Chương 217: Số mệnh đã an bài, tại sao lại đi nhầm vào phòng
Editor: Waveliterature Vietnam
"Rầm…"
Ở ngoài phòng rửa tay, Trì Vi có chút mất tập trung, vô ý để dòng nước cứ chảy vào lòng bàn tay.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, nhìn bản thân mình trong gương rồi lau nhẹ đi lớp trang điểm đậm kia.
Trì Vi không gấp để trở về phòng khách mà chỉ đứng ở một chỗ trước cầu thang, nghĩ xem có nên tiếp tục ở lại đây để thử vai hay không.
Đột nhiên lúc này có một người phụ nữ ăn mặc rất chuyên nghiệp, dẫn theo một vài cô gái mặc sườn xám đi ra từ thang máy một bên đường Trì Vi đang đứng.
Xuân Giang Thu Dạ sắp xếp từ trên xuống dưới theo đẳng cấp, tầng càng cao thì chi phí càng lớn.
Ở đây, lầu mười và lầu mười một ắt thuộc về người có đẳng cấp cao quý, người bình thường không thể làm phiền được.
Đó là lý do thang máy chỉ có chín tầng, muốn lên trên nữa thì phải đi cầu thang và xung quanh đều có người bảo vệ.
Người phụ nữ kia đang định lên lầu thì đột nhiên lơ đãng nhìn Trì Vi rồi nói: "Mới tới."
Dứt lời một chút, bà ta chầm chậm mở miệng đánh giá: " Coi như vận may của cô không tệ, phù hợp với yêu cầu của chủ, đủ để làm người dự bị."
"Dự bị cái gì."
Nhất thời Trì Vi vẫn không rõ nên chưa thể hoàn hồn.
Đột nhiên người phụ nữ này tiện tay đẩy Trì Vi một cái vào trong đám nữ nhân đang mặc sườn xám kia, mở miệng nghiêm nghị nói: "Nếu như không phải thiếu người thì còn lâu mới tới lượt các cô.
Thời gian gấp rút, đừng làm cho Bạc tiên sinh sốt ruột chờ!"
Bạc tiên sinh.
Theo bản năng chữ "Bạc" làm Trì Vi nghĩ đến Bạc Dạ Bạch.
Cho đến khi cô hoàn hồn thì đã ở tầng mười một.
Đang định mở miệng trả lời bản thân không phải là người mới, định xoay người rời đi.
Thì đột nhiên người phụ nữ này cung kính bước lên, tầng mười một chỉ có một phòng khách và một đống bảo vệ mặt không cảm xúc đứng ở bên ngoài.
Cô đang đợi người phụ nữ nói rõ ý đồ đến đây thì cánh cửa phòng đã bị đẩy ra.
Cách đó một khoảng Trì Vi nhìn thấy bên trong được trang trí rất thanh lịch và nhẹ nhàng, so với một nơi đặt cái phòng khách này thì tuyệt nhiên phong cách không hề giống nhau.
Nếu như nói Qúy Thiếu đó nơi nơi toàn dục vọng, ham muốn, mờ ám.
Thì nơi này lại sạch sẽ, sang trọng và trang nhã.
Đó chưa phải điều quan trọng, quan trọng hơn là khi cánh cửa mở rộng hơn, Trì Vi nhìn thấy rất rõ.
Một bóng lưng thon dài không khác nào một cây chi lan đang đứng ngược chiều ánh sáng với cô, người ở bên trong không thể nào nhìn thấy rõ được khuôn mặt.
" Tu Gia, Bạc tiên sinh, theo yêu cầu, cần tuyển ra bảy cô gái."
Người phụ nữ đó đứng ở cửa, cúi người rồi nói một câu như vậy.
Nhưng anh ta vẫn không xoay người lại, mà là một tên đàn ông mang mặt nạ đứng ở bên đột nhiên xuất hiện, đôi môi mấp máy đầy dụng ý: "Những người này… Có sạch sẽ không."
"Sạch sẽ, chắc chắn sạch sẽ! Nữ nhân có thể bước chân vào Xuân Giang Thu Dạ này bảo đảm rất trong sạch, được huấn luyện quy củ, mội người chỉ có thể tiếp khách một lần."
Nghe vậy móng tay Trì Vi liền bấm vào lòng bàn tay, đột nhiên cô bỏ đi mọi suy nghĩ, vội vã cúi đầu che giấu khuôn mặt của mình.
Nơi này quy củ vậy sao, coi như là có nghe thấy.
So với những nơi trần trụi ngoài kia có lẽ nữ nhân ở nơi này đều là những cô gái trẻ, trong sáng và sạch sẽ.
Cái gọi là tiếp khách, không phải là bán mình lên giường mà chung quy đó là sau khi khách chọn, sẽ bỏ tiền ra mang người đi.
Nếu như hai người đến sau không chọn được thì họ sẽ xem đến tiềm năng phát triển của bản thân.
Một khi đã được khách mang đi thì cũng như là từ chức, chính thức không còn là người của Xuân Giang Thu Dạ!
Tính toán chặt chẽ như vậy cũng chính là để cho sự ra mắt được thuận lợi, để các cô gái có thể tiến vào trong, to lớn hơn là có thể tìm kiếm được kim chủ… Dù sao, đàn ông có thể vung tiền ở nơi này cũng đều là hạng giàu sang và cao quý.
Trong mục đích của đàn ông mà nói, thì đây cũng giống như việc săn bắn và tìm kiếm, hoàn toàn xuất phát từ sự tự nguyện của hai bên.
Cung Tu tiện mắt đánh giá qua một chút, ra hiệu cho người phụ nữ kia rời đi và sau đó cho các cô gái đi vào.
Trong bảy người này, Trì Vi là người đi vào cuối cùng, cô đứng ở góc phòng, ngoại trừ việc ăn mặc không thống nhất ra thì cũng không bị chú ý lắm.
"Bạch, anh xem, người nào thỏa mãn anh. Cứ chọn đi, đừng khách khí!"