Chương 176: Người đàn ông lấy tay lau nước mắt cho cô ta: �Đừng khóc, lỗi không phải của cô...”
Editor: Waveliterature Vietnam
Lúc này, Trì An không cần nghe câu trả lời cũng có thể đoán được chủ nhận của khu vườn này là của người đàn ông.
Tuy nhiên, người đàn ông lại lạnh nhạt mở miệng: "Cô lạc đường rồi, nên gọi cha mẹ đến đưa cô về nhà."
Nghe hai chữ "Cha mẹ", nghĩ đến thân phận một đứa con rơi như bản thân, liền nức nở khóc lóc:
"Tôi không hề lạc đường... Tôi không về nhà đâu..."
Cổ họng vì khóc quá lâu mà khản đặc, không nói được rõ tiếng, đôi mắt cũng vì vậy mà sưng đỏ đau nhức!
"Tại sao?"
Giật mình nghe câu hỏi của người đàn ông.
Hai tay Trì An ôm lấy đầu gối, cúi đầu úp mặt xuống chân, không khỏi cảm thấy chua xót: "Bởi vì mẹ ta là vợ bé...Tôi chính là con gái của người thứ ba..."
Con gái người thứ ba, ngay từ lúc sinh ra đã không hề có chút thân phận, bị người đời dè bỉu.
Nếu như sớm biết như vậy, cô ta thà không muốn được sinh ra còn hơn... hơn nữa, nếu như không biết rõ chân tướng về thân phận của mình, tiếc rằng cho dù là kẻ hồ đồ ngu muội thì chuyện cô là con gái của vợ bé, ai ai cũng biết.
Cô ta nghĩ, bất cứ ai cũng đều coi thường kẻ thứ ba... Đã là con gái của kẻ cướp chồng người khác, đương nhiên cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ!
Advertisement / Quảng cáo
Hiện tại, trước người đàn ông cao quý này, liệu có phải hắn cũng đang rất coi thường bản thân cô ta hay không?
"Ta không hề muốn... Trở thành con gái của kẻ thứ ba... Càng không thể hiểu tại sao..."
Lời nói ra đều bị ngắt quãng, trong lòng không ngừng thấy hoảng loạn, lúng túng, bất an, không có cách nào có thể đối diện với sự thật.
Thậm chí, bản thân cũng sợ thân phận thực sự của mình sẽ bị đem ra ánh sáng... Bởi một khi mang tiếng là con gái rơi thì cô ta sẽ mất hết tất cả, sẽ không còn là cô gái ưu tú, hoàn mỹ, mãi mãi tồn tại vết nhơ!
Một lúc lâu, không gian hết sức tĩnh lặng, không hề có một chút âm thanh.
Cuối cùng, cô ta không nhịn được mà ngẩng đầu, phát hiện người quản gia đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn người đàn ông vẫn đứng ở vị trí cũ, yên lặng nhìn mình.
Không hề biểu lộ ra vẻ xem thường, căm ghét, cười nhạo.
"Đó là lỗi lầm của cha mẹ, cô khóc lóc thương tâm như vậy cũng thật quá trẻ con rồi."
Bỗng dưng, người đàn ông mở miệng nói chuyện, ngữ khí ẩn chức chút bất đắc dĩ.
"Mẹ tôi...Bà ấy là người tốt...Nhất định không phải là có ý..."
Trì An theo bản năng phân minh, tuy nhiên lời nói ra lại hết sức lúng túng.
Advertisement / Quảng cáo
Lại nghĩ đến lời lão quản gia vừa nói, không nhịn được nghi ngờ hỏi: "Cô gái kia đối với anh, một mực tuyệt tình rời đi, anh không cảm thấy nuối tiếc sao?"
Tiếp theo, người đàn ông khẽ cúi người, tay cầm chiếc khăn tay màu xanh lam, mềm lại đặt trước mắt cô ta: "Cô ấy muốn đi, tiếc nuối cũng chỉ khiến bản thân càng thêm phiền não. Hơn nữa, xuất thân của chúng ta xưa nay đều không thể tự mình chọn lựa. Đừng khóc, lỗi lầm là của mẹ cô, hơn nữa còn có một phần trách nhiệm của cha cô..."
Trì An ngơ ngác, tùy ý để người đàn ông lau đi nước mắt.
"Chỉ cần, trong lòng cô không làm gì khiến bản thân phải hổ thẹn. Lỗi cũng là của cha mẹ cô, nên để họ tự giải quyết, hà cớ gì cô lại vì thế mà phải tự dằn vặt?"
Nét mặt người đàn ông hết sức thản nhiên, nhẹ nhàng nói, tựa như tất cả những chuyện đến trời này, đều không đáng để hắn phải bận tâm.
"Như vậy liệu có đúng không?"
Cô ta tự mình lẩm bẩm, thật sự không dám khẳng định.
Chỉ là nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, liền cảm thấy những uất ức mà bấy lâu nay bản thân đã chịu đựng, chỉ cần người đàn ông nói vài câu, mọi chuyện dường như đã vơi bớt phần nào đó.
Đột nhiên cô ta đứng dậy, cắn môi rồi đổ nhào vào lòng ngực người đàn ông, không muốn để lộ chút khoảng cách nào nữa: "Đại ca ca, cảm ơn anh."
Dưới gốc cây anh đào mùa hạ, trong lúc cô ta cảm thấy khó khăn nhất, lại vừa vặn gặp được hắn.
Cho dù biết được xuất thân là con gái của kẻ thứ ba, thế nhưng không hề xem thường mà không ngừng an ủi, bản thân cô ta làm sao có thể không cảm thấy cảm kích!
Một lúc lâu sau, người đàn ông vẫn đứng yên, không có ý đẩy cô ta ra, chỉ nghe thấy tiếng nói trần ổn, giống như đang an ủi một đứa trẻ mắc lỗi: "Chuyện đã như vậy, cho dù muốn trốn tránh cũng chẳng thể, chi bằng dũng cảm đối mặt. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nên trở về nhà đi!"