Edit: Cháo
Công việc thường ngày của một bá tổng cao cấp rất nhiều, Diệp Kính Hành bận bịu cả một ngày đến chín giờ về đến nhà, chuẩn bị cùng với bà xã nhà mình – Vương Dư Lâm – một bá tổng khác cùng ăn tối, sau đó hắn phát hiện bà xã của hắn chạy mất rồi.
Trên bàn còn để lại tờ đơn ly hôn, Diệp Kính Hành chẳng thèm liếc lấy một cái đã xé nó đi luôn.
Bá tổng lạnh lùng còn lâu mới thèm dỗ vợ, sau khi xác định quần áo giầy dép với các loại đồ dùng của Vương tổng vẫn còn ở đây, Diệp tổng lên thẳng phòng ngủ trên tầng.
Quản gia nói với người giúp việc: “Lâu rồi không thấy thiếu gia vui như thế.
”
Người giúp việc: “… Lời thoại này không phù hợp cho lắm, thiếu gia còn không buồn ăn cơm tối nữa.
”
Quản gia tuổi đã cao, lúc diễn chỉ có thể đọc lời thoại một cách khô khan, thiếu gia bảo đọc gì thì đọc cái ấy, giờ phát hiện mình đọc sai cũng không nói gì, chỉ cười hiền hòa một tiếng: “Lần sau sẽ chú ý.
”
Ở trên tầng, vừa vào phòng là Diệp Kính Hành đã bước lên tấm thảm mềm mại do Vương Dư Lâm mua, Diệp tổng rất thích nó, nhất là vào một vài lúc, tấm thảm sẽ giúp đầu gối của Vương Dư Lâm không bị xây xát.
Diệp tổng dừng lại một lúc rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trước khi đi ngủ hắn có thói quen uống nước ấm, nhưng hôm nay không có ai rót sẵn ra để nguội cho hắn cả.
Trên tủ đầu giường hẵng còn cuốn tiểu thuyết tình cảm “Chủ tịch cuồng ngạo yêu tôi: Người tình thế thân” mà Vương Dư Lâm vẫn chưa đọc xong, Diệp Kính Hành kẹp dấu sách rồi cất lại vào thư phòng.
Bởi vì không được uống nước ấm, Diệp Kính Hành ngủ không ngon, vì vậy bò dậy uống nước.
Uống nước xong vẫn không ngủ được, Diệp Kính Hành lăn qua lộn lại ở trên giường, cuối cùng đưa ra kết luận: Giường đôi này hơi trống.
Màn đêm đen kịt, ánh trăng ngoài cửa sổ trong như nước, đổ bóng lên đôi chân dài của Diệp Kính Hành.
Hắn đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm di động, môi mỏng khẽ mở: “Trời lạnh rồi,” mây đen bay tới che đi ánh trăng bàng bạc, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt Diệp Kính Hành, giọng nói lạnh nhạt: “Vợ à em nên về nhà thôi.
”
Vương Dư Lâm: “… Em còn tưởng anh muốn làm em phá sản.
”
Diệp Kính Hành dứt khoát mang theo quyển sách kia đi tìm vợ.
Chiếc xế hộp đắt đỏ rời khỏi biệt thự, quản gia nhìn mà xúc động: “Mười giờ đúng, thiếu gia giỏi thật, có thể kiên trì được một tiếng mới đi tìm thiếu phu nhân.
”
Người giúp việc móc ra ba trăm đồng đặt vào tay quản gia: “Đánh giá cao thiếu gia mất rồi, không kiên trì nổi một tiếng rưỡi.
”.