Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 118: chap-202




Chương 201: Giả bộ thanh cao cái gì?

Editor: Waveliterature Vietnam

Ánh mắt Bạc Dạ Bạch hết sức lạnh lẽo nhìn Trì Vi không cách nào né tránh.

Nghĩ tới những lời nói sỉ nhục của Hoắc Đình Thâm, e rằng hễ bất cứ ai đều không thể nào kiềm chế được.

Huống chi chuyện bao dưỡng không chỉ là hữu danh vô thực, mà hiện tại lại còn bị dồn ép đến đường cùng!

"Hoắc Đình Thâm, anh uống rượu nhiều đến mức phát điên rồi sao?"

Trì Vi đứng giữa hai người, cảm thấy chuyện đang hết sức phức tạp, hỗn loạn đến mức bất lực.

Vừa nghĩ vừa muốn quay lại giải thích với Bạc Dạ Bạch, nhưng đúng lúc này lại không có cách nào khiến cuộc chiến lại ngừng lại.

Liên quan tới chuyện bao dưỡng, cô còn có thể giải thích bằng cách nào nữa đây?

Vốn chỉ muốn lợi dụng Bạc Dạ Bạch, trả thù Trì An, nếu chỉ nói lý do là chọc tức Trì An thì lý do này thật sự không hề hợp lý.

Nếu như Bạc Dạ Bạch thật sự muốn hỏi đến cùng lý do mà cô bao dưỡng hắn, không lẽ lại trả lời...

Cô chính là nhất thời muốn chơi đùa thôi sao?

"Hoắc Đình Thâm, có chuyện gì thì chúng ta hãy tìm chỗ nói chuyện. Không hề liên quan tới hắn, hãy để hắn đi..."

Trì Vi hít một hơi thật sâu, lạnh lùng đối diện với Hoắc Đình Thâm, hết sức kiềm chế bản thân.

"Làm sao, tôi nói có gì không đúng, loại đàn ông bán thân như hắn, chỉ cần chút tiền nhất định sẽ mua được! Hiện tại tôi cho hắn tiền, việc gì còn phải giả bộ thanh cao?"

Trì Vi càng cố gắng kiềm chế, một lòng muốn bảo vệ tiểu bạch kiểm, nhưng Hoắc Đình Thâm ngày một tức giận, ánh mắt chết chóc nhìn Bạc Dạ Bạch.

Một giây sau, hắn siết chặt tấm chi phiếu trong tay, hùng hổ nói thêm một câu: "Ha, trở thành kẻ mà vị hôn thê của tôi bao dưỡng, lại còn bày đặt tỏ ra bản thân trong sạch làm gì?"

Thấy thế, Bạc Dạ Bạch nét mặt ngày càng thản nhiên, nhẹ nhàng nhìn tấm chi phiếu xuống, ung dung khoát tay: "Đại tiểu thư, cô xem, tôi không thể không nhận rồi."

Nhìn thấy người đàn ông này thật sự đưa tay ra để ở phía trước, thật sự muốn cầm lấy tấm chi phiếu.

"Xé tan..."

Bỗng dưng tim Trì Vi giật thót, cũng không hề kịp suy nghĩ chút nào, cướp lấy tấm chi phiếu trên tay, nhanh chóng xé tan tấm chi phiếu thành từng mảnh.

Sau đó, giữa không trung đầy những mảnh giấy bay tứ tung, cũng chẳng khác nào hoa rơi tuyết bay.

Đồng thời, Trì Vi tiến lên thêm một bước, rút ngắn khoảng cách với Hoắc Đình Thâm, hai tay đặt lên vai hắn, lời nói ra cũng hết sức mạnh mẽ: "Hoắc Đình Thâm, nghe tôi nói... Hãy để hắn đi! Để hắn đi, anh nghe rõ chưa?"

Lời vừa dứt, cũng không đợi Hoắc Đình Thâm đáp lại, ánh mắt Trì Vi sáng như sao, lạnh lùng vạn phần, cũng không quay đầu lại nhìn Bạc Dạ Bạch, cũng chỉ cao giọng giục: "Lão sư, anh đi trước đi, đi càng nhanh càng tốt! Đi a..."

Nhìn khung cảnh trước mắt, trong đáy mắt Bạc Dạ Bạch không ngừng hiện lên một vệt mờ mịt, so với biển sâu còn có phần khó đoán, khiến người khác không cách nào nhìn thấu được.

Chung quy, Bạc Dạ Bạch chậm rãi bước, cũng chẳng khác nào một cây thụ chi lan, ung dung đi qua trước mặt hai người.

Mặt khác, sẵn trong người đang có men say, Hoắc Đình Thâm vô cùng tức giận, không cam lòng để hắn đi, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, cười nhạt nói trong giận dữ: "Sau này, loại người như anh, tốt nhất nên tự biết thân biết phận của mình, đừng bao giờ đi giành những thứ không thuộc về mình! Hẳn là anh cho rằng, Vi Vi thật sự để ý đến anh sao? Thật ra, cô ấy chỉ là đang giận dỗi, liền muốn lợi dụng anh, chọc tức tôi..."

Hoắc Đình Thâm vừa nói, vừa mạnh mẽ nắm lấy cằm Trì Vi, chậm rãi cúi người: "Vi Vi, em nói thử... Có đúng như vậy hay không?"

Trì Vi cũng không hề nghĩ rằng Hoắc Đình Thâm lại nói ra những lời như vậy, lời nói cũng hết sức khiêu khích.

Không chỉ vậy, hắn dùng sức nắm cằm cô rất mạnh, đột nhiên cảm thấy hết sức đau đớn, nhất thời không cách nào mở miệng được.

"Há, thật không?"

Bỗng dưng, Bạc Dạ Bạch quay người dừng lại, nét mặt vẫn hết sức bình tĩnh như cũ, một chút cũng không hề để tâm, hời hợt nói: "Không sao, có thể được đại tiểu thư lợi dụng, cũng là giá trị của tôi.

Chẳng qua là..."

Nói tới đây bỗng dưng ngừng lại.

Tiếp đó, người đàn ông nghiêng đầu, thoáng nhìn, ánh mắt cũng hết sức lạnh nhạt: "Lần đầu tiên của đại tiểu thư lại dành cho tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.