Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Chương 29: Chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất!




Mấy ngày này do ảnh hưởng bão, thời tiết tệ vô cùng, mưa dầm mưa dề.

Gặp Những ngày như thế này khao khát về một chiếc xe bốn bánh với tô bình trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Con vịt xanh Ngọc Bích của cậu sau bao ngày cố gắng cuối cùng cũng phụ sự kỳ vọng, chết không nhắm mắt.

Kỳ an nhìn lên màng mưa đang rơi không có hồi kết, nhìn xuống đồng hồ chỉ còn 10 phút nữa là trễ làm, lại nhìn xuống con vịt xanh sáng thương của cậu, không một tiếng rên rỉ, bi ai vô cùng.

Tô bình sau ba phút mặc niệm trong cõi lòng liền nhấc chân đẩy con vịt yêu quý tiến về phía trước, cách hai trăm mét chín là tiệm sửa xe máy.

Đi mới được nửa đường, tô bình đã thở hổn hễn.

“ bình thường thấy mày nhẹ lắm mà, sao lúc bất tĩnh nhân sự, mày không khác gì một con trâu vậy?”

Tô bình lẩm bẩm mắng, cậu nhìn sang bên kia đường, trước cửa một quán xông hơi biển Hồng nhấp nháy, một chiếc xe đen bóng quen thuộc dừng lại. Rất nhanh một dáng người cao gầy bước ra. Cả người lặp tức được nhân viên bên trong bật ô che, nước chưa kịp bắn lên giày da, đã đứng vững vàng ở bậc thềm cao khô ráo.

Tô bình không thích cảm giác tự làm mình chạnh lòng nhưng bây giờ nhìn bên đó cậu chạnh lòng thật. cảm giác vừa ủy khuất lại chẳng có người để kể khổ thật đề nén.

Thiếu thần nhìn sang, vừa lúc bắt gặp ngay tình cảnh thảm hại của anh nhân viên nào đó.

Tô bình cá một trăm nghìn, tên kia thấy chuyện này hài hước lắm. Cậu buồn bực:

“ không hiểu sao mỗi lần gặp cậu ta ở ngoài, mình chỉ có thảm hơn chứ không có thảm nhất, nghiệt duyên gì thể này “

Thiếu thần đúng là cười thật, cậu giơ tay nhìn đồng hồ.

“ ồ “

Thiếu thần cứ thế bỏ lại một chữ rồi quay người đi vào bên trong.

Tô bình mồ hôi chảy ra như tắm cuối cùng cũng đưa được con vịt chết lâm sàng đến được tiệm sửa xe.

Thở sửa xe là một ông chú trung niên, tay chân suốt ngày mang một màu nâu xỉn đặt trưng của dầu nhớt, không rõ màu da thật là màu gì. Thợ sửa vừa xem qua một lượt chiếc xe của tô bình, cuối cũng ngẩng lên nói: “ cách đây năm mươi mét có một bãi thu mua phế liệu, cậu đưa cái xác này đến đó được rồi đấy “

Tô bình nào Cho là vậy vẫn thấy nó còn ổn lắm, hổng chỗ nào thì sửa chỗ đó thôi, cậu phân bua:

“ không phải chứ, con này cháu mới đi có mấy năm, làm gì hư thảm đến vậy?”

Chú sửa xe không được tin tưởng liền giận dỗi: “ cậu không tin? Tôi đã mười mấy hai mươi năm trong nghề này rồi đấy, cái bộ máy này đã bị thay hết từ đời nào, nói cậu mua cũ họa may ra “

Tô bình giật mình “ thì đúng là mình mua cũ của người quen giới thiệu mà. Đệt, Tên kia lừa đảo mình chắc rồi “

Tô bình đổi mặt còn nhanh hơn lật bánh rán, đáng thương nói: “ chú xem xem có thể sửa tạm được không, chứ thời buổi này khó khăn lắm, mua xe mới tiền đâu chịu nổi. Chú giúp được thì giúp hộ cháu với “

Tô bình dặt dẹo hết mười phút, chú sửa xe cũng chịu đồng ý.

Đến lúc tính tiền.

“ của cậu hết 750 nghìn, thấy cậu khó khăn, lấy 700 thôi bớt cậu 50 nghìn đấy “

Tiền có thể giết người, bây giờ nó đang kề dao vào lòng tô bình cứa từng nhát từng nhát. Tô bình giày nãy:

“ không phải chứ, sửa có chút xíu mà tới 700 nghìn, chú có tính nhầm không vậy?”

Thợ sửa xe lại nổi đóa lần hai:

“ chút xíu, chút xíu của cậu là thay lại cái đầu máy này luôn đấy” thợ sửa xe chỉ vào cái đầu máy to inf đen đúa không nhìn ra hình dạng vừa mới lấy ra “ cậu nhìn xem cái này của cậu còn là máy nữa à, đem thu phế liệu người ta còn ngại chà rửa nữa kìa, cậu chê đắt. Hay tôi lấy ra thay lại cho cậu “

Tô bình nhìn lại, ngượng ngùng một chút, gắng kéo lên một nụ cười:

“ ấy, chú làm gì căng vậy, 700 nghìn thì 700 nghìn, chú đợi cháu một chút “

Ví của tô bình lúc này chỉ còn vẹn 100 nghìn, còn thiếu tận 600. Tô bình đau đầu.

Cậu đi đến một góc, móc điện thoại gọi cho một cái tên “ Đại tư bản đg “

Tô bình cứ sợ là bên kia sẽ không bắt máy hoặc rề rà mãi mới chịu bắt máy, ấy thế mà chuông vừa réo đầu bên kia liền tiếp.

“Chuyện gì?” Giọng thiếu thần đặc biệt tùy tiện.

Tô bình không tự giác mà hơi cúi người, tay che điện thoại, giọng lí nhí:

“ mới nãy cậu có thấy tôi mà phải không?”

Thiếu thần: “ không thấy “

“ ha ha, ông chủ cứ đùa “ tô bình gắng lắm mới không chửi thành tiếng, “ mới nãy xe tôi hỏng giữa đường, lại vào ngay chỗ sửa xe chém giá, cùng lắm một hai trăm nghìn thôi, thế mà lấy tôi lên tận bảy trăm. “

Bên kia một tiếng ừ hử cũng không có. Tô bình đưa điện thoại xuống nhìn, chắc chắn đối phương nãy giờ vẫn đang nghe mình nói mới đưa điện thoại áp vào tai tiếp tục.

“ bây giờ tôi không đủ tiền, cậu có thể cho tôi ứng trước hai triệu được không?”

Thiếu thần thay kệ mấy người đang ngồi xung quanh nhìn mình, hơi cười nhẹ, ngã người dựa vào thành ghế thật thoải mái mới từ tốn đáp:

“ ứng lương sao? Trước giờ tôi không cho nhân viên ứng trước “

Tô bình thót tim. Lại nghe bên kia nói tiếp

“ nhưng vì anh tô bình có chút khó khăn nên tôi có thể châm chước “

Tô bình: “ thật tốt quá, cảm ơn cậu “

Thiếu thần: “ với một điều kiện “

Tô bình: “ con bà nó, ông biết ngay mà “ tô bình thầm mắng.

Tô bình: “ điều kiện gì?”

Thiếu thần: “ để sau hẵng nói, bây giờ tôi chưa nghĩ ra “

Nói rồi thiếu thần liền cúp máy.

Tiền rất nhanh đã qua tài khoản của tô bình. Cậu thanh toán cho chú sửa xe. Rồi dắt con vịt mới được cải tử hồi sinh của mình đi ra khỏi cửa trong ánh mắt hình viên đạn của chủ tiệm.

Lúc cậu chạy tới khách sạn, bên trong cao viên đang nghiêng ngã tựa vào quầy. Nhìn thấy cậu liền lên tiếng hỏi:

“ sao muộn thế, tôi tưởng anh nghỉ hôm nay đấy “

Tô bình đắp: “ xe hỏng phải mang đi sửa nên hơi lâu “

Cao viên không hứng thú lắm, chỉ hỏi cho có lệ:“ xe cậu là chiếc nào?”

“ chiếc Scooby màu xanh Á “

Cao viên hơi ngạc nhiên: “ con đó còn chạy được á, tôi cứ tưởng là hàng cổ để trưng bày “

“ sửa lại vẫn đi được “

“ vẫn nên đổi chiếc mới đi “

“ tôi đang cố đây “

“ mà sao người cậu ẩm ướt thế “

“ ngoài trời đang mưa mà “

“ không mang đồ thay sao “

“ tôi không nghĩ xe hư, hôm nay cũng không có đồ dự phòng “

“ cẩn thận kẻo bệnh đấy “

“ cảm ơn anh “

Tôi bình lạnh kẽo đứng ở dưới bếp Hồng đồ chưa được bao lâu thì nghe tiếng nói chuyện ngoài sảnh:

“ tô bình đâu, gọi anh ta lên gặp tôi “

“ ok“ giọng của cao viên đáp lại.

Lúc tô bình đi ra thì cao viên đưa tay chỉ chỉ lên trên.

Áo tô bình còn hơi ẩm, người cậu có chút lạnh.

Lúc đi vào phòng trên tầng 6, bên trong đã được mở đèn. Bóng Đèn ở nơi này của thiếu thần thiên về màu vàng, ánh sáng đỗ xuống nội thất bên trong, nhìn vào cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp. mùi tinh dầu được đặt ở đâu đó, thống thưởng, rất thơm, rất thoải mái.

“ thật biết hưởng thụ “ tô bình thầm cảm thán.

Thiếu thần đang làm gì đó ở phòng bên cạnh.

Tô bình lớn tiếng hỏi:

” Cậu gọi tôi có chuyện gì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.