Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 34: 34: Bách Linh Hoàn 3




Hứa Bội Linh nghe vậy, vẻ mặt ngượng ngùng nói, “Dạ, dạ, con dâu nhất định sẽ dạy dỗ lại Thần Hi, sẽ không cho nó đua xe.

”Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh không dám lại nói lung tung, sau khi bồi Chu lão ngồi xuống, liền nhanh chóng nói ra mục đích hôm nay lại đây.

“Ba, tụi con trăm cay ngàn đắng mới có thể giúp ngài tìm được thuốc trị chân tật, ngài thử đoán xem đây là thuốc gì.

”“Là thuốc gì.

”“Là Bách Linh Hoàn của Huyền Y hiệp hội.

”Nghe thấy cái tên này, đám người của Chu lão hơi hơi thay đổi sắc mặt, giống như cũng biết đến loại thuốc viên này.

Chu Hạo Đông gấp không chờ nổi liền lấy chai thuốc ra, kế tiếp lại đổ ra thuốc viên, ngay lập tức hương vị của thuốc tản ra khắp phòng.

Nguyên bản Tạ Ngọc không nghĩ nhúng tay vào chuyện nhà họ Chu, nhưng sau khi ngửi thấy cổ dược hương này, lại nhìn thoáng qua viên Bách Linh Hoàn kia, hơi hơi nhíu mày.

“Tạ ca, làm sao vậy?” Phương Hàng ngồi ở bên cạnh Tạ Ngọc, nhìn thấy hắn nhíu mày, theo bản năng ra tiếng hỏi.

Những người khác cũng nhìn lại đây.

Tạ Ngọc mở miệng nói: “Viên thuốc này, có thể cho tôi xem thử một chút được không?.

”Tạ Ngọc vừa mở miệng, trong nháy mắt cả phòng khách đều yên tĩnh lại.

Thần sắc trên mặt Phương Hàng cùng Chu Thần Hạo hơi có chút biến hóa, bọn họ biết bản lĩnh của Tạ Ngọc, nhìn thấy hắn đột nhiên muốn xem Bách Linh Hoàn nhất định là có nguyên nhân nào đó.

Tuy rằng Chu lão cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Tạ Ngọc là tò mò.

Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh lại không suy nghĩ như vậy, từ lúc đầu bọn họ liền không đem Tạ Ngọc để vào mắt, chỉ cho rằng hắn là một trong những tên bạn ăn chơi trác tán cùng Chu Thần Hạo, sau khi bị cắt ngang cuộc nói chuyện thực không cao hứng, cảm thấy Tạ Ngọc không có ánh mắt.

“Đây không phải đồ chơi để cho mấy người trẻ tuổi như các cậu chơi đâu.

” Chu Hạo Đông nói.

“Đúng vậy, các cậu còn nhỏ thì biết cái gì, ngồi yên một bên chơi đi,” Hứa Bội Linh cũng nói, “Thần Hạo, sao cháu còn không mang theo bạn bè đến chỗ khác chơi đi.

”Đáng tiếc sau khi bà ta nói xong, mặc kệ là Tạ Ngọc hay Phương Hàng hoặc là Chu Thần Hạo, cũng không có ai quan tâm lời bà ta nói.

Trên mặt Hứa Bội Linh có chút tức giận, nhìn về phía Chu lão nói: “Ba, ngài xem đi.

”Hứa Bội Linh vốn tưởng rằng Chu lão sẽ chống lưng cho bà ta, rốt cuộc Bách Linh Hoàn là linh dược mấy năm nay mới xuất hiện, ngay cả Chu gia muốn mua cũng không được.

Ai biết lại nghe thấy Chu lão hừ một tiếng nói: “Xem một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào?”Hứa Bội Linh vội vàng nói: “Con dâu không phải có ý này.

”Chu Hạo Đông nhíu mày: “Ba, ngài không thể để bọn họ hồ nháo như vậy được.

”Chu lão nói: “Nếu hai anh chị cảm thấy Bách Linh Hoàn này quý giá như vậy, vẫn là để lại cho anh chị tự mình dùng đi, lão già này hưởng không nổi.

”Chu Hạo Đông nghe vậy liền nghẹn, hắn trăm cay ngàn đắng mới mua được viên Bách Linh Hoàn này chỉ để lấy lòng lão gia tử, hắn còn đang trông cậy vào viên Bách Linh Hoàn này để được trọng dụng đâu, sao có thể mang về được.

Chu Hạo Đông tức giận, trong lòng nghẹn một bụng khí, nhưng có Chu lão đè nặng, cuối cùng không thể không đem Bách Linh Hoàn đưa cho Tạ Ngọc xem.

Tạ Ngọc đối mấy ý tưởng trong lòng bọn họ không có hứng thú, hắn vừa bắt được Bách Linh Hoàn liền đưa lên mũi ngửi một chút, sau đó ánh mắt dần dần đen lại.

“Tạ ca, viên thuốc này có vấn đề gì sao?” Phương Hàng ngồi ở bên cạnh hỏi.

“Cái gì mà vấn đề? Đây chính là Bách Linh Hoàn, cho dù có tiền cũng mua không được, ở bên ngoài có bao nhiêu người cầu mà không được đâu, các cậu biết cái gì mà nói như vậy.

” Chu Hạo Đông nói.

Những lời nói của Chu Hạo Đông bị Tạ Ngọc tự động xem nhẹ, hắn nói: "Viên Bách Linh Hoàn này xác thật có thể tạm thời làm chậm lại cơn đau chân của Chu lão, nhưng chỉ có thể trị được phần ngọn không trị được gốc, tuy nó có thể làm cho người bệnh ở trong một đoạn thời gian ngắn khoẻ lên rất nhanh, nhưng cũng sẽ làm cho người bệnh tạo thành tính ỷ lại, một khi ngừng thuốc, bệnh tật liền sẽ tái phát, người bệnh cũng sẽ càng thêm đau đớn khó chịu.

”Tạ Ngọc nói ra những lời này làm mọi người ở đây đều kinh ngạc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.