Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 33: chap-117




Chương 117: Hắn hôn lên bờ môi cô

Cô còn chưa nói hết câu, Bạc Dạ Bạch đã vội cắt lời, nét mặt hết sức lạnh lùng.

Nhớ tới Hoắc Đình Thâm, Trì Vi có chút chua xót, vẻ mặt bỗng chốc cứng nhắc.

Đối với mấy chuyện này, Bạc Dạ Bạch chưa từng muốn hỏi kỹ, tiếng nói vẫn lạnh lẽo như rượu: "Hơn nữa, nếu muốn đạt được mục đích của mình, không phải là phụ thuộc vào việc đại tiểu thư muốn gì.

Mà là nên quan tâm đến đối phương cần cái gì."

Lời vừa dứt, Bạc Dạ Bạch ánh mắt thâm trầm, lông mày khẽ nhíu lại, mắt dừng lại trên người Trì Vi, thản nhiên đáp lại: "Đại tiểu thư cảm thấy tôi cần thứ gì?"

Hắn muốn gì?

Trì Vi không phải là kẻ ngốc, thứ hắn muốn rõ ràng chính là cơ thể cô!

"Lão sư, sức khỏe anh không tốt, nhất định không được vướng vào chuyện nam nữ! Tất nhiên, nếu anh thật sự cần một người phụ nữ, tôi sẽ đích thân tìm cho anh. Anh thích kiểu như thế nào, liền sẽ có kiểu đó..."

Cách nói chuyện hết sức đề phòng, Trì Vi nỗ lực ngăn cản người đàn ông này suy nghĩ có ý đồ với mình.

"Người phụ nữ khác sao có thể khiến tôi hứng thú bằng đại tiểu thư?"

Người đàn ông này thuận miệng nói, mang theo vài phần hờ hững.

Tiếp theo, hắn chậm rãi cúi người, áp sát cô gái trước mặt: "Vả lại, người phụ nữ hiện ta tôi muốn, chính là đại tiểu thư."

"Anh..."

Trì Vi không giấu được xấu hổ và tức giận, lùi về phía sau một bước, không ngừng đề phòng con người đối diện.

Thấy phản ứng của cô, Bạc Dạ Bạch không khỏi cảm thấy nhạt nhẽo, tiện tay ném hợp đồng: "Đại tiểu thư, cô muốn bao dưỡng nhưng lại không có một chút thành ý nào như vậy, chi bằng đừng làm tốn thời gian của tôi."

Hợp đồng lơ lửng một hổi giữ không trung, cuối cùng đáp xuống dưới chân Trì Vi.

"Đi khỏi chỗ này đi, tôi cũng hi vọng rằng đại tiểu thư không tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của tôi!"

Người đàn ông nhàn nhạt nói câu tiếp theo, sau đó chậm rãi xoay người, muốn đi lên lầu trở lại phòng.

Người đàn ông này thật không dễ mà chịu khuất phục, đối với bản hợp đồng mà cô mang tới, một chút cân nhắc cũng không màng tới!

Dừng lại một chút trước dáng vẻ người đàn ông, cô phẫn uất quyết không chịu thua.

Một khi cô đã quyết định tại vũ hội tặng cho Trì An một món quà sinh nhật thật lớn, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng được.

Huống hồ cũng chỉ là bao dưỡng đàn ông mà thôi, cô không tin là sẽ khó khăn như vậy!

"Bạc Dạ Bạch, anh đứng lại đó cho tôi!"

Đột nhiên, cô bình tĩnh nói, nhanh chóng tiến đến trước mặt hắn.

Tiếp đó, đưa tay đẩy người đàn ông vào sát tường bên dưới cầu thang: "Trước đây, là tôi xấu hổ nên mới không dám thừa nhận! Nếu Lão sư thật sự không đồng ý, thì ta cũng nói thẳng...Sở dĩ tôi bao dưỡng anh là bởi anh sức khỏe tốt, muốn ngủ cùng anh thêm nhiều lần..."

Chỉ cần qua đêm vũ hội ngày hôm nay, tặng cho Trì An một đòn trí mạng, xem như mục đích của cô đã thành công.

Nếu như vậy, chỉ là tạm thời lợi dụng một chút, cũng không phải là quá đáng.

Bạc Dạ Bạch nhìn ngắm cô gái trước mặt, nét mắt như cười như không: "Đại tiểu thư, cô muốn ngủ cùng tôi sao?"

Không một giây do dự, Trì Vi một lời thừa nhận: "Không sai!"

"Lẽ nào vị hôn phu của cô không thể làm cô thỏa mãn sao?"

Không ngờ, người đàn ông này nói thêm một câu khí Trì Vi nghẹn cứng cổ họng.

Nhất thời vẻ mặt Trì Vi cứng nhắc, đối với loại câu hỏi này không có cách nào trả lời được.

Chần chờ một lúc lâu, đôi mi như cánh bướm của cô buông xuống, không khỏi uất ức chịu nhục:

"Lão sư, anh nhất định biết rõ anh là người đàn ông duy nhất của tôi..."

Sợ người đàn ông này trong lòng còn đắn đo, cô cắn răng nói: "Đối với phụ nữ mà nói, người đàn ông đầu tiên luôn là người mà họ nhớ nhất! Giống như bây giờ, tôi không muốn vị hôn phu chạm vào mình, chỉ muốn ở cạnh anh, vì thế mới muốn bao dưỡng lão sư! Lão sư, lẽ nào anh không tin tôi sao? Lão sư, hãy tin tôi, có được không..."

Còn chưa dứt lời, đỉnh đầu bỗng thấy tối lại, liền ngẩng đầu lên.

"Lão sư...A..."

Chỉ một giây sau, Bạc Dạ Bạch lập tức kề sát làn môi mỏng mát lạnh, trực tiếp ngậm lấy môi cô, khiến cô không thể nào nói tiếp, lời nói cũng chẳng thể phát ra nữa.

Mặc dù hắn hôn cô, nhưng không hề có chút cảm xúc, nhất thời luống cuống, ngửi thấy mùi lãnh hương dịu nhẹ trên người đàn ông, nghiêng đầu muốn tránh né.

Chỉ tiếc, hắn ghì chặt lấy cô, bàn tay to lớn nắm chặt lấy gáy, ép môi cô dán chặt vào môi hắn.

Không dừng lại ở đó, hắn còn dùng lưỡi tách hai hàm của cô ra, Trì Vi nhất thời kinh hãi, khép thật chặt răng lại, đưa tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, không ngừng nỗ lực đẩy hắn ra xa.

Đúng lúc cô tưởng mình chẳng thể hô hấp được nữa thì cũng may mắn đẩy được người đàn ông này ra, nghe hắn lạnh lùng, thản nhiên nói một câu: "Đại tiểu thư, cô thật là biết cách nói dối, tôi nhất định không thể nào tin được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.