Cưới Anh Thêm Lần Nữa Nhé

Chương 21




" Hân Ly có con riêng hả?"

Cậu vẫn cố tỏ ra như không biết gì mà hỏi ngược lại anh.

" Ờ, chuyện này dài lắm nhưng để sau này có cơ hội tao kể cho. Bây giờ mày có cách nào để giúp tao không"

Cậu cố ý suy nghĩ một chút, theo những gì cậu biết thì đứa bé ấy đã chết từ khi mới sinh ra thì lấy đâu ra nữa mà tìm. Nhưng những điều cậu biết cậu lại không thể nói toạc ra cho anh biết được.

" Sao mày biết Hân Ly có con?"

Hiếu chần chừ một chút, thật sự anh không muốn nhắc đến Tiên trong chuyện này. Anh đã làm tổn thương nó trong giây phút nóng giận, có lẽ vì lí do đó mà nó giận mà bỏ về Mĩ. Thấy anh im lặng không nói, Trần Tuấn lại càng đốc thúc hơn.

"" Sao mày biết, màu phải nói ra thì tao mới giúp mày được chứ!"

" Có người nói cho tao biết, người đấy nói thực chất đứa bé ấy chưa chết "

" Người đó là ai? Mày nói đi tao mới giúp mày được"

Mặc cho lời thúc giục của Trần Tuấn, Hiếu vẫn im lặng mà chưa muốn nói ra. Trong thâm tâm anh chưa bao giờ muốn bới móc lại quá khứ, bới móc lại những kí ức với Dương Thủy Tiên, bới móc lại nỗi khổ đau của Hân Ly khi cô bị người bạn thân phản bội, chống lại mình. Tuy biết rằng Tiên thật sự chưa bao giờ là một người bạn xấu, nhưng hành động đã chứng minh nó chưa bao giờ thực sự tốt. Đáp lại câu hỏi dồn dập của Trần Tuấn, anh chỉ nói không có đầu đuôi ra sao.

" Em họ của Hân Ly, mày không biết cô ấy đâu. Mà mày có cách nào giúp tao không?"

Trần Tuấn suy nghĩ một chút rồi trả lời lời cho có lệ.

" Tao nghĩ mày nên trở về nơi bắt đầu của sự việc "

" Ý mày là tao nên sang bệnh viện nơi Hân Ly sinh con ở bên Mĩ để tìm hiểu sao"

Trần Tuấn gật đầu, nơi bắt đầu của sự việc, anh muốn tìm về nơi ấy, tìm lại đứa con cho Hân Ly. Bởi lẽ ở cuộc sống này luôn có một quy luật muốn tháo chuông phải tìm người thắt chuông.

.....

Sau buổi lễ, Hân Ly mượn cớ nhức đầu để trở về phòng của mình. Vẫn đó cái tính hay đa nghi hay là do hắn thật sự quan tâm và lo lắng cho cô mà hắn sai chị giúp việc cứ phải trực trong phòng chăm chăm sóc cho cô như một bệnh nhân, hay nói khó nghe hơn là canh chừng cô như một tên tội phạm. Nhưng cũng thật may cho cô khi chị giúp việc rất thật thà song nhân hậu, dễ mến. Tuy làm việc cho Trần Luân từ lâu nhưng con người thật của chị chưa lần nào bị sự xấu xa của hắn làm cho hoen ố. Chị ấy tên Tâm, khoảng tuổi của Hiếu nhưng gương mặt già hơn vì làm nhiều. Tuy chỉ là giúp việc nhưng cái gì chỉ cũng biết và thông hiểu rất nhiều. Cũng nhờ cái tính thật thà trước giờ mà chị được hắn tin dùng, và không có gì bất ngờ khi chị là một trong số ít người được hắn cho bước vào phòng làm việc riêng của mình. Hân Ly và chị ấy trò chuyện được một lúc, chị rất cởi mở và tâm sự rất nhiều chuyện với cô. Chị biết rất nhiều, biết cả những chuyện liên quan đến Trần Luân mà cô không hề biết. Chị kể rằng mẹ chị từng làm cho gia đình họ Trần nên hắn ta rất xem trọng chị. Ngày còn nhỏ chị hay cùng hắn chơi đùa, hết trốn tìm đến đá cầu, nhảy dây. Lúc ấy hắn là một cậu ấm dễ mến, hiền hậu chẳng nỡ làm hại ai, ngay cả con ruồi, con muỗi bay qua còn chẳng nỡ giết. Nhưng rồi một biến cố xảy ra với hắn, năm hắn học cấp 2 bất ngờ cha mẹ hắn rất về nhà một cậu con trai, sau được họ đặt là Trần Tuấn, họ đã nói với hắn sẽ nhận Trần Tuấn làm con nuôi để đền đáp ân nghĩa của ba mẹ Trần Tuấn. Mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng nói cho đến khi cả hai người vừa đủ 18 tuổi, Một độ tuổi đẹp đẽ đầy mơ mộng và hoài bão. Ba mẹ hắn lúc ấy bất ngờ chuyển nhượng 40% cổ phần của công ty vào tay Trần Tuấn, một người không chút ruột rà máu mủ với gia tộc họ Trần. Còn hắn, một thằng con trai duy nhất của họ lại chẳng có một xu trong tay. Hắn hận hai người họ, rất hạnh hai người họ. Ôm theo mối uất hận đó, hắn một mình bỏ về Việt Nam với âm mưu tiếp cận với vị hôn thê của anh trai để trả thù, tiếp cận Hân Ly con gái của đại cổ đông cũng như tiếp cận cơ hội trong tay của hắn. Nhưng rồi cũng vì cái tính ong bướm mà hắn lần nữa vụt mất cơ hội trong tay của mình. Vừa uất ức, vừa phẫn nộ hắn cứ đinh ninh cái ý nghĩ thứ mình không có thì đừng mong ai có mà làm hại cô. Hắn nhất quyết muốn anh trai hắn giỏ đôi giày cũ của mình mà thẳng tay tàn nhẫn làm hại người vô tội.

Chị kể đến đây thì ngừng lại không kể tiếp nữa. Nước mắt của chị cứ trào ra như mưa vậy. Hân Ly không biết lý do nên chỉ biết ôm lấy chị an ủi mà thôi.

" Có chuyện gì sau đó vậy chị?"

Chị lau nước mắt rồi nói với cô, gương mặt lúc này không còn giữ được sự bình tĩnh mà gào lên trong vô thức.

" Năm ấy, chính tai chị nghe Trần Luân.... Trần Luân thuê người giết ba mẹ của mình. Cậu ấy đã cắt thắng xe của ba mẹ cậu ấy khiến chiếc xe mất thắng...lao xuống vực. Khi cảnh sát tìm xác họ...thì..thì thân xác đã tan nát đứt lìa toàn cơ thể "

Cô nghe đến đây tim đau nhói lên, toàn thân run lên bần bật, sống lưng lạnh toát, mồ hôi đổ thành từng hàng. Hắn không phải con người, hắn là súc vật, không bằng một con súc vật nên cả cha mẹ đẻ ra mình cũng nỡ ăn thịt chỉ vì một mục đích quá ích kỷ là độc kiếm gia tài cho riêng mình. Nhưng hình như tội ác của hắn đến đó vẫn chưa phải là hết. Chị Tâm cố trấn an bản thân rồi gượng dậy để kể tiếp sự việc, đôi tay của chị không run lên nữa mà là toàn bộ cơ thể đã run lên. Da mặt chị tái mét chỉ vào chiếc két sắt ngay đầu giường của hắn. Tay rút ra chiếc chìa khóa, nhìn ngó xung quanh, tay chị vội với ra khóa trái cửa lại, ánh mắt hướng sang cô sáng lên những tia hi vọng rực lửa. Chị vội chạy đến chiếc két sắt của hắn mặc cho những lời nói phát ra liên tục từ cô.

" Chị đang làm gì vậy, đừng mà chị Tâm..."

Chị Tâm không nghe theo những gì cô nói, tay vẫn làm các thao tác mở khóa. Lớp khóa từ từ mở ra nhưng rồi sau lớp khóa tay thì vẫn còn một ổ khóa điện tử, quả thật chị đã coi thường hắn quá rồi, một con người cẩn thận như hắn ngoài việc đặt mua khóa tay còn mua chiếc két sắt rất đặc biệt dùng khóa điện tử nữa. Nếu nhập sai mã khóa sau 3 lần liên tiếp thì hệ thống bom tự động sẽ được kích hoạt, mọi vật trong bán kính 5 m sẽ bị bom làm tổn hại hoàn toàn. Cô nhận ra loại két sắt này vì nó giống loại két sắt trong phim hành động mà cô hay xem nên theo bản năng cô ngay lập tức ngăn chị lại.

"Chị Tâm đây là két sắt cài bom đó, nếu chị nhập sai..."

" Chị biết, nhưng em hãy tin chị, có lẽ chị biết được mã khóa của chiếc két sắt này"

Chị Tâm nhìn cô, ánh mắt lúc này sáng lên bao niềm bất hận, sôi sùng sục như dung nham. Sự quyết tâm trong chị như đốt cháy sự sợ hãi trong cô. Cô nhìn chị, nắm chặt lấy tay chị không dám buông ra. Có lẽ lúc này cô chỉ biết hỏi chị những câu hỏi mà bản thân đã thắc mắc từ lúc chị quyết định kể cho cô nghe những bí mật của Trần Luân.

" Tại sao Trần Luân tin tưởng chị như vậy mà chị lại phản bội lại hắn ta?"

Đôi tay của chị vẫn thoăn thoắt, chị cẩn thận nhấn từng con số. Tuy lúc ấy chị cũng chẳng vì ích kỷ mà giải thích cho cô nghe lý do, nhưng nó lại chẳng quá dài dòng mà rất ngắn gọn hơn cô nghĩ rất rất nhiều.

" Vì chị hận hắn ta, hận những việc hắn đã làm với mọi người và những việc hắn đã làm với chị"

Nói rồi Chị lại quay vào bàn phím số trên két sắt. Việc hắn đã làm với chị ư? Hắn đã làm gì mà khiến chị hận hắn đến vậy? Một con người quanh năm bếp núc lại hận một chàng trai chỉ đơn giản là vì chàng trai ấy đã làm hại người khác ư? Cô đang định hỏi ngược lại thì chị ấy đã vui mừng reo lên.

" Mở được rồi!"

" Mở được rồi sao chị?"

Chị Tâm vui mừng từ từ mở cánh cửa của két sắt ra, rút ra từ trong đó một xấp tài liệu. Cô vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên khi thấy chị Tâm có thể làm một việc mà cô cho là phi thường. Một người bình thường, có thể bình thường đến rất tầm thường nhưng cũng không phải một người quá đáng tin để cho Trần Luôn tin tưởng để nói cho một bí mật quá lớn như vậy. Chị Tâm cũng không bí mật với cô, chị chỉ vào bức ảnh cả gia đình hắn treo trên tường mà nói.

" Mã khóa của két sắt chính là ngày tháng năm mà ông bà Trần gặp tai nạn và qua đời"

Cô ngạc nhiên, ánh mắt hướng về chị, đôi mày chau lại khó hiểu vô cùng.

" Tại sao chị lại biết?"

Chị Tâm lấy tay đặt lên vai cô, cười chua chát nói.

" Chị và Trần Luân là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau nên cái gì liên quan đến hắn chị cũng hiểu hết. Đó cũng chính là lý do hắn rất tin tưởng chị mà không hề có sự đề phòng"

Tuy chị Tâm đã nói ra hầu hết các vết rối trong lòng của cô nhưng trong cô vẫn cảm nhận được chị vẫn đang giấu cô điều gì.

Chị rút ra từ trong chiếc két sắt một cuốn sổ. Nhìn vào nó mà ánh mắt của chị lại ứa lên những tia đau buồn. Chị đưa nó cho cô đọc.

" Di chúc sao!"

Chị Tâm gật đầu, chị bắt đầu kể mọi chuyện, có lẽ mọi đau khổ của chị và cả của cô đều bắt đầu từ cuốn chúc thư này.

" Vào 5 năm trước, khi ông bà Trần qua đời do tai nạn. Bản chúc thư được luật sư công bố, trong đó nói rằng nếu một trong hai đứa con trai của hai người họ sinh được một đứa con trai đầu tiên cho dòng họ Trần thì số cổ phần còn lại của ông bà Trần sẽ thuộc về người đó. Trần Luân uất hận lại vì tham gia tài nên dùng mọi cách để có con. Mới đầu hắn cho người tìm em và đứa con chưa chào đời của em chỉ vì muốn trừ khử để khỏi làm liên lụy đến thanh danh của hắn, nhưng sau này biết đứa con của em có thể kiếm ra tiền liền lập mưu bắt cóc và khiến em sảy thai"

" Nhưng..."

"Nhưng hắn nói với em vì hắn yêu em nên mới làm vậy sao? Hắn nói dối đó, nếu trên đời này hắn không ác thì sẽ không có một ai ác đâu. Hắn là loài cầm thú, là một con ác quỷ nuôi con lấy thịt"

Đúng vậy, hắn ác độc, rất ác độc. Ba mẹ của hắn, hắn cũng giết; con ruột của hắn, hắn cũng giết; Tresika, một người con gái chẳng mấy làm ảnh hưởng gì đến quyền lợi của hắn, hắn cũng giết. Vậy thì còn ai trên trần đời này mà hắn không dám giết nữa chứ. Ruột thịt cũng giết, yêu cũng giết, không yêu cũng giết, quen cũng giết, không quen cũng giết. Có lẽ hắn còn tàn nhẫn hơn cả Tần Thủy Hoàng, máu lạnh hơn cả Võ Mị Nương thời Trung Hoa cổ đại. Nhưng rồi mọi thứ vẫn thế vẫn trôi theo cái quy luật mà tạo hóa ban tặng. Ác giả ác báo, gieo gió gặp bão, cho dù ra sao thì chắc chắn một ngày hắn cũng sẽ chịu quả báo xứng đáng với những điều hắn làm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.