Cưới Ma Đầu Về Sống Qua Ngày

Chương 57: Kết cục




Trong năm ngày, Cao Tĩnh Vũ cũng không xuất hiện trước tầm mắt của Diệp Cốc Thanh lần nào nữa, giống như điều này vốn chưa từng xảy ra. Nếu không phải bên trong hộc gỗ vẫn còn bức thư tự tay viết của Khúc Thành Dẫn, Diệp Cốc Thanh thật sự cho rằng thời điểm Cao Tĩnh Vũ xuất hiện là một cảnh trong mơ của mình.

Trong mấy ngày này, Diệp Cốc Thanh cũng đã nghĩ thông suốt. Mặc dù Khúc Thành Dẫn đã đồng ý điều kiện của mình, nhưng nếu như có một ngày y trở mặt, mình chỉ có thể tức giận. Cho dù Hồng Hề Việt cõ võ công hộ thân, nhưng hai đấm không địch lại bốn tay, một người không đánh lại nhiều người. Hai người không có lực lượng nếu như muốn chống lại triều đình, như vậy chẳng khác nào người si nói mộng. Thừa diệp cục diện hiện tại vẫn có thể vãn hồi, chẳng bằng nghe theo lời dặn dò của Diệp lão gia sớm buông tay.

Thế là, Diệp Cốc Thanh viết một bức thư gửi cho Triệu Văn Bằng ở Tuế Giang Thành. Lúc Hồng Hề Việt biết chuyện Diệp Cốc Thanh muốn chuyển nhượng công việc, cũng có chút không ngờ, chờ Diệp Cốc Thanh giải thích cho y rõ ràng từng điểm mấu chốt trong đó, Hồng Hề Việt cũng đồng ý buông tay, cùng một chỗ với hắn rời khỏi nơi này.

Đảo mắt đã qua bảy ngày, Cao Tĩnh Vũ cả người thương tích quay lại Diệp phủ. Nhìn bộ dạng chật vật của Cao Tĩnh Vũ, Diệp Cốc Thanh cũng không mở miệng hỏi thăm, mà đối phương cũng không có ý định giải thích. Lặng lẽ tìm một đại phu cho Cao Tĩnh Vũ, thời điểm thương thế của Cao Tĩnh Vũ  tốt hơn một chút, đối phương lấy từ trong ngực ra một ngọc bội chạm trổ tinh xảo đưa cho Diệp Cốc Thanh.

“Ngọc bội này là do Hoàng Hậu ban cho Thành Vương điện hạ, từ nhỏ cho đến bây giờ vẫn luôn là vật bất ly thân của Điện Hạ. Lần này Điện Hạ đưa nó cho ngươi rồi. Diệp Cốc Thanh, nhớ kỹ chuyện ngươi đã đồng ý.”

Nghe Cao Tĩnh Vũ nói, Diệp Cốc Thanh cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, lại đem trả lại cho y.

Trước ánh mắt khó hiểu của đối phương, Diệp Cốc Thanh nói: “Ta tin tưởng thành ý của Thành Vương gia, bốn mươi vạn lượng bạc, ta đã chuẩn bị xong.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh cầm lấy cái hộp gỗ Hồng Hề Việt đưa qua, mở ra bên trong chất đầy ngân phiếu.

“Thành Vương điện hạ đã từng giúp ta, số bạc này coi như là thay lời cảm ơn của ta với y, hy vọng Vương gia có thể thuận lợi leo lên đế vị, cho dân chúng được hưởng phúc.”

Thấy bộ dạng Cao Tĩnh Vũ sẽ không mở miệng, Diệp Cốc Thanh tiếp tục nói: “Thời gian không còn sớm, vết thương trên người Cao đại nhân vẫn chưa khỏi, bọn ta cũng không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh không nói gì với Cao Tĩnh Vũ nữa, dẫn Hồng Hề Việt rời khỏi phòng.

Sau cái ngày Diệp Cốc Thanh đưa bạc cho Cao Tĩnh Vũ, tiểu nha hoàn được phái đi hầu hạ liền phát hiện Cao Tĩnh Vũ không thấy đâu nữa. Nhưng mà lại nhìn thấy một tờ giấy ở trên mặt bàn. Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt mở tờ giấy ra, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.

Thay hình đổi dạng, lần nữa làm người —— Cao Tĩnh Vũ hiểu Khúc Thành Dẫn quá sâu, rốt cuộc nhịn không được để cho bọn họ một con đường.

Đêm qua lúc Cao Tĩnh Vũ rời đi, bởi vì Hồng Hề Việt vẫn luôn giám sát nên dĩ nhiên là biết rõ, nhưng khiến cho y và Diệp Cốc Thanh không ngờ ở chỗ, đối phương vậy mà còn để lại cho bọn họ một mảnh giấy. Cứ tưởng rằng Cao Tĩnh Vũ mặt lạnh là một người lòng dạ sắt đá, không nghĩ tới lại là một người ngoài lạnh trong nóng….

Diệp Cốc Thanh hủy mảnh giấy trên tay, triệu tập toàn bộ người của Diệp gia lại đây, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, liền phân phát cho từng người mười lượng bạc cho rời khỏi Diệp gia, mà lão quản gia được hắn phân phó đến bên người Diệp lão gia.

Sau khi lão quản gia rời đi, toàn bộ Diệp phủ ngoại trừ ba đầy tớ còn chưa đi, chỉ còn lại Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt. Viện tử lớn như vậy, tuy rằng chỉ có hai người thì có hơi vắng vẻ, nhưng có một không gian yên tĩnh như vậy lại khiến cho cả hai cảm thấy rất thư thái.

Ba ngày sau, Triệu Văn Bằng mang theo một đội thuyền đi đến Tuyên Thành. Diệp Cốc Thanh cũng không để y ở lại phủ mình, mà mang y đến một khách điếm lớn nhất có trong thành. Nhìn Thấy Triệu  Văn Bằng, Diệp Cốc Thanh cũng không nhiều lời, trực tiếp đặt bản giao kèo đến trước mặt Triệu Văn Bằng.

Sau khi Triệu Văn Bằng đọc xong giao kèo, trong  mắt vừa mừng vừa nghi, rốt cuộc dứt khoát chờ Diệp Cốc Thanh mở miệng.

Thấy vậy, Diệp Cốc Thanh cười cười hỏi: “Nếu như đã thỏa mãn thì ký đi.”

“Ngươi đây là có ý tứ gì?” Triệu Văn Bằng nắm bản giao kèo trong tay nhìn Diệp Cốc Thanh hỏi.

Trong bản giao kèo có viết sẽ bán đội thuyền với giá hai mươi vạn lượng bạc cho Triệu Văn Bằng. Hôm nay, việc làm ăn của Diệp Cốc Thanh cũng coi như cường đại rồi, Diệp Cốc Thanh đột nhiên dùng giá tiền như vậy bán toàn bộ đội thuyền cho y, điều này khiến cho Triệu Văn Bằng không thể không sinh nghi.

“Không có gì a, ban đầu sức khỏe ta đã không tốt, hơn nửa năm bận rộn với những thứ này nên có chút không đảm nhiệm được nữa, cho nên mới nghĩ tìm người để quản lý. Nhưng mà giao cho người khác, ta lại lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại liền nhớ đến Triệu đại ca ngươi.”

Triệu Văn Bằng nhìn bộ dạng Diệp Cốc Thanh thì trong lòng minh bạch chuyện này tuyệt đối không có đơn giản như lời hắn nói. Chỉ là Diệp Cốc Thanh ném ra ngoài miếng thịt quá lớn, cái này không  cách nào không khiến y động tâm.

Qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà, Diệp Cốc Thanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Triệu Văn Bằng đang rối rắm trước mặt, cười nói: “Triệu đại ca có thể nghĩ kỹ, nếu như ngươi có chỗ nào bất tiện có thể nói với ta, ta tìm người khác cũng được.”

Nghe vậy, Triệu Văn Bằng có chút nóng nảy, nhìn giao kèo giấy trắng mực đen trên bàn, liền cắn răng đồng ý: “Được! chuyện làm ăn của huynh đệ, ta nhận! hai mươi vạn lượng bạc ta sẽ đưa đến quý phủ của ngươi sau.”

Diệp Cốc Thanh thấy Triệu Văn Bằng đồng ý, đứng dậy khoát tay với y.

“Ngươi chỉ cần đưa ta mười vạn lượng là được rồi, còn dư lại mười vạn lượng liền chia cho Liêu đại ca cùng huynh đệ trên thuyền đi. Tốt xấu gì bọn họ cũng theo ta dãi nắng dầm mưa hơn nửa năm, hôm nay ta phải đi, cũng không thể để mọi người chịu lỗ. Ta trước có chuyện, phải cáo biệt rồi, ngày sau nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”

Diệp Cốc Thanh ôm quyền với Triệu Văn Bằng, sau đó cùng Hồng Hề Việt sánh vai ra khỏi khách điếm trở về Diệp phủ.

Vài ngày sau, Diệp Cốc Thanh liền bán chỗ ở, tiền có được đều để cho Lưu quản gia mang cho Diệp lão gia. Sau khi đợi cho Triệu Văn Bằng dẫn người đi khỏi Tuyên Thành, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt liền điều khiển một cỗ xe ngựa rời khỏi đây.

Mục đích của hai người là đến nơi mà Hồng Hề Việt sống khi còn nhỏ, Theo như Hồng Hề Việt nói, từ Tuyên Thành tới đó phải mất tám ngày đi đường, cũng may hai người không gấp, cho nên dọc đường đi nhàn rỗi ngắm sơn sơn thủy thủy, cũng xem như tiêu diêu tự tại.

Ở bên ngoài hai đêm, sáng hôm sau, lúc mà Hồng Hề Việt việt và Diệp Cốc Thanh rốt cuộc đi đến một thị trấn nhỏ tên là Sương Hoa, thì bỗng nhiên một đứa nhỏ quần áo rách rưới từ đâu chạy tới té nhào trước xe ngựa của hai người, ngựa hoảng sợ liền nhấc cao vó hí dài một hồi. Nếu không phải Hồng Hề Việt nhanh nhẹn, đứa nhỏ kia chắc chắn phải chết dưới vó ngựa rồi.

Lôi người ra khỏi vó ngựa, Hồng Hề Việt đen mặt nhìn, đúng lúc y đang muốn mở miệng chất vấn đứa nhóc này vì sao lại đần độn như vậy, bỗng từ xa chạy tứi một nam nhân mập như heo, vẻ mặt dữ tợn ở phía sau đuổi tới, một bên chỉ vào đứa nhỏ kia một bên không ngừng thở hổn hển.

Nhìn thấy người kia, cả người đứa nhỏ run lên không ngừng trốn ở phía sau Diệp Cốc Thanh, trong miệng thì thào hai chữ ‘cứu mạng’.

Đứa nhỏ thấy Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt không có động tác gì, quay người bỏ chạy. Nhìn thấy trong chuyện này có điểm không bình thường, Hồng Hề Việt nhanh tay lẹ mắt tóm đứa nhỏ kia lại. Nam tử kia vừa nhìn thấy liền vội vàng tươi cười đi tới.

“Tiểu tử thối, mau về nhà cùng ta.”

Nghe người nọ nói, đứa nhỏ lập tức òa khóc: “Ta không muốn đi theo ngươi, chỗ đó không phải nhà của ta, nhà của ta không phải ở chỗ này.”

Người nọ nghe xong liền nôn nóng, xắn tay áo lên mắng: “Ha, cái đồ nhóc con, tốn công nuôi ngươi nhiều năm thư vậy, mới cho ngươi một cái tát, vậy mà đã không nhận ra ta.”

Đứa nhỏ nhìn thấy vậy, lại càng trốn kĩ ở sau lưng Diệp Cốc Thanh, trong miệng gào lên: “Ngươi không phải cha ta, nhà của ta không ở chỗ này.” Nói xong, đứa nhỏ nhìn Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh, cầu xin: “Thúc thúc, thúc thúc, cứu ta đi, hắn thật sự không phải cha ta, chỗ của hắn có rất nhiều con nít, bảo là muốn bán chúng đi. Thúc thúc, ngươi cứu ta đi.”

Nghe vậy, Hồng Hề Việt lập tức nhíu mày. Quay đầu liền nhìn thấy nam tử kia đã nóng nảy muốn ra tay với đứa nhỏ, lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay gã.

“Được, ngươi cũng dẫn ta đi theo.”

Diệp Cốc Thanh biết Hồng Hề Việt là đang nghĩ tới Đường Khanh Ly, cho nên mới phải như thế. Diệp Cốc Thanh cũng không ngăn cản, để cho đứa nhỏ dẫn đường liền đi theo phía sau nó.

Lúc Hồng Hề Việt ôm đứa nhỏ đi vào một cái viện tử cũ nát, một đám người cường tráng lập tức từ bên trong ùa ra. Hồng Hề Việt lạnh mặt quật ngã hết đám người, theo đứa nhỏ mở ra cái phòng bị khóa chặt. Sau khi nhìn thấy trong phòng là hơn mười bảy mười tám đứa nhỏ đang sợ hãi đứng dồn thành một đống, không riêng gì Hồng Hề Việt, ngay cả Diệp Cốc Thanh cũng cảm thấy tức giận.

Đứa nhỏ rời khỏi ngực Hồng Hề Việt, giống như là đứa cầm đầu, gọi chúng ra, mấy đứa lá gan tương đối lớn nhìn thấy đám người to lớn bị Hồng Hề Việt đánh ngã trên mặt đất, lập tức vui mừng.

“Các ngươi ở chỗ nào?” Diệp Cốc Thanh nhìn một đứa lớn tuổi nhất hỏi.

“Chúng ta đều bị lừa tới, ta là ở Khánh Dư trấn, thúc thúc, ngươi có thể đưa ta về nhà không?”

“Có thể, nhưng còn bọn chúng thì sao, bọn chúng đến từ chỗ nào?”

Nghe vậy, đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một lúc rồi lắc đầu: “Ta là ngày hôm qua vừa mới bị bắt đến nơi này, ta cũng không biết bọn nó là ở nơi nào đến, nhưng mà ta hỏi bọn nó, bọn nó đều nói mình không nhớ rõ.”

Nghe xong đứa nhỏ nói, Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh liếc nhìn nhau. Trong lòng cảm thấy có chút không đúng.

Đứa nhỏ bảy tám tuổi, theo lý thuyết cũng đã đến cái tuổi có thể ghi nhớ sự việc rồi, đằng này lại không nhớ được mình ở chỗ nào, điểm này vô cùng giống với Đường Khanh Ly mà Diệp lão gia đã từng nói lúc trước. Đừng nói là năm đó Đường Khanh Ly cũng bị đám người này bắt cóc đi?

“Hồng Hề Việt, nhanh, đi tìm nam tử vừa rồi! Chắc là gã còn chưa đi xa, đợi chút nữa ngươi tìm được người, liền đến nha môn gặp ta.”

Hồng Hề Việt hiểu ý, lập tức ra ngoài, nhìn đám người kêu rên lăn qua lăn lại trong sân, Hồng Hề Việt lo lắng bọn họ lại làm tổn thương đến Diệp Cốc Thanh, nhanh chóng điểm huyệt đạo của bọn họ, sau đó mới phi thân ra ngoài, mà Diệp Cốc Thanh thì cho hơn mười đứa nhỏ lên xe ngựa, quay đầu đi đến nha môn.

Lúc Hồng Hề Việt đã lục tung hơn một nửa cái thôn này lên, rốt cuộc cũng tìm thấy người kia cả người vết thương chồng chất nằm  trong y quán. Nhìn nam tử cả người đầy máu, Hồng Hề Việt sửng sốt một chút liền xoay người nắm vai gã kéo đến nha môn.

Nam nhân bị nắm đau đến gào khóc, Hồng Hề Việt nhìn vết thương trên người gã hình như là bị thú dữ cắn, lập tức trong lòng cảm thấy sảng khoái. Đều nói, nhân quả tuần hoàn báo ứng không sai, hiện tại xem ra không phải là lừa gạt.

Không để ý đến người nọ gào thét, Hồng Hề Việt một đường kéo gã đi đến trước cửa nha môn. Lúc này, người trong trấn đã bắt đầu xúm lại, nhìn thấy một nam tử tuấn lãng vẻ mặt âm trầm kéo một nam tử người đầy máu, lập tức hiếu kỳ muôn phần, nhao nhao vây ở xung quanh.

Lúc này Diệp Cốc Thanh đã dắt xe đến trước cổng nha môn, bộ đầu huyện nha nghe hắn nói trên xe đều là những đứa nhỏ bị lừa bán, lập tức chạy vào bẩm báo cho tri huyện đại nhân. Tri huyện đại nhân nghe nói là ngoài cửa có người báo án, lập tức nóng lòng, mặc quan phủ đội mũ quan dẫn theo bộ đầu chạy ra.

Nhìn thấy trong xe là một đám nhỏ gầy đến da bọc xương, liền lập tức phẫn nộ để cho bộ đầu đi đến viện tử nhốt đám con nít này, bắt toàn bộ người rồi dẫn về nha môn.

Sau một hồi thẩm vấn, người kia đã nói ra toàn bộ sự thật.

Thì ra bên kia là một hang ổ chuyên lừa gạt con nít đem đi bán, bọn họ đã làm hơn mười năm rồi. Mười năm, cũng đã bán đi hàng trăm đứa nhỏ. Tri huyện đại nhân nghe xong thì hỏi bọn họ bán người đi đâu, những người kia do dự một lúc mới lắm bắp nói rằng một ít đưa đến kĩ viện, một ít bán cho những người không có con.

Hồng Hề Việt cùng Diệp Cốc Thanh đều đang thầm nghĩ, không biết người này có quan hệ với người đã bắt cóc Đường Khanh Ly năm đó không, chờ sau khi tri huyện đại nhân đã thẩm vấn xong, Hồng Hề Việt liền nháy mắt với Diệp Cốc Thanh bảo hắn ra ngoài.

Ở trong trấn tìm được một khách điếm, hai người ăn uống no say rồi ngủ một giấc. Chờ đến khi bầu trời đã tối đen, Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh đi tới đại lao, thừa dịp lính canh lơ là không cảnh giác, đánh người ngất xỉu rồi đi vào trong.

Bỗng nhiên có người xuất hiện, phạm nhân bị giam giữ trong lao bắt đầu hò hét. Hồng Hề Việt cau mày kéo Diệp Cốc Thanh ý bảo đã tìm được mấy người kia. Thấy tên cầm đầu đang nắp vào một góc tường ngủ say sưa. Hồng Hề Việt lấy ra một sợi tơ bạc quấn trong cổ tay phóng qua, quấn lên cổ người nọ rồi lôi đến trước mặt mình.

Cúi đầu nhìn ánh mắt hoảng sợ của nam nhân, Hồng Hề Việt lạnh giọng chất vấn: “Nói! Mười hai năm trước có phải ngươi đã bắt cóc một đứa bé trai từ thôn Thanh Thủy hay không?!”

Người nọ bị vẻ mặt sát ý của Hồng Hề Việt dọa cho sợ choáng váng, sau khi hồi tưởng lại một lần, nhớ tới mình quả nhiên có bắt cóc một đứa nhỏ ở thôn Thanh Thủy, liền gật đầu.

“Đúng, đúng, nhưng mà đứa nhỏ kia sau khi mang đến Tuyên Thành liền chạy mất, đại gia tha mạng, đại gia tha mạng.” Người nọ quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ.

“Vậy ngươi có cho hắn dùng thuốc không, giống như đám con nít kia, cái gì cũng không nhớ?”

Người nọ nghe Hồng Hề Việt nói xong, con ngươi khẽ đảo, giống như là đang tính kế, nhưng mà sau khi liếc thấy vẻ mặt đen thui của Hồng Hề Việt, lập tức gật đầu.

“Đúng, đúng là có dùng qua, bên hông đứa nhỏ kia có một vết bớt ta cũng xóa đi rồi. Ta cái gì cũng nói rồi, đại gia tha cho ta lần này đi, sau này ta không dám nữa, tha cho ta đi.”

Nghe vậy, Hồng Hề Việt mỉm cười, cúi đầu nhìn người kia nói: “Được, vậy giao  thuốc giải ra đây, ta tạm tha cho ngươi.”

Nam nhân rất nhanh đã đọc lên một vài loại thuốc, Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt mà trong lòng hơi trầm xuống. Hiện tại mình đang ở trong cơ thể của Đường Khanh Ly, Hồng Hề Việt muốn biết thuốc giải là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn mình uống vào thuốc giải để nhớ đoạn ký ức trước kia của Đường Khanh Ly? Nếu thật như vậy, lỡ như linh hồn của Đường Khanh Ly thức tỉnh, có phải mình liền không có chỗ nào để đi nữa hay không?

Trong lúc thất thần, ngón tay Hồng Hề Việt khẽ nhúc nhích, nam nhân quỳ trên mặt đất đã là cỗ thi thể không còn hô hấp nữa rồi. Sau đó Hồng Hề Việt ngẩng đầu nhìn về đám đồng lõa, trước ánh mắt hoảng sợ của bọn họ thì dùng tơ bạc xuyên qua trái tim của bọn họ…

“Đi thôi.”

Hồng Hề Việt lấy khăn trong áo chùi chùi tay, quay đầu nói với Diệp Cốc Thanh.

Diệp Cốc Thanh hoàn hồn, nhìn Hồng Hề Việt gật đầu, nhìn cũng không nhìn mấy người đã không còn hô hấp nằm trên mặt đất cúi đầu đi ra ngoài.

Trở lại khách diếm, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt thay quần áo đang mặc. Diệp Cốc Thanh ngồi bên giường, nhìn Hồng Hề Việt đang sửa sang lại quần áo liền mở miệng bảo y ngồi xuống.

“Có chuyện gì vậy Tử Khâm.”

“Lấy được thuốc giải, ngươi có ý định làm gì, muốn cho ta uống sao?”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt sửng sốt một chút rồi mở miệng nói:”Không phải a.” Sau khi nói xong, Hồng Hề Việt lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đứng dậy đi qua chỗ Diệp Cốc Thanh, đưa tay ôm hắn.

“Ta không có suy nghĩ kia, ta muốn ích kỷ một lần, Tử Khâm, ngươi đã từng nói với ta đấy, chúng ta nhất định hải ở cùng một chỗ. Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh đưa tay ôm người vào lòng, cọ cọ trán Hồng Hề Việt rồi khẽ gật đầu.

Hồng Hề Việt âm thầm đưa thuốc giải đến nha môn, cùng với Diệp Cốc Thanh rời khỏi đây.

Ba ngày sau, hai người trở lại ngọn núi ngày xưa Hồng Hề Việt từ nhỏ lớn lên. Nhìn khung cảnh quen thuộc, Hồng Hề Việt cảm thấy xúc động thật lâu, quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt vươn tay nắm chặt bàn tay hắn.

“Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đây, ngươi có ý kiến gì không?”

“Ta bây giờ mà hối hận thì còn kịp không?” Diệp Cốc Thanh cười nói.

Hồng Hề Việt: “Ngươi… không cho phép!” Nói xong, Hồng Hề Việt vòng tay qua cổ Diệp Cốc Thanh hôn hắn.

Ôm chặt eo Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh lẳng lặng cảm nhận nhiệt tình của Hồng Hề Việt, cảm thấy như trời xuân rực rỡ. Từ đó về sau, Diệp Đại thiếu gia Tuyên Thành mất tích kỳ lạ, mà thôn Thanh Thủy dưới chân núi lại có nhiều hơn hai nông dân trẻ tuổi, trùng hợp chính là một trong số đó có người cũng mang họ Diệp.

—— HOÀN ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.