Chương 267: Đẩy Lệ Trường Phong vào góc tường: Tôi có thể chia tay hắn, cắt đứt mọi quan hệ!
Editor: Waveliterature Vietnam
Một ngày anh ta còn sống thì Trì Vị Vãn vẫn nhớ về nên khó tránh khỏi ghi nhớ trong lòng.
Nếu không còn gặp lại, cô cho rằng hắn đã chết rồi, vậy thì,… coi như chết rồi đi!
Huống hồ khoảng thời gian đó, kỳ thực kém chút nữa anh ta mất đi tính mạng, may mắn sao có thể gắng gượng mà sống sót.
Thân thể Trì Vị Vãn cứng đờ, cảm giác chua xót không nói được thành lời: "Tiên sinh, tại sao anh có thể nói như vậy. Nỗi đau khi anh mất đi, rất khó khăn tôi mới vượt qua được…"
"Khổ sở chỉ là tạm thời, từ từ rồi cũng có thể quên đi tất cả."
Bạc Dạ Bạch hờ hững đáp, dường như không có chút tình cảm nào còn sót lại.
Bất chợt nghĩ đến điều gì đó anh ta thuận miệng đáp: "Chỉ là Vị Vãn, lúc trước… Cô không cần phải thay đổi nguyện vọng."
Đột nhiên vừa nghe xong, lòng Trì Vị Vãn tràn ra một sự vui mừng, nếu như tiên sinh nhắc tới chuyện này, chắc chắn vẫn còn rất quan tâm đến bản thân, không phải sao.
Nhưng rồi lại nghe anh ta lạnh lùng hỏi: "Cô có biết, tại sao tôi lại điền nguyện vọng thi đại học cho cô ở Hoa Thành không."
Trái tim Trì Vị Vãn khẽ nhảy lên một cái, nhẹ giọng đáp: "Tôi biết, tiên sinh muốn giữ tôi ở bên cạnh người."
Điểm này, bản thân luôn cho là như vậy, lão quản gia trong trang viên, những nữ giúp việc… tất cả cùng chung ý nghĩ đó.
"Vì Hoa Thành thuộc trường danh giá, quản lý học sinh rất chặt chẽ, cô nhất định phải ở trọ lại trường, ba tháng mới có một kỳ nghỉ, bất luận là ai thì cũng không có trường hợp đặc biệt."
Dăm ba câu giải thích của anh ta làm cơ mặt của Trì Vị Vãn trở nên đơ cứng, cảm giác dường như bản thân không có đất dung thân.
Cô vẫn luôn cho rằng, lý do Bạc Dạ Bạch điền nguyện vọng là vì muốn giữ lại bản thân.
Hóa ra, không phải như vậy.
Ba tháng có một kỳ nghỉ, thời gian cô ở cùng anh ta sẽ trở nên ít ỏi… Hơn nữa đây lại là một trường hoàng gia danh giá, tiêu chuẩn tất nhiên sẽ rất khắt khe.
Vì lẽ đó, cô ta đã hiểu lầm dụng ý của Tiên sinh, cho rằng anh ta muốn nhốt mình lại nên đã quyết định chuyện thay đổi nguyện vọng!
"Tiên sinh, xin lỗi, tôi chỉ muốn… Nhân dịp khi bản thân còn trẻ, khám phá thế giới bên ngoài! Thật sự tôi không phản bội, càng không có ý nghĩ vứt bỏ tiên sinh…"
"Điều này, vốn không còn quan trọng nữa."
Đã sáu năm qua đi, cho dù có giải thích cũng là phí công, cảnh còn người mất đã lâu rồi.
Trì Vị Vãn rõ điều ấy, nhưng vẫn không nhịn được, nước mắt không ngừng rơi xuống, ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi.
Từ lúc ở bữa tiệc khiêu vũ của Lệ Gia, khi tình cờ gặp lại Bạc Dạ Bạch, cô đã hồi tưởng không ngừng, ngày đêm trằn trọc với nỗi nhớ khôn nguôi.
Những ngày gần đây, vẫn không ngừng tìm kiếm.
Người khác không biết, Cung Tu có quan hệ như thế nào với Bạc Dạ Bạch, nhưng cô thì rõ.
Vì lẽ đó, thông qua Cung Tu, cô ta nỗ lực để liên lạc được với Bạc Dạ Bạch.
Lúc bắt đầu, Cung Tu chưa từng tiết lộ, mãi tới sau này mới nói với mình.
Cô biết, đối với việc mình bỏ đi năm đó, trong lòng Cung Tu và lão quản gia khó có thể tha thứ được.
Sở dĩ Cung Tu tự nói với mình vốn là muốn bản thân tự quay về nhận lỗi với tiên sinh!
"Tôi ở bên ngoài phiêu bạt sáu năm, từ một người mới, từng bước một trở thành một diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí. Tiên sinh, tôi vẫn luôn khắc ghi những lời người dạy, chưa phút nào lạc lối sơ lòng, hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của bản thân! Cho đến nửa năm trước, tôi mới quen biết với Lệ Trường Phong…"
Nhắc tới điều ấy, hai tay Trì Vị Vãn nắm chặt, có một chút căng thẳng.
"Vì cho rằng tiên sinh đi cũng đã được một thời gian rồi nên lúc này mới đồng ý sự theo đuổi… Cùng hắn tìm hiểu."
Lúc này Trì Vị Vãn cẩn thận nhìn anh ta từng li từng tí một, cảm giác hoàn toàn không thoải mái.
Cuối cùng cô cũng nói một lời hẳn hoi: "Nếu như tiên sinh còn muốn Vị Vãn, Vị Vãn sẽ chia tay, cắt đứt quan hệ với anh ta rồi quay về bên tiên sinh…"
Đột nhiên nghe được câu này, hai con mắt của Trì Vi sáng rực lên, thật sự là tin động trời!
Lệ Trường Phong, tổng giám đốc Lệ Thị, Trì Vị Vãn thật sự cam lòng sao.
Liền xem phản ứng của Bạc Dạ Bạch, đồng ý hay là từ chối, một khi anh ta đồng ý…Có khác nào như khiêu khích rồi đẩy Lệ Trường Phong vào góc tường.