Chương 161109 Words
“Tổng giám đốc?”
Ngô Vĩnh Tuân nhìn Đường Hạ Linh đứng trong đám đông, ướt đẫm mồ hôi, bỗng thấy toàn thân ớn lạnh.
Lục Chấn Nam ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng đáng sợ và u ám, đôi mắt tràn đầy sát khí.
“Gọi người đó vào đây! Rồi tiếp tục tìm thêm mười phương tiện truyền thông về đây, ngày mai, tôi không muốn thấy thêm một tin tức không hay nào liên quan đến cô ấy nữa.”
“Vâng thưa Tổng giám đốc.”
Sau khi Ngô Vĩnh Tuân nhận mệnh lệnh thì vội vàng rời đi.
Lục Chấn Nam đứng nguyên tại chỗ, trên mặt không có chút biểu cảm khiến người khác có cảm giác rất đáng sợ. Nhưng mà, khi ánh mắt anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia, rõ ràng ánh mắt anh có chút không nỡ.
Cô vợ nhỏ của anh, không ai có thể bắt nạt!
Bữa tiệc vẫn là một đống hỗn độn, đủ loại lời nói khinh bỉ và chế giễu không ngừng chĩa vào Đường Hạ Linh.
Đường Hạ Linh không có điều gì phải xấu hổ cả, cô đứng thẳng lưng, im lặng chống đỡ những mũi tên mà bọn họ bắn ra liên tục.
Lúc này, Chu Phương Hoa đã được Vi Khiết Bảo nâng đứng dậy, cô ta nhìn lướt qua về phía Đường Hạ Linh, trong mắt hiện lên nụ cười thỏa mãn khi đã đạt được điều mình muốn, nhưng ngoài mặt lại giả vờ là một người chị tốt và nói: “Hạ Linh à, chị không trách em đâu, nhưng mà chị thật sự không thể tặng Khiết Bảo cho em được, cho dù chị có muốn đi chăng nữa, Khiết Bảo, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý đâu.”
Vi Khiết Bảo ôm lấy eo của Chu Phương Hoa, lạnh lùng nói: “Hừ, vì thể diện của cô, việc cô vừa đẩy cô ấy vừa rồi, tôi sẽ không để ý nữa.”
“Chu Phương Hoa, Vi Khiết Bảo, các người đúng là cái loại không biết xấu hổ.”
Trong đầu cô bây giờ tràn đầy nhục nhã lẫn sự tức giận, Đường Hạ Linh tức giận đến phát run, hận không thể đi tới đánh thẳng vào mặt hai người bọn họ.
Ngay lúc này, một tiếng cười bất thường đột nhiên vang lên, vang khắp sảnh tiệc: “Ha ha, quả nhiên là một đôi trời sinh, thực sự vô cùng tài giỏi đó.”
Giọng nói này, ngay khi vừa xuất hiện, đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Thấy được một người đàn ông, gương mặt tuấn tú, nhìn còn khá trẻ, lúc này anh ta đang mặc một bộ âu phục màu xám, bước ra từ trong đám đông.
“Người này là ai thế?”
“Hả? Người này hình như là con trai thứ ba của tập đoàn Triệu Thị, Triệu Phong đó.”
“Sao anh ta lại ở chỗ này?”
Mọi người vẫn đang đoán danh tính của vị khách này, thì phía bên kia, gương mặt của Nhu Phương Hoa sợ hãi, nét mặt có chút bối rối.
Trước mặt mọi người, người đàn ông bước tới, ánh mắt dán chặt vào người Chu Phương Hoa, cười nhạo, nói: “Thật sự xin lỗi, làm phiền mọi người rồi, tôi đứng ra đây, thực ra là vì muốn nói một câu công bằng cho cô Hạ Linh đây.”
“Nói cái gì vậy?” Những người xem hỏi.
“Có lẽ không nhiều người biết chuyện cô Hạ Linh đây chính là vợ chưa cưới của cậu Khiết Bảo, nhưng tôi lại biết rất rõ. Đáng lẽ hôm nay là tiệc cưới của hai người bọn họ, nhưng bây giờ lại bị thay thế bằng tiệc đính hôn của cậu Khiết Bảo với cô Như Ngọc đây. Chuyện này xảy ra như thế nào, chắc là tôi cũng không phải nói nhiều nữa, tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, nên có thể đoán ra được.”
Triệu Phong cười nhạt, nhìn chằm chằm về phía Vi Khiết Bảo, vẻ mặt sâu xa nói: “Nhưng mà điều khiến tôi tò mò chính là, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi như vậy, không biết cậu Phong đã làm như thế nào mà lại có thể trở mặt một cách tàn nhẫn với người vợ chưa cưới cũ của mình như vậy, thậm chí còn cố bôi nhọ cô ấy nữa?”
Sắc mặt Vi Khiết Bảo lập tức thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ai đã nói với anh những chuyện này?”
“Ai nói với tôi không quan trọng, quan trọng là không ngờ trên đời có chuyện trùng hợp như vậy đấy...”
Triệu Phong mỉm cười, đôi mắt quay sang nhìn Chu Phương Hoa, có chút suy ngẫm nói: “Một tháng trước, cô Như Ngọc vẫn còn là bạn gái của tôi, tôi và cô ấy chỉ vừa mới chia tay cách đây không lâu. Không phải là hai người đã gạo nấu thành cơm rồi đó chứ?”
Ngay khi anh ta nói ra điều này, mọi người bắt đầu xôn xao.
Không ai nghĩ rằng, Triệu Phong lại có thể nói ra chuyện chấn động đến như vậy.
Hóa ra thân phận thật sự của cô dâu lại chỉ là kẻ thứ ba, còn người mà bọn họ tưởng là kẻ thứ ba mới chính là cô dâu thật, chuyện khó tin như thế này, có thể mang đi làm phim truyền hình được rồi.
Mấy chục phóng viên tại hiện trường liên tục chụp ảnh, thậm chí còn nghĩ ra hơn chục cái tiêu đề tin tức luôn rồi.
“Chuyện này là sự thật thật sao? Cậu Vi Khiết Bảo là loại người như vậy thật sao?”
“Nếu như chuyện này là sự thật, hai người họ quả là một đôi ghê tởm đấy?”
“Thật hay giả đây? Tôi không tin...”
Khách khứa bàn tán xôn xao, vừa rồi còn có mấy vị khách chỉ vào mặt Chu Phương Hoa mắng chửi, xì xào bàn tán.
Sắc Mặt Vi Khiết Bảo vô cùng khó coi, Chu Phương Hoa thì vừa lo lắng vừa tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên, kiên quyết cãi lại Triệu Phong: “Anh đừng có mà ăn nói vớ vẩn, tôi vốn không hề quen biết anh, tại sao anh lại muốn hại tôi như vậy hả?”
Chương 171290 Words
“Tôi hãm hại cô?”
Triệu Phong khịt mũi coi thường, cười mỉa mai nói: "Cô Như Ngọc này, cô có muốn tôi lấy ra chút chứng cứ cho mọi người nhìn thử hay không?”
“Anh...”
Sắc mặt của Chu Phương Hoa trở nên chột dạ hoảng hốt, khí thế lập tức yếu hơn rất nhiều, rõ ràng trong lòng đang có tật giật mình!
Mọi người đang vây xem thấy vậy lập tức nhận ra điều mờ ám, ai cũng đều nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Chu Phương Hoa vội vàng phản biện: “Không... tôi không có! Khiết Bảo, anh phải biết rõ tình cảm em dành cho anh chứ! Cái tên này chính là kẻ lừa đảo, mau gọi bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài đi.”
“Cô Như Ngọc đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!”
Triệu Phong cười mỉa một tiếng, sau đó bỗng nhiên anh ta duỗi tay móc một xấp ảnh chụp từ túi áo tây ra rồi giơ lên.
Người bên trong bức ảnh là Triệu Phong và Chu Phương Hoa, hình ảnh vẫn còn chừng mực lịch sự, hai người chỉ ôm nhau và hôn môi, trông khá thân mật, vừa nhìn đã biết là đôi tình nhân đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt.
Khách khứa xem xong lập tức ồ lên.
“Cậu Hoàng thật sự không nói sai, mấy bức ảnh này cũng không phải ảnh ghép.”
“Nói như vậy chúng ta thật sự đã vu oan cho cô Hạ Linh rồi sao?”
“Chuyện này thật quá ghê tởm, không ngờ họ lại liên kết với nhau ức hiếp một cô gái, ngay cả chúng ta cũng suýt nữa bị họ lừa luôn.”
Có nhân chứng có vật chứng, cho dù Chu Phương Hoa muốn phủ nhận thì cũng vô dụng.
Sắc mặt của Chu Phương Hoa thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng.
Tình huống chuyển biến quá nhanh, cô ta không thể chấp nhận được sự thật này trong thời gian ngắn được.
Vì sao lại trở nên như vậy?
Rõ ràng vài phút trước cô ta vẫn là nữ chính được người người tung hô, tại sao mới chớp mắt một cái đã biến thành một kẻ ai nhìn cũng muốn chỉ trích rồi?
Còn Triệu Phong nữa, tại sao anh ta lại muốn che chở cho cái con nhỏ đê tiện Đường Hạ Linh kia chứ?
Cô ta vốn muốn khiến Đường Hạ Linh xấu mặt, kết quả lại bị Triệu Phong đánh ngược vào mặt.
Tại sao Đường Hạ Linh đi tới đâu cũng có người giúp đỡ cô hết vậy?
Trong lòng Chu Phương Hoa cảm thấy vô cùng oán hận, cảm xúc cũng trở nên kích động, cô ta nói: “Không, đây không phải thật sự, mọi người đừng tin anh ta!”
“Đã đến nước này rồi còn chưa chịu từ bỏ ý định!”
Dường như Triệu Phong đã sớm đoán được cô ta sẽ có phản ứng như thế, bèn bổ sung thêm: “Nếu mọi người vẫn còn chưa tin thì có thể hỏi chủ tịch Đường, ông ấy là ba của cô Hạ Linh, chắc chắn sẽ biết chuyện này.”
Triệu Phong vừa nói dứt câu, ngay lúc đó gần như có cảm trăm đôi mắt đều đồng loạt nhìn về phía Đường Vân Thiên đang đứng ở cách đó không xa.
Sắc mặt của Đường Vân Thiên lập tức tái lại, biểu cảm trở nên tối tăm cho thấy rõ sự nhẫn nại của ông ta đã lên đến cực điểm, ông ta quát: "Đủ rồi Phương Hoa, con nên biết điểm dừng, đừng được nước lấn tới nữa. Còn nữa, tháo ngay chiếc vòng trên cổ của con xuống trả cho Hạ Linh!”
“Ba...”
Chu Phương Hoa hoảng hốt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đường Vân Thiên đang biến tướng thừa nhận chuyện cô ta đoạt chồng sắp cưới của Đường Hạ Linh sao!
“Ông à!”
Triệu Duệ Dung cũng bất mãn lên tiếng.
Bà ta đã mong muốn cái vòng cổ kia từ rất lâu rồi, vất vả lắm mới chờ được ngày Đường Hạ Linh dọn đi, sao bây giờ lại có thể trả lại cho cô được chứ?
“Tôi đã nói rồi, hai người đừng động vào đồ của nó. Trả vòng cổ lại cho nó! Bây giờ vẫn chưa cảm thấy đủ mất mặt sao?”
Đường Vân Thiên dùng ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm vào Triệu Duệ Dung và Chu Phương Hoa, hoàn toàn không cho hai người cơ hội thương lượng.
Sắc mặt của Chu Phương Hoa càng trở nên khó coi, trong lòng cảm thấy vô cùng uất hận không cam tâm.
Những lời này của Đường Vân Thiên đã nói cho cô ta biết không phải thứ gì ở nhà họ Đường cô ta cũng có thể chạm vào được, bởi vì những thứ đó đều thuộc về Đường Hạ Linh.
Trong lòng Chu Phương Hoa hiểu rất rõ ràng, mặc dù Đường Vân Thiên vẫn luôn đối xử với cô ta như con gái ruột, nhưng quan hệ máu mủ cũng sẽ không thể nào thay đổi được.
Đường Hạ Linh mới là người thân ruột thịt của ông ta, phần lớn đồ vật trong nhà đều sẽ thuộc về Đường Hạ Linh, bao gồm cả những tài sản kia.
Chu Phương Hoa ghen ghét Đường Hạ Linh, không muốn thấy cô sống tốt, càng hận không thể đoạt hết tất cả mọi thứ của cô.
Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa dám chống đối lại lời Đường Vân Thiên nói, cho nên chỉ đành phải tháo vòng cổ xuống trả lại cho Đường Hạ Linh một cách không cam tâm.
Đường Hạ Linh làm như không thấy ánh mắt oán độc kia của Chu Phương Hoa, cô cầm lấy vòng cổ đặt vào lòng bàn tay, trông vô cùng nâng niu.
Một buổi tiệc đính hôn đang tốt đẹp bỗng nhiên lại trở thành một vở kịch máu chó.
Đám khách khứa xem kịch xem đến đã ghiền, mà qua chuyện này, họ cũng đã nhìn Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo với ánh mắt khác.
Không ít cành vàng lá ngọc đều cảm thấy ảo ảnh tiêu tan hết, nam thần mình yêu thích trở thành kẻ cặn bã, sự thật này khiến họ rất khó chấp nhận, vì thế bọn họ lập tức vội vàng phủi tay chạy lấy người, đồng thời cũng nói rõ sau này sẽ không tham gia buổi tiệc nào có dính líu tới nhà họ Vi nữa.
Nhiều người gây ồn ào như thế, tiệc cưới cũng không thể tiếp tục diễn ra nữa, những người khách khứa khác thấy vậy vội vàng nối gót theo sau, ai cũng tùy tiện tìm một cái cớ rồi nhanh chóng rời đi.
Thanh danh hoàn toàn nát bét, sắc mặt của người nhà họ Đường và nhà họ Vi đều rất khó coi.
Đặc biệt là Vi Khiết Bảo, khuôn mặt dịu dàng hòa nhã của ngày thường đã sớm không thấy đâu nữa mà chỉ còn lại một khuôn mặt phủ đầy sự âm u.
Chu Phương Hoa siết chặt hai bàn tay lại, trong mắt chứa đầy sự hận thù.
Đường Hạ Linh!
Đều là tại Đường Hạ Linh, nếu không phải tại cô thì cô ta đã không mất hết thể diện bị mọi người khinh thường như thế rồi!
Tao tuyệt đối sẽ không để cho mày sống yên ổn!
Chương 181305 Words
Đường Hạ Linh hoàn toàn không biết mình đã bị Chu Phương Hoa ghim hận trong lòng. Nhưng dù có biết đi chăng nữa cô cũng chẳng để tâm vì cô còn hận Chu Phương Hoa hơn.
Sau khi ra khỏi sảnh tiệc, Đường Hạ Linh không hề dừng lại, trực tiếp ra ngoài bắt xe quay về nhà Lục Chấn Nam.
Tối nay cô nhận được rất nhiều sự xem thường và ghen ghét, nhưng cuối cùng cô lại nghĩ đến Lục Chấn Nam.
Người đàn ông kia rõ ràng rất lạnh nhạt, nhưng lại có thể dễ dàng xua tan đi sự u ám và lạnh lẽo trong trái tim cô, khiến cô luôn cảm thấy ấm áp.
Đường Hạ Linh về nhà nhanh như tên bắn, nhất thời không để ý đến một bóng người cách đó không xa.
"Bà xã!"
Người đàn ông khẽ gọi một tiếng, giọng nói này vang lên vào buổi tối càng thêm thanh mát.
Đường Hạ Linh ngẩn người, không kìm nổi quay đầu lại.
Người đàn ông cách cô không xa đang đứng dưới ánh đèn đường. Anh mặc bộ âu phục màu đen, khí chất kiêu ngạo và tao nhã, dưới màn đêm càng nổi bật hơn. Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống làm cho anh giống như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy mê hoặc đến nỗi tâm tình mê loạn.
"Chấn Nam?"
Khi nhìn rõ người vừa đến, Đường Hạ Linh thoáng chút ngạc nhiên, nhưng lại càng vui mừng hơn.
Cô đang muốn gặp anh thì anh lập tức xuất hiện!
Không biết vì sao khoảnh khắc nhìn thấy Lục Chấn Nam, trái tim đang lơ lửng của cô lại được an ủi một cách kì lạ.
"Tại sao anh lại đến đây?" Cô vội vàng đến trước mặt hắn hỏi.
"Đón em về nhà."
Một tay anh để trong túi quần, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng.
Sống mũi Đường Hạ Linh hơi cay, cảm giác muốn ôm chầm lấy anh.
"Tôi... Tôi có thể ôm anh một lát không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một chút cảm giác đáng thương, giống như một con cún con bị người ta bắt nạt đang tìm chủ nhân an ủi.
Lục Chấn Nam hơi ngây người nhưng gật đầu rất nhanh, sau đó mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng.
Đường Hạ Linh chui vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, má cũng dán vào lồng ngực của anh.
Mùi hương quen thuộc của anh bao phủ lấy toàn thân cô, tiếng tim đập mạnh mẽ từng nhịp đều đều vang bên tai cô, làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Lục Chấn Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.
"Thắng rồi sao còn chán nản như thế?"
Đường Hạ Linh lắc đầu:
"Tôi không chán nản, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình không đáng giá."
Hình như có gì đó sai sai, cô ngẩng đầu lên:
"Sao anh lại biết tôi thắng rồi?"
Lục Chấn Nam ấn đầu cô vào ngực:
"Ở Việt Thanh không có chuyện gì tôi không biết cả."
Đầu óc Đường Hạ Linh quay cuồng:
"Lúc đó anh cũng ở tiệc đính hôn à?"
"Ừ."
Lục Chấn Nam đáp rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng Đường Hạ Linh lại hơi rung động. Cô cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào lồng ngực.
Chả trách!
Chả trách anh lại đứng đây chờ cô, hơn nữa anh ấy còn mặc âu phục.
"Nói vậy thì Triệu Phong cũng do anh tìm tới?" Cô nhanh chóng tóm được điểm mấu chốt.
"Đây là thủ đoạn khoan dung nhất của tôi rồi!" Lục Chấn Nam không phủ nhận, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.
"Cảm ơn anh!" Đường Hạ Linh cảm động nói.
Bữa tiệc này quả là cực hình đối với cô. Mấy chuyện ác ý của Chu Phương Hoa làm cho mọi người hiểu lầm và chửi bới cô. Lúc đó cô chỉ có thể gồng mình chống đỡ.
Nếu không có Triệu Phong đột nhiên xuất hiện làm chứng cho cô, chỉ sợ cô sẽ bị sỉ nhục đến mức không ngóc đầu lên được.
Trận chiến này, mặc dù cô đã thắng nhưng cô đã kiệt sức. Chỉ sau khi nhìn thấy Lục Chấn Nam cô mới cảm thấy tốt hơn một chút.
"Tôi đã nói rồi, ở bên cạnh tôi, không ai có thể động đến em cả."
Lục Chấn Nam kéo cô từ trong ngực ra, nhéo nhéo má cô, động tác rất dịu dàng: "Có điều hôm nay em chống đối Chu Phương Hoa trước mặt mọi người, cái giá phải trả quá lớn. Làm đối phương bị thương tám trăm, chính bản thân mình lại thiệt một nghìn, không có lời lãi gì cả. Lần sau cứ giao cho tôi, tôi sẽ xử lý."
"Anh sẽ làm gì?" Đường Hạ Linh mở to mắt, hiếu kỳ hỏi anh.
"Tôi sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn không thể trở mình."
Khi nói câu này, ánh mắt Lục Chấn Nam vô cùng sắc bén, vẻ mặt cũng rất lạnh lẽo giống như một đế vương lãnh khốc.
Nhìn thấy Lục Chấn Nam như vậy, Đường Hạ Linh có thể xác định anh cũng không phải một người hay nói đùa.
Nhưng cô vẫn cười, lắc đầu nói:
"Tuy tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng trước mắt vẫn không nên làm thế. Đây mới chỉ là mở màn thôi, nếu như lập tức giết chết kẻ địch thì sẽ không có cảm giác thắng lợi, phải từ từ giày vò mới được. Vi Khiết Bảo cũng vậy mà Chu Phương Hoa cũng thế, tôi phải khiến họ trả lại tất cả những gì thiếu nợ tôi, dù lớn dù nhỏ đều phải trả lại."
Đường Hạ Linh nói chắc như đinh đóng cột, cả Lục Chấn Nam cũng nhận ra sự kiên quyết trong giọng nói của cô.
Đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, suy đi xét lại vẫn miễn cưỡng đồng ý với cô: "Vậy thì nghe theo em."
"Lần sau anh cũng đừng ra tay, để tôi tự mình đối phó với bọn họ." Đường Hạ Linh lại đưa ra điều kiện.
Nhưng lúc này Lục Chấn Nam cũng không dễ chịu lắm: "Để xem đã!"
Nếu là tình huống như ngày hôm nay, chắc chắn anh sẽ không thể ngồi yên mặc kệ được.
"Lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận chú ý, chuyện hôm nay coi như là một bài học đi." Đường Hạ Linh giơ ba ngón tay lên, cam đoan với anh.
"Để sau hẵng nói, bây giờ nên về nhà thôi. So với mấy thứ này, thứ làm tôi mong chờ hơn là quà cảm ơn của em đấy."
Lục Chấn Nam không trực tiếp đồng ý với Đường Hạ Linh, ngược lại lại kéo cô lên chiếc xe ở ven đường, nói một câu ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Đường Hạ Linh không hề hiểu gì. Cô ngồi ở ghế phó lái, mờ mịt hỏi: "Quà cảm ơn gì cơ?"
"Quà cảm ơn vì đã giúp em đấy. Em vừa nói cảm ơn, nhưng nói miệng chẳng có chút thành ý gì cả, tôi lại thích hành động thực tế hơn."
Lục Chấn Nam nghiêng mặt sang, thấp giọng nói, ngón tay thon dài đặt trên môi của Đường Hạ Linh khẽ vuốt. Ánh mắt anh nóng rực, thể hiện ý đồ một cách rõ ràng.
Hưởng thụ mùi vị của cô một lần, anh lại muốn thử lại lần nữa.
Quà cảm ơn chỉ là cái cớ, muốn hôn cô mới là thật!
Chương 191576 Words
Lúc này, Đường Hạ Linh cũng chậm chạp phản ứng lại.
Mặt của cô ửng đỏ, cả người căng thẳng, muốn nhúc nhích cũng chẳng dám nhúc nhích.
"Đâu… Đâu có như vậy!"
Cô xấu hổ ngại ngùng cắn môi dưới, đôi gò má ửng hồng mê người, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
"Nếu bà xã không đồng ý, anh sẽ không miễn cưỡng."
Lục Chấn Nam nhàn nhạt nói, tỏ vẻ nguyện ý tôn trọng quyết định của cô, nhưng đôi mắt vẫn như cũ mang theo một vẻ chờ mong.
"Đường Hạ Linh bị nhìn chằm chằm đến nỗi không có chỗ nào có thể trốn, chỉ có thể khẩn trương gật đầu loạn xạ: "Có… Có thể."
Nhận được sự cho phép, Lục Chấn Nam hơi mỉm cười, không hề phí lời, anh nhanh chóng vươn cánh tay dài của mình ra, trực tiếp ôm Đường Hạ Linh vào trong lòng, đôi môi ấm áp của anh lập tức tìm đến môi cô.
Đường Hạ Linh vừa mới bắt đầu có chút vụng về, nhưng theo nụ hôn càng sâu của người đàn ông, cô bắt đầu không tự giác phối hợp.
Tuy rằng vụng về, nhưng vẫn khiến Lục Chấn Nam vui sướng.
Lần thứ hai hôn môi, lý trí của Đường Hạ Linh lại lần nữa bị đoạt lấy đến sạch sẽ.
Cô cũng không biết, vốn dĩ hôn một người, thế nhưng có thể cuồng nhiệt đạt đến loại trình độ này, giống như lửa cháy mãnh liệt lan ra đến đồng cỏ, cảm giác sở hữu điên cuồng cuốn lấy cô, cho để khi cả hai sắp không thể hô hấp được nữa, lúc này mới tách ra.
Hôm sau, tin tức về Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo lan tràn đầy các tiêu đề mặt báo.
Trên tiêu đề càng chồng chất nhiều chủng loại, ùn ùn không dứt.
Ví dụ như…
"Chị gái thân yêu, cướp đoạt chồng chưa cưới của em gái, bị cô em trả đũa, khiến mọi người đều khinh thường"
"Người thứ ba, thay mận đổi đào, 'thay' em gái kết hôn với chồng chưa cưới của cô em."
"Một thế hệ nam thần, trở thành kẻ cặn bã, vô số người hâm mộ vỡ mộng"
Ngoại trừ những tin tức này ra, các trang web lớn, diễn đàn thảo luận, bao gồm cả f******k, cũng hoàn toàn bị chìm đắm bởi vì chuyện này.
Từng câu từng chữ, tất cả đều là những từ khóa hot search bảng xếp hạng như “Trà xanh như Chu Phương Hoa”, “Người thứ ba muốn tìm đến cái chết”, ”Diễn viên hạng ba Chu Phương Hoa”, “'Ngụy nam thần Vi Khiết Bảo”, “Nồi nào úp vung nấy, trời sinh một đôi”, …
Nhưng Đường Hạ Linh với vai trò là một trong những người trong cuộc, search một từ hot search “Hạ Linh không khóc” vững vàng đứng đầu bảng xếp hạng hot search.
"Chậc chậc chậc, Hạ Linh, lần này cô ấy thật sự nổi giận rồi!"
Tống Bình An cầm di động lướt f******k, vừa xem vừa chậc lưỡi, vẻ mặt kích động giống như đã trúng giải thưởng lớn.
"Nhưng tớ không quá thích kiểu gặp may mắn như vậy."
Đường Hạ Linh cau mày, lướt nhìn từng tin liên quan đến mình ở trên f******k, vẻ mặt dường như có chút bối rối.
Đêm qua, lúc cô và Chu Phương Hoa bắt đầu mâu thuẫn, hiện trường cũng có rất nhiều phóng viên ở đây, khi đó, Đường Hạ Linh sớm có dự cảm, hôm nay sẽ không thái bình quá mức, đồng thời cô cũng đã chuẩn bị tốt để ứng đối rồi.
Nhưng mà, cô vẫn đánh giá thấp năng lượng phát tán những tin tức này, chỉ ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ mà mối quan hệ tay ba của cô, Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa đã bị đưa lên đầu sóng ngọn gió ở trên mạng, lượng phát tán mỗi tin tức này trên f******k đều cực kỳ kinh người.
"Ha ha ha, đó là gì vậy, bây giờ lời kêu gọi bảo vệ cậu ở trên mạng là rất cao, mới chẳng được bao lâu, fans f******k của cậu đều tăng lên mấy trăm nghìn, còn có những tin nhắn nhắn cho cậu…"
Mặt mày của Tống Bình An hớn hở đưa điện thoại di động đặt trước mặt của Đường Hạ Linh, rồi nói: "Nhìn thấy không, bạn bè trên mạng dường như nghiêng về phía cậu này, họ còn nhắn tin cho cậu, bảo cậu đừng buồn gì đó nữa… Ha ha ha, đây được gọi là gì nhỉ, chính là ác giả ác báo! Chu Phương Hoa hãm hại cậu vô sỉ như vậy, việc này cuối cùng cũng khiến cô ta thân bại danh liệt, còn có cái gì lớn hơn so với việc người xấu bị trừng phạt khiến mọi người hả hê hơn nữa sao?"
Nhìn Chu Phương Hoa gặp xui xẻo, Tống Bình An quả thực vui vẻ như muốn bay lên, so với người trong cuộc là Đường Hạ Linh cô ấy còn vui vẻ gấp trăm lần.
Sự việc xảy ra của ngày hôm qua, Tống Bình An cũng không biết là như thế nào.
Buổi sáng lúc cô ấy nhìn thấy tin tức, cũng rất là hoảng sợ, còn cho rằng Đường Hạ Linh xảy ra chuyện gì, lo lắng muốn chết.
Kết quả là sau khi cô ấy xem xong, phát hiện Chu Phương Hoa bị nghiệp quật, cô ấy trực tiếp ngửa đầu cười to ba tiếng.
"Hê hê, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng chính xác, bây giờ tớ chỉ cần nghĩ đến, đôi cẩu nam nữ kia đang giận tím người, trong lòng tớ cảm thấy thật sảng khoái…"
Tống Bình An cười vui sướng khi người ta gặp họa, tiếp tục quay người lại lướt f******k.
Một lát sau, Đường Hạ Linh nghe thấy tiếng đập bàn của cô ấy: "Mẹ nó, tên khốn kiếp này, cái gì cũng không biết, lại đi nói hươu nói vượn. Lại có thể nói Chu Phương Hoa thuần khiết như vậy, tuyệt đối không thể làm cái việc đoạt người yêu của người khác, ngược lại nói cậu là em gái trà xanh…"
"Còn có cái này càng quá mức, lại đi nói, nếu chị gái thích Vi Khiết Bảo, làm em gái như cô nhường cho chị cũng chả sao, hai người kia đều đã có con với nhau cả rồi, ngay cả chút lòng độ lượng này mà em gái cũng không có, còn có mặt mũi gì đâu mà ra vẻ đáng thương… Mối quan hệ tay ba này cũng quá thảm đi?"
Nhìn Tống Bình An đang trong cơn giận dữ, Đường Hạ Linh quả thực bình tĩnh không được.
Có người ủng hộ cô, thì cũng sẽ có người ghét bỏ cô, bạn bè trên mạng đều có quyền tự do lên tiếng, miệng ở trên người bọn họ, chuyện lôi thôi rắc rối, bọn họ thích nói như thế nào, sẽ nói như thế đấy, không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng theo như lời của Tống Bình An, có thể nhìn thấy Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo gặp phiền phức, cô vẫn cảm thấy rất sảng khoái.
Nghĩ đến đây, Đường Hạ Linh tắt trang web f******k, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lục Chấn Nam: "Bạn bè trên mạng bình luận tốt cho em như nước thủy triều dâng, đây là công lao của anh sao?"
Đợi vài giây, Lục Chấn Nam phản hồi tin nhắn: "Anh chỉ nói lên sự thật, bà xã vô tội!"
"Đường Hạ Linh mới nhìn xong, ngay lập tức bật cười không thôi, lại gửi cho anh một tin nhắn: "Cảm ơn Tổng giám đốc đại nhân đã “yêu thương”, em đúng là có phúc ba đời mới lấy được người chồng như thế."
"Bà xã khách sáo quá. Chỉ cần em đồng ý, giới giải trí của thành phố Việt Thanh, tất cả đều để em tung hoành, chồng em sẽ luôn bảo vệ em."
Tin nhắn của Lục Chấn Nam được gửi sang một lần nữa.
Lần này Đường Hạ Linh lại không vội vã trả lời tin nhắn, chỉ nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia rồi âm thầm ngẩn người.
Khẩu khí này, quả thực khí phách không tả được!
Lời này muốn đổi để người khác nói, Đường Hạ Linh nói không chừng sẽ trực tiếp cười ha hả vào mặt người ta, nhưng nếu là từ trong miệng Lục Chấn Nam nói ra, tuyệt đối có thể tin tưởng và nghe theo.
Tổng giám đốc của Tập đoàn giải trí Backpacke, nắm giữ toàn bộ nửa giang sơn giới giải trí, anh muốn cho ai sống, thì người đó sẽ sống, muốn hủy diệt ai, thì người đó sẽ bị hủy diệt. Hơn nữa bối cảnh thân phận của anh thuộc hàng thế gia, đích thật có thể một tay che trời tung hoành ở thành phố Việt Thanh.
Thật đáng khen ngợi, cô gả cho người có chỗ dựa lớn như vậy, có tính là trong họa được phúc không nhỉ?
Chương 201771 Words
Lúc này, một mặt khác, Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa gần như phát điên lên vì tin tức này.
Đặc biệt là Chu Phương Hoa, sáng sớm thức dậy đã thấy trên mạng đủ thứ chửi rủa, đủ thứ bình luận ác ý, lại còn bị ném không ít đồ vật, khiến cho căn phòng trở thành một mớ hỗn độn.
“Chết tiệt, đồ chết tiệt, Đường Hạ Linh, con khốn nạn này.”
Vẻ mặt Chu Phương Hoa căm giận, chửi rủa Đường Hạ Linh, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
Theo suy nghĩ của Chu Phương Hoa, nguyên nhân khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều là lỗi của Đường Hạ Linh.
Nếu không phải vì con khốn đó,tối qua trong bữa tiệc đính hôn cô ta đã không xấu hổ như vậy, càng không bị đem lên báo chí, để ai ai cũng biết chuyện.
Càng nghĩ lại càng tức giận, Chu Phương Hoa không nhịn được mà rơi nước mắt, bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Vi Khiết Bảo: “Khiết Bảo, chẳng nhẽ anh cứ trơ mắt nhìn bọn họ mắng chửi em như vậy sao?”
“Sao có thể như thế được! Phương Hoa, em yên tâm, anh sẽ mau chóng nghĩ cách đè chuyện này xuống. Em đừng suy nghĩ nhiều, cẩn thận lại ảnh hưởng đến thai nhi đấy, biết chưa?”
Vi Khiết Bảo thực sự đã vô cùng bận rộn rồi, nhưng vẫn phải kiên nhẫn, vỗ về Chu Phương Hoa.
Khi các phương tiện truyền thông tung tin này ra, không những chỉ danh dự của cá nhân Vi Khiết Bảo bị ảnh hưởng, mà còn ảnh hưởng đến cả tập đoàn Vi thị.
Mới sáng sớm, cổ phiếu của công ty đã không ổn định vì sự việc này, ban giám đốc hy vọng anh ta giải quyết sự việc càng sớm càng tốt, bây giờ lại còn phải an ủi Chu Phương Hoa nữa.
Nếu không phải vì sợ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng Chu Phương Hoa, thì Vi Khiết Bảo đã nổi điên lên với cô ta từ lâu rồi.
Nếu không phải cô ta tự cho mình thông minh, gọi Đường Hạ Linh đến dự tiệc đính hôn, thì bây giờ sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy được?
Vi Khiết Bảo hít một hơi thật sâu, gương mặt dịu dàng ngày trước đã không còn nữa, chỉ còn lại vẻ mặt u ám.
“Glenda, hãy liên hệ với năm tòa soạn báo truyền thông lớn nhất trong nước, làm cho họ dẹp yên làn sóng dư luận hiện tại. Ngoài ra, hãy liên hệ với những người có tầm ảnh hưởng, có lượng người hâm mộ lớn ở trên mạng, rồi yêu cầu họ giúp thanh minh tẩy trắng. Bộ phận quan hệ công chúng của công ty cũng mau chóng yêu cầu giảm giá hàng hóa. Càng sớm càng tốt, tôi không muốn chuyện này chuyển biến xấu hơn nữa.”
“Vâng, Giám đốc.”
Sau khi nhận lệnh, người trợ lý lập tức đi thực hiện ngay.
Chu Phương Hoa sụt sịt, kéo tay áo Vi Khiết Bảo một cách đáng thương, nói: “Khiết Bảo, em thật sự xin lỗi, em biết rõ lúc này không nên làm phiền anh,
nhưng em thực sự rất sợ. Bây giờ, cư dân mạng thật khủng khiếp, họ... họ nói rằng họ muốn giết em, em thì không sao cả, nhưng mà, ngộ nhỡ bọn họ làm tổn thương đến con của chúng ta...”
Vừa nói, giọng của Chu Phương Hoa vừa run rẩy, càng khóc dữ dội hơn, giống như một đóa hoa mỏng manh vậy.
Trái tim của Vi Khiết Bảo thoáng chốc đã bị Chu Phương Hoa làm cho rung động, giọng nói ngay lập tức dịu lại, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ nữa, anh sẽ bảo vệ cả em và đứa bé.”
“Vâng, em tin anh.”
Chu Phương Hoa gật đầu, cuối cùng cũng nín khóc, nở nụ cười.
Tuy nhiên, niềm vui của cô không kéo dài được bao lâu thì ngay sau đó, trợ lý của Vi Khiết Bảo từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt nhìn có vẻ khó khăn: “Tổng giám đốc, không hay rồi.”
“Cái gì? Bảo cô đi làm chút chuyện cũng không xong sao?”
Vi Khiết Bảo cau mày, có phần không hài lòng.
“Không có.”
Glenda lắc đầu, nhìn Vi Khiết Bảo có chút sợ hãi, nói: “Vừa nãy, tôi làm theo đúng như anh căn dặn, liên hệ với một số nhà truyền thông trong nước, nhờ họ giúp đỡ về quan hệ công chúng, nhưng... đều họ bị nhất quyết từ chối. Không chỉ vậy, ngay cả những tài khoản có sức ảnh hưởng trên mạng xã hội đều... đều tỏ ra không muốn là người lên tiếng thanh minh cho cô Như Ngọc...”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa đồng loạt thay đổi, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Sao lại có chuyện như vậy? Là do chúng ta chưa đưa đủ tiền hay sao?”
“Không phải, giá tôi đã đưa ra gấp đôi giá bình thường, nhưng tất cả đều không đồng ý...”
Giọng của Glenda càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, dần dần cảm thấy lo sợ.
Sắc mặt Chu Phương Hoa có chút thất vọng, nói: “Khiết Bảo, bây giờ phải làm sao đây?”
Vi Khiết Bảo không để ý lời cô ta nói, sắc mặt u ám, hỏi Glenda: “Còn những tờ báo nhỏ khác thì sao? Cũng không đồng ý sao?”
“Đúng vậy, đối phương cho rằng quá mạo hiểm, cho nên...”
“Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì thế này?”
Vi Khiết Bảo cảm thấy hơi khó tin.
Tập đoàn Vi thị cũng là một trong những công ty lớn nhất trong nước, muốn dập tắt một tin tức, có thể nói đó chỉ là chuyện dễ dàng.
Không ngờ rằng, lại có thể bị tất cả các tập đoàn truyền thông từ chối.
Không đúng, chuyện này nhất định có gì đó không hợp lý!
Những tòa soạn đó, chỉ cần cho họ đủ tiền, bất kể loại tin tức gì, bọn họ đều không bao giờ từ chối, không lý nào họ lại từ chối một vụ làm ăn lớn như vậy được.
Trực giác nhạy bén của Vi Khiết Bảo cảm thấy chuyện này không bình thường, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Glenda nhìn sắc mặt của Vi Khiết Bảo, rồi cẩn thận nói: “Tổng giám đốc, tiếp theo phải làm thế nào ạ?”
“Bên truyền thông tạm thời bỏ đi. Còn bên mạng xã hội và những người có ảnh hưởng thì hãy thuê người bình luận để đẩy những bình luận không hay xuống. Về phần hình ảnh công ty, thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng để đưa ra lời giải thích trong thời gian sớm nhất.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”
Glenda nhanh chóng ra ngoài, ngay sau đó, trong văn phòng chỉ còn lại Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa.
Chu Phương Hoa không khóc nữa, cô ta không ngốc, qua lời nói ban nãy của Glenda, cô ta cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất thường.
“Khiết Bảo, nhất định là có người đứng phía sau nhúng tay vào chuyện này. Là Đường Hạ Linh, chắc chắn là cô ta! Cô ta là phóng viên, loại chuyện này cô ta là người giỏi nhất, nếu không, toàn bộ những bình luận của cư dân mạng sẽ không nghiêng về phía cô ta như vậy.”
Chu Phương Hoa tức giận nói, bây giờ mà cô ta vẫn không quên kéo Đường Hạ Linh xuống.
Vi Khiết Bảo chỉ cau mày, không trả lời lại câu nói của cô ta.
Chu Phương Hoa nói vậy cũng không sai, trong trường hợp này chắc hẳn ai đó đã đứng phía sau nhúng tay vào.
Tuy nhiên, Vi Khiết Bảo cũng không ngốc.
Mặc dù Đường Hạ Linh cũng có một chút danh tiếng trong làng giải trí, nhưng không có đủ tài năng để làm rung chuyển nhiều nhà truyền thông như vậy.
Nhưng mà nếu không phải như lời cô ta nói, vậy thì người đó là ai?
Chẳng nhẽ có người đứng ở phía sau giúp cô?
Nói như vậy, bản thân sự việc này gây ảnh hưởng không tốt như vậy sao?
Vi Khiết Bảo cau mày, nhất thời cảm thấy không chắc chắn lắm.
“Phương Hoa, em tạm thời đừng lo về chuyện này nữa, nếu không còn việc gì nữa thì em về nhà trước đi, bây giờ công ty anh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết. Em hãy chăm sóc bản thân và đứa bé thật tốt, về phần tin tức, anh sẽ nghĩ cách khác để giải quyết cho.”
“Nhưng mà...”
Chu Phương Hoa cắn môi, rõ ràng không muốn để yên như vậy, nhưng nhìn sắc mặt của Vi Khiết Bảo không tốt, cô ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ.”
Khiết Bảo, anh phải giúp em lấy lại công bằng trong chuyện này, dù thế nào đi nữa, cũng không thể để âm mưu của Đường Hạ Linh thành công được!”
“Yên tâm đi, em về trước nhé!”
“Ừ, vậy em đi đây, anh cũng phải chú ý chăm sóc bản thân thật tốt đó.”
Chu Phương Hoa nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Vi Khiết Bảo.
Tuy nhiên, trong lòng cô luôn cảm thấy tức giận, khó có thể bình tĩnh được.
Dựa vào cái gì?
Cô ta chỉ đang cố gắng cho hạnh phúc của chính mình, có gì sai sao?
Dựa vào cái gì mà ai cũng mắng chửi cô, trong khi Đường Hạ Linh lại được mọi người yêu thương như vậy?
Càng nghĩ càng không phục, Chu Phương Hoa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lạc Giang Tâm: “Giang Tâm, không phải cậu nói muốn gặp cậu Lý của tập đoàn giải trí Ngọc Hải sao, tớ có thể giới thiệu cho cậu. Tuy nhiên, bây giờ cậu có thể giúp tớ việc gấp này trước không...”