm lộ xương quai xanh tinh xảo, đôi mắt liếc nhìn về phía Võ Hạ Uyên khiến cho một đám con gái gào thét trong lòng.

Đàm Thu Linh có thể đứng vững ở vị trí bây giờ ảt cũng phải gặp qua vô số người, ở trong giới giải trí có loại đàn ông nào mà cô ta chưa từng tiếp xúc, nhưng giờ phút này cô ta không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt có sức hấp dẫn trí mạng, trên người anh ta tỏa ra sự cao quý và ưu nhã bẩm sinh, không cần tỏ vẻ cũng không thể bắt chước.

“Tổng giám đốc Trương, tóc của anh…”

Hoàng An ra hiệu.

“Ừ?” Trương Tấn Phong hơi nhướng lông mày, quay đầu nhìn Hạ Uyên, giọng nói giống như đây là chuyện đương nhiên: “Tóc làm sao vậy?”

Võ Hạ Uyên lau tay, kiếng chân lên giúp anh chỉnh lại mái tóc rối bời: “Có phải lúc anh ngủ dậy lại cọ đầu vào gối không?

“Hình như là vậy” Trương Tấn Phong suy nghĩ một lúc rồi nói.

Thật sự quá thân mật, khi Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong ở chung một chỗ, không ai có thể nghỉ ngờ tình cảm của họ. Tất cả mọi người đều nghĩ đây là đôi vợ chồng lâu năm mới có thể ăn ý với nhau tới mức này, cái loại ấm áp tự nhiên như thế không thể nào giả vờ được.

“Còn có cua Hoàng đế” Trương Tấn Phong nhìn thấy những con cua còn đang ngọ nguậy ở trong bể, khoé miệng anh khẽ cong: “Xem ra mọi người cũng không đến nỗi quá khó khăn túng quãn như những gì tôi thấy trên tỉ vi”

“Nghèo, chúng tôi thật sự rất nghèo” Tính cách của Hoàng An có chút ngây thơ, tuy rằng cậu nhóc hơi sợ Trương Tấn Phong nhưng nỗi sợ ấy cũng không quá nhiều, lại nghĩ tới anh ấy là chồng của chị Hạ Uyên, cậu nhóc liền thả lỏng hơn đôi chút: “Nếu như không có chị Hạ Uyên, chúng ta đã không có đồ ngon để ăn.”

Trương Tấn Phong gật đầu đồng ý: “Chỉ có cô ấy mới có thể làm mấy thứ này”

Mọi người lại bị nhét đầy một họng cơm chó.

“Cua này là tối hôm qua chị Uyên đích thân tới siêu thị mua đó, chị ấy cố tình chờ đến lúc siêu thị chuẩn bị đóng cửa để có thể được giảm giá” Xung quanh chợt yên tĩnh lạ thường.

Trương Tấn Phong ngồi xuống ghế, tự hào mà nói: “Mọi người đều bước ra từ cuộc sống nhung lụa giàu sang, có thể trải nghiệm một chút cũng tốt”

Đàm Thu Linh hỏi: “Tổng giám đốc Trương cũng từng trải nghiệm qua rồi sao?”

Trương Tấn Phong dùng một tay chống căm, cười nói: “Không có, Hạ Uyên có thể chăm sóc tốt cho tất cả mọi người, còn lo không chăm sóc được cho một mình tôi sao”

Năm phút sau, “Tổng giám đốc Trương, anh đừng show ân ái nữa” lên hot search, khán giả vừa khóc vừa yêu cầu cho thêm một bát cơm chó lớn hơn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người tụ họp một chỗ, tốp ba tốp năm ngồi nói chuyện phiếm. Nghĩ tới hôm nay là ngày đầu tiên Trương Tấn Phong tới đây, ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ chắc hẳn đã rất mệt mỏi, mọi người liền hủy bỏ tất cả hoạt động ngoài trời, quyết định ngồi trong phòng khách xem tỉ vi, mệt mỏi thì có thể đi ngủ.

Tổ đạo diễn rất tâm huyết, bộ phim đang chiếu là tác phẩm nổi tiếng của Đàm Thu Linh năm xưa, tên là “Trên đỉnh Cao Lương”, nội dung nói về đề tài nông thôn, xuyên suốt bộ phim đề cập tới những điều thần kì bí ẩn, tuy dài lê thê nhưng nội dung cốt truyện lại vô cùng hấp dẫn, kỹ năng diễn xuất của Đàm Thu Linh lại càng làm cho người khác nể phục.

Đàm Thu Linh mặt mày hớn hở: “Thì ra là bộ phim này, cũng rất được, nhưng tạo hình của tôi trong bộ phim này rất xấu, mọi người đừng để ý”

Lâm Ngạo cười nói : “Làm sao có thể chứ”

Trịnh Hân bĩu môi thầm nghĩ, vui sướng thì cứ nói là vui sướng, giả vờ cái gì Trương Tấn Phong yên tĩnh ngồi bên cạnh ‘Võ Hạ Uyên, mắt nhìn chằm chảm vào màn hình.

Đàm Thu Linh thấy thế không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Trương lúc trước từng xem qua bộ phim này chưa?”

Trong lòng Võ Hạ Uyên có chút không vui.

Vẻ mặt của Trương Tấn Phong cũng không thay đổi, lắc đầu nói: “Không có thời gian, có thể có ba ngày nghỉ để tới đây đã phải bắt không ít người tăng ca”

Đàm Thu Linh: “Hóa ra là như vậy”

Cô ta nói xong lông mày có chút nhăn lại, nhưng vẫn mỉm cười ôn hoà hỏi: “Tôi có thể hỏi tổng giám đốc Trương một chút vấn đề về việc kinh doanh không?”

Trương Tấn Phong gật đầu: “Có thể: “Thiên Thần mới thành lập chủ yếu đều dựa vào người mới, mấy tháng gần đây cũng phát triển không ít, không biết có chấp nhận người cũ có kinh nghiệm hay không”

Đỗ Minh Thông khẽ nhấc đôi mắt sắc bén nhìn qua, thảo luận vấn đề này có vẻ không tốt lắm, Đàm Thu Linh có ý định nhảy sang Thiên Thần kiếm cơm hay sao.

Trương Tấn Phong nhìn về phía Đàm Thu Linh: “Cô hỏi vấn đề này tôi cũng không rõ lắm, Thiên Thần cũng chỉ là công ty con của tập đoàn ET, tôi không quá để ý, nếu như cô có hứng thú thì tôi hỏi Phạm Minh Trạch giúp cho”

Đàm Thu Linh đáp: “Làm phiền tổng giám đốc Trương rề Bên dưới khu bình luận cũng có người đang thảo luận về vấn đề này.

“Đã sớm nghe nói cô ta định kiếm chỗ làm khác, bộ dạng này là đang có ý định đâu quân cho Thiên Thần à”

“Không phải chứ, dù sao thì cô ta vẫn chưa hủy bỏ hợp đồng với ông chủ, lại công khai ngỏ ý muốn nhảy công ty, thật là không biết xấu hổ”

“Tôi cảm thấy tổng đốc Trương đang khó xử, không muốn nói tiếp”

Đàm Thu Linh biết mình không nên có suy nghĩ này dù chỉ mảy may, không phải cô ta không hiểu, nhưng những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu.

Gần đây Đàm Thu Linh và ông chủ xuất hiện một vài vấn đề, khiến cô †a cảm thấy không thoải mái.

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì Đàm Thu Linh cũng là Ảnh Hậu, hơn nữa khi chương trình lên sóng, độ nổi tiếng của cô ta chắc chắn sẽ cao hơn lúc trước.

Lần này cô ta tự mình hỏi thăm tổng giám đốc Trương tình hình bên Thiên Thần, thật ra chính là đang gửi cho ông chủ một lời cảnh báo.

Không có công ty này cô ta cũng có thể xin sang công ty khác. Nhưng Đàm Thu Linh không ngờ tổng giám đốc Trương lại bình thản như vậy, cho dù cô ta có là ảnh hậu đi nữa thì người đàn ông này cũng không quan tâm.

Trong lòng Đàm Thu Linh cảm thấy hơi khó chịu chút nhưng không biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh không chút lay động.

Thật đáng tiếc, đẳng cấp của cô ta so với Trương Tấn Phong mà nói cũng không tính là gì.

Chứng kiến được một nửa câu chuyện, Chu Nguyện thật sự không chịu nổi nữa, lập tức đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi, sau đó mọi người lần lượt kéo nhau về phòng.

Trong nước phát trực tiếp tới mười một giờ, hiện tại cũng nên để cho khán giả nghỉ ngơi Về tới phòng, Trương Tấn Phong bèn khóa cửa lại, làm một loạt động tác, lột sạch sẽ quần áo của Võ Hạ Uyên.

Trên giường lớn mềm mại, một lớn một nhỏ đem mười ngón tay đan vào nhau, vô cùng có quy luật nằm chặt rồi buông ra. Một tháng tương tư giờ biến thành ý nghĩ mạnh mẽ thăng hoa, yêu thương, nóng bỏng.

Sau khi kết thúc, Trương Tấn Phong ôm lấy. Võ Hạ Uyên, trầm giọng hỏi: “Buổi trưa hôm nay vội vàng chiêu đãi mọi người, em đã đưa cơm trưa cho Lê Đình Cảnh chưa”

“Đưa Hạ Uyên không chắc lắm: “Em có làm nhiều một chút, cất vào trong hộp giữ nhiệt, trợ lý của anh ấy đến giờ sẽ tới lấy”

“Anh ta thế mà thật biết hưởng thụ”

Trương Tấn Phong hừ lạnh, nếu không phải bởi vì đây là nguồn thu nhập ngoài của cô khi tham gia chương trình thì anh sẽ không bao giờ đồng ý.

Võ Hạ Uyên im lặng vài giây, sau đó bông nhiên ngồi thẳng dậy, dở khóc dở cười nhìn anh: “Anh đến đây để làm khách mời là bởi vì anh thấy em và Lê Đình Cảnh gặp nhau trên ti vi, anh ghen đúng không?”

Trương Tấn Phong tránh nặng tìm nhẹ: “Rất nhiều người nói em với anh ta nhìn qua rất xứng đôi”

Võ Hạ Uyên: Trương Tấn Phong: “Cho nên anh mới đến đây để cho đám người đó nhìn xem thế nào mới được gọi là xứng”

Võ Hạ Uyên: “..”

Người này thật là ấu trĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.