Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 27: chap-111




Chương 111: Ba năm trước, được Lê Tuyết Tâm cứu giúp

Lời vừa dứt, bà Hoắc nghĩ đến Lê Tuyết Tâm, không hề che giấu vẻ căm ghét: "Nếu như ba năm trước, Lê Tuyết Tâm không xuất hiện, thì con với Vi Vi mới là một đôi! Lần này, ta chấp thuận, cho phép cô ta sinh ra đứa bé, cũng là vì nhớ chuyện lúc trước, cô ta có công cứu mạng con..."

Nghe thấy thế, Hoắc Đình Thâm lẳng lặng tiến về phía trước, chậm rái rời khỏi biệt thự nhà họ Trì.

Chỉ nhàn nhạt hạ thấp giọng buông lại một câu: "Cô ấy đã không còn là Vi Vi của trước đây nữa rồi..."

Bà Hoắc có chút không hiểu được ý nghĩa lời của con trai, hẳn là hắn đang nhắc đến những lời đồn đại kia, ánh mắt sáng lên: "Đình Thâm, là vì mọi người đều đã thay đổi, Vi Vi cũng đã trải qua mấy lần yêu đương, chuyện đính hôn cũng đã không thành đến hai lần. Con bé chỉ cần có thể yên ấm chuyện hôn nhân, chuyện cũ trước đây đều có thể bỏ qua..."

Đối với chuyện này, Hoắc Đình Thâm hoàn toàn không đủ kiên nhẫn, xem ra suy nghĩ của hắn và mẹ chẳng hề giống nhau.

Đúng lúc này, Lê Tuyết Tâm sau một hồi chờ đợi khổ sở, vừa nhìn thấy hai mẹ con họ đã chậm rãi tiến đến: "A Thâm, Hoắc bá mẫu..."

Bà Hoắc vừa thấy Lê Tuyết Tâm, tâm trạng liền không tốt, vội cất lên một câu cảnh cáo: "Lê tiểu thư, ta hy vọng cô có thể tuân thủ theo lời đã hứa, sau khi sinh ra đứa trẻ hãy cắt đứt hết mọi quan hệ!"

Nghe thấy thế, Lê Tuyết Tâm thoáng chốc ngẩn người, trái tim như ngưng lại một giây: "Trì tiểu thư, cô ta đồng ý để con sinh ra đứa bé sao."

Nhớ lại mấy lời Trì Vi nói ban nãy lúc gặp gỡ, cô ấy khăng khăng nhất định sẽ không bao giờ chịu từ bỏ.

Chỉ có đều cô ta luôn nghĩ, đã là phụ nữ thường tình, nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận nuôi đứa con mà nhân tình của chồng mình sinh ra.

Cũng vì thế mà trong lòng cô ta mang chút tia hy vọng, nếu như Trì Vi không đồng ý, Hoắc Đình Thâm liền có thể dựa vào cái cớ này mà từ hôn!

"Nếu như không nể tình trước đây cô đã từng cứu Đình Thâm, thì ta đã sớm ra mặt rồi!"

Bà Hoắc mệt mỏi rời đi, bỏ lại một câu.

Sau đó, Lê Tuyết Tâm nhìn Hoắc Đình Thâm, khẽ cắn môi hỏi: "A Thâm, có phải vì em mà...Đã làm anh phải khó xử."

Hoắc Đình Thâm nhìn Lê Tuyết Tâm, lặng lẽ so sánh với Trì Vi.

Nếu như nói, Lê Tuyết Tâm dịu dàng như hoa dành dành, thì Trì Vi lại chính là hoa tường vi, tỏa hương sắc nhưng lại đầy gai nhọn.

"Nếu như vì em mà khiến anh phải khó xử, đứa con này thật không nên giữ lại! Từ đầu đến cuối, đều là lỗi của em..."

Nhìn người đàn ông trước mặt mãi không chịu mở lời, Lê Tuyết Tâm nhẹ giọng nói chuyện.

Cuối cùng, Hoắc Đình Thâm cũng thôi suy nghĩ, lời nói phát ra mang theo chút mệt mỏi: "Không được, sức khỏe em yếu ớt, không thể phá thai, cứ an tâm sinh đứa bé ra."

Sắc mặt Lê Tuyết Tâm trắng nhợt, trái tim cô ta dường như cũng chìm xuống, vô thức hỏi: "Trì tiểu thư, cô ấy đồng ý để đứa trẻ này có một danh phận sao?"

Thật sự, chuyện Trì Vi đồng ý để đứa bé được sinh ra đã không khỏi khiến cô ta bất ngờ... Nhưng liệu cô ấy chấp nhận xem nó như con ruột của mình hay không?

Đối với cô ta mà nói, nếu gặp phải chuyện này, e cũng khó chấp nhận.

Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi này, Hoắc Đình Thâm khẽ nhíu mày, cũng đoán được chuyện không thuận lợi, Lê Tuyết Tâm khẽ thở dài: "A Thâm, nếu như vậy thì đứa trẻ này sinh ra mãi mãi mang tiếng là con riêng, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng. Đã vậy, chúng ta hà cớ gì cứ phải gượng ép, để đứa bé này phải chịu khổ một đời!"

Nghe Lê Tuyết Tâm nói mấy lời này, đồng tử Hoắc Đình Thâm càng thêm sâu, bỗng chốc đầy vẻ phiền muộn.

Đêm hôn đó, nếu như bản thân không uống say, để xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Thì hiện tại cũng không có kết cục khó xử như vậy.

Chung quy lại, đâu chỉ mỗi Trì Vi làm sai, lỗi này còn có của hắn!

"Con của chúng ta sẽ không phải là con riêng. Trì Vi, cô ấy nhất định sẽ phải đồng ý..."

Một lúc lâu sau, Hoắc Đình Thâm mới chậm rãi mở miệng.

Chung quy chính là việc kết hôn không thể hủy, cùng Trì Vi nên duyên vợ chồng, sau đó ở bên nhau suốt đời, tốt nhất vẫn nên nghĩ cách khiến Trì Vi đồng ý chuyện này.

"A Thâm, chuyện này thực sự không được! Đứa trẻ hãy để em tự mình nuôi lớn! Anh và Trì tiểu thư cứ ở bên nhau, đừng quan tâm đến em..."

Lê Tuyết Tâm bỗng nắm lấy tay áo Hoắc Đình Thâm, cúi đầu buồn bã nói.

Thấy thế, ánh mắt Hoắc Đình Thâm lộ ra vẻ thâm trầm, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng: "Tuyết Tâm, anh sẽ không bỏ rơi em đâu."

"A Thâm, đừng như vậy...Anh đừng đối xử quá tốt với em, em thật sự không xứng."

Lê Tuyết Tâm nói ra mấy lời này, chậm rãi chẳng hề để lộ ra chút suy tính nào.

"Chẳng có gì là đáng hay không đáng cả, đây là do anh nợ em! Dù sao thì trước đây, là em đã cứu anh một mạng..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.