Mạnh Ngọc sau khi về ở được hai,ba ngày liền đi,dù sao hắn cũng đi một thời gian dài rồi,tuy rằng những dựng phu cùng bệnh nhân cũng sẽ tìm đại phu ở nơi khác xem bệnh,nhưng hắn ít nhiều vẫn hy vọng có thể nhìn thấy tình trạng thân thể của những dựng phu cùng bệnh nhân mà mình phụ trách trước kia.
Đúng theo lẽ thường thì Dực Minh phải cùng về với Mạnh Ngọc,nhưng Mạnh Ngọc cũng hiểu rõ tình huống của nhà Viên Nhi,bình thường Tráng Tử không chỉ phải ra ruộng,còn phải chăm sóc Viên Nhi,cộng thêm Long Đằng Tỉnh là một dựng phu mang song bào thai,hằng ngày đều bận đến tối mặt tối mày,tuy rằng ngày thường Minh cùng trưởng thôn sẽ đến đây giúp đỡ đôi chút,nhưng dù sao vẫn không đỡ được bao nhiêu.
Cho nên Dực Minh bị giữ lại,đối với quyết định này của sư phụ,Dực Minh không nói gì thêm,ở lại ngôi nhà ban đầu của Long Đằng Tỉnh,mỗi buổi sáng vừa rời giường liền chạy thẳng sang nhà Viên Nhi,múc nước rửa mặt cho Long Đằng Tỉnh,nếu không thì giúp dọn dẹp nhà cửa,thi thoảng còn ra ruộng giúp Tráng Tử những lúc rảnh rỗi,thường thường sẽ đi lên núi bắt mấy con gà rừng về hầm canh cho hai dựng phu.
Những việc Dực Minh làm khiến một nhà Viên Nhi cảm kích không thôi,nhưng cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên,có lẽ là do Dực Minh cả ngày không nói quá ba chữ,đến nỗi bất kể làm cái gì đều lộ ra gương mặt lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy hắn hình như không quá tình nguyện làm những việc như thế này.
Mặc dù như vậy,nhưng đám người Viên Nhi cũng biết nói gì với Dực Minh cho tốt,mấy người ở chung khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút xấu hổ,cũng may trong những lúc đó tiểu thú nhân,tiểu tử hồ cùng Tiểu Quang cãi cọ khiến bọn họ không cần lúc nào cũng bị vây quanh bởi cái bầu không khí ngượng ngùng đó.
Thấy ngày thu thú đang đến gần,Minh cùng trưởng thôn dần dần cũng có cách nào đi đến Viên Nhi thường xuyên nữa,mà Điếu Điếu rứt khoát ở lại nhà Viên Nhi luôn,bởi vì bây giờ bọn họ căn bản không có thời gian nấu cơm ở nhà,hôm này vừa hay có việc tại nhà này nên ở lại cọ cơm luôn,ngày mai lại đến nhà khác.
Do tập tục trong thôn,trước thu thú trưởng thôn phải mang theo trưởng thôn phu nhân đi đến từng nhà để chúc phúc và đưa phúc bao bình an(1) được trưởng thôn phu nhân làm bằng nhiều loại thảo dược tới,cho nên mấy ngày này hai người vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào.
Mà mỗi hộ gia đình nhận được phúc bao bình an này cũng không hề vô ích,văn nhân của những nhà đó cũng phải lên núi hái thảo dược,dùng thảo dược đó chế rượu thuốc đợi đến ngày thu thú đưa đến nhà trưởng thôn.
Trừ rượu thuốc ra,những văn nhân đó còn phảo thu hái quả bình an,cỏ bình an phơi nắng dùng để kết với hoa cúc dại làm thành những vòng hoa treo trước cửa nhà,mặt khác những hộ những nhà có tiểu hài tử đều phải cho những đứa nhỏ tắm dược,ba ngày một lần,liên tục trong vòng một tháng,như vậy có thể giúp đứa bé lớn lên khoẻ mạnh,sau này sẽ trở thành dũng sĩ trong thôn.
Nhà Viên Nhi bởi vì có hai dựng phu không thể lên núi,người đông thôn mặc dù có chút kiêng kị tiểu thú nhân,nhưng mỗi nhà đều thương lượng mỗi nhà sẽ đưa đến vòng hoa cùng vài thảo dược dùng để chế rượu thuốc và những thảo dược cần dùng cho việc tắm dược,dù sao tiểu thú nhân cũng được trưởng thôn nhận nuôi,mặc dù nó ngốc ở nhà Viên Nhi nhiều hơn,nhưng vì lợi ích của trưởng thôn,của Long Đằng Tỉnh và của mọi người,họ cũng sẽ không làm điều gì quá mức.
Cũng may trong nhà có hai tên trai tráng Dực Minh cùng Tráng Tử,trừ thời gian ra ruộng,hai người đều được Viên Nhi chỉ huy mà chế rượu thuốc cùng dược tắm,điều đáng nói là,mỗi lần đến lúc là dược tắm cho Điếu Điếu tiểu tử hồ cùng quang vĩ ưng đều chạy đến góp vui,cũng không biết vì sao thân là một con ưng lại thích nước đến như vậy,lần nào cũng chạy tới đú với hai đứa kia.
Cũng mặc kệ Long Đằng Tỉnh nói như thế nào,ba con đều đùa đú trong thùng tắm khiến chỗ nào cũng có nước,ngay cả lời nói của Long Đằng Tỉnh cũng không còn hữu hiệu,cuối cùng vẫn là để Dực Minh trương ra cái mặt lạnh mới đối phó được với ba đứa này.
Cũng không biết có phải là bởi những tình huống như thế này hay không,bây giờ ba đứa hình như đã lập ra cách mạng hữu nghị,ít nhất là ở trước mặt Long Đằng Tỉnh cùng Dực Minh cả ba đứa nó đều thập phần hoà thuận,về phần sau lưng có nội bộ lục đục hay không thì vẫn chưa biết được.
Hôm nay trưởng thôn mang theo phu nhân nhà mình rốt cuộc cũng đến nhà Viên Nhi,vừa đến nhà Viên Nhi trưởng thôn lập tức tự nhiên mà lấy rượu hoa quế trong tủ ra uống một ngụm.
Minh bất mãn liếc trưởng thôn ngồi xiêu ngồi vẹo một cái,tự mình đưa từng cái phúc bao bình an một,nói một vài lời chúc phúc,sau đó ôm ôm hôn hôn Điếu Điếu một cái,lúc này mới ngồi lại bên cạnh trưởng thôn thúc thúc vào người trưởng thôn mấy cái,ý bảo hắn nói chuyện trước rồi lại uống.
"Khụ khụ!" Trưởng thôn thanh thanh cổ họng,biểu tình nghiêm túc ngồi thẳng người,mặc dù mọi người ngồi ở đây đều thấy qua bộ dạng lười nhác của trưởng thôn,nhưng vẫn rất phối hợp mà nghiêm túc hơn.
"Ân,điều đầu tiên ta muốn nói chính là kì thu thú sắp đến,bởi vì tình huống nhà Tiểu Trúc đặc biệt,ta cùng Mạnh Ngọc thương lượng để Dực Minh đăng kí làm người trong thôn,trên danh nghĩa là người nhà của Tiểu Trúc." Lời nói của trưởng thôn không khiến Long Đằng Tỉnh quá bất ngờ,hai ngày trước sư phụ mới vừa nhờ Tiểu Quang truyền tin cùng mình thượng lượng chuyện này,về việc trong nhà có thêm một trai tráng cũng không có gì là không tốt,tình trạng của cậu lại đặc biệt như này,cho nên cậu dứt khoát đáp ứng luôn,mà Dực Minh cũng không biết vì lí do gì,tựa hồ chỉ cần là lời của sư phụ hắn sẽ đồng ý vô điều kiện,thậm chí làm tốt hơn những gì mà sư phụ giao phó.
"Vì bây giờ trong nhà đã có một trai tráng,trước thu thú cũng phải chuẩn bị chút,trước tiên là giáp da,cái này ta đã nhờ Minh làm giúp ngươi rồi,nhưng sang năm ngươi phải tự làm một cái trả lại đây,đây chính là tập tục nơi này,không thể tránh được." Trưởng thôn biết Long Đằng Tỉnh không nắm rõ được tập tục của nơi này lắm,cho nên cẩn thận mà dặn dò.
"Sau đó vào ngày thu thú,trai tráng trong nhà phải lên núi săn bắn,trong thời gian quy định phải bắt được con mồi quay về thôn,mọi người sẽ đánh giá chất lượng cùng số lượng,trở thành dũng giả đứng đầu trong thôn thì một năm tới sẽ được hưởng đồ tốt nhất,ví dụ như nông sản gì đó của mỗi nhà khi được thu hoạch sẽ gửi một ít tới đây,nếu nhà ai mà bắt được một con mồi hiếm có cũng sẽ gửi một phần tới cho dũng giả đứng đầu,thậm chí nếu có văn nhân trưởng thành cũng sẽ được ưu tiên cầu hôn trước,đương nhiên điều kiện tiên quyết là dũng giả đứng đầu đó phải chưa lập gia đình,tóm lại là ưu đãi rất nhiều,Nam chính là dũng giả đứng đầu năm ngoái." Trưởng thôn vuốt vuốt bộ râu bởi vì mấy hôm nay không có thời gian cắt đã mọc dài ra.
Long Đằng Tỉnh nghe xong nghĩ khó trách những người đó lại nhiệt tình đến như vậy,tuy rằng Nam đã chết,nhưng đúng là trong khoảng thời gian cậu quay lại thôn này từng nhà đều đem vài thứ đến tặng,mấy hài tử cũng thường xuyên mang hoa quả tới cho cậu,vốn tưởng bởi vì họ coi trọng dựng phu,hiện tại xem ra không chỉ có như vậy,còn bởi liên quan tới vị dũng giả đứng đầu là phu quân tiền nhiệm đã mất kia.
"Mặc khác Dực Minh sau khi săn bắt về chọn một con mồi rút gân để tự chế một cái cung tên cùng một cái kiếm gỗ cho Điếu Điếu,tuy việc này đáng nhẽ là do ta tự mình làm mới đúng,nhưng ta thân là trưởng thôn phải chủ trì nghi thức không thể lên núi săn bắt,mặt khác Điếu Điếu hiện tại toàn ở nhà các ngươi,ngay cả việc tắm dược cũng làm ở đây,cho nên để Dực Minh phụ trách việc này là tốt nhất." Trưởng thôn một bộ hắn phải gánh vác trách nhiệm của trưởng thôn,thật sự không có biện pháp khác.
Nhưng riêng Long Đằng Tỉnh lại cảm thấy câu nói cuối cùng mới là trọng điểm,bởi vì ném Điếu Điếu cho nhà mình,cho nên dứt khoát đem trách nhiệm toàn bộ phủi sạch cho xong việc,không hổ là trưởng thôn,đùn đẩy trách nhiệm còn không để cho người ta cảm thấy hắn vô trách nhiệm.Dực Minh gật gật đầu,nhìn Điếu Điếu đang nằm trong lòng Minh nhưng hai mắt lại nhìn Long Đằng Tỉnh,không biết trong lòng nghĩ cái gì,khoé miệng tựa hồ nhếch lên một chút.
Long Đằng Tỉnh vô tình mà nhìn thấy một màn này,không tự chủ được mà dụi dụi mắt,nhìn lại quả nhiên vẫn là gương mặt lạnh lùng kia,vừa nãy có lẽ là mình nhìn nhầm rồi,từ mấy ngày trước tới giờ đều chưa nhìn thấy bộ dạng băng sơn tan chảy,xem ra gần đây bị ba tiểu tử kia quấn lấy có chút đau đầu hoa mắt,chờ sau khi sinh hạ hài tử phải nhờ sư phụ hái chút thảo dược làm sáng mắt cho mình uống mới được.
Trưởng thôn thấy dặn dò cũng đầy đủ rồi,liền khôi phục bộ dáng lười nhác,tự nhiên mà cầm bình rượu lên uống,dù sao trời cũng đã tối muộn,không cần phải đi đến nhà người khác nữa,tối nay liền ở lại nhà Viên Nhi cọ cơm đi.
Phải nói là tay nghề của Tráng Tử càng ngày càng tốt,người thương lão bà đến trình độ này cũng rất ít gặp,từ ngày Viên Nhi mang thai thì ngay cả trù phòng cũng không cho Viên Nhi bước xuống,mỗi ngày đều rời giường từ sớm nấu mấy thứ tốt để giữ ấm trong nồi sau đó mới đi ra ruộng,chờ sau khi làm xong việc ngoài đồng liền vội vội vàng vàng chạy trở về,vừa lúc Viên Nhi cũng mới tỉnh giấc,liền tự mình rửa mặt cho hắn,bưng đồ ăn để Viên Nhi ăn,chỉ kém không tự tay đút thôi,nếu nói không hâm mộ thì chính là dối lòng,Long Đằng Tỉnh cũng từng nhìn bọn họ mà nhớ tới những ngày sống chung với Dịch Minh,ngực thi thoảng cũng truyền đến một loại đau đớn khiến cậu biết được mình vẫn chưa thể hoàn toàn quên đi đoạn tình cảm kia,tình cảm bên nhau tám năm sao có thể sau khoảng thời gian nửa năm nhắn nhủi mà quên đến không còn một mảnh được chứ?
Cho dù như vậy,Long Đằng Tỉnh cũng biết chính mình vẫn phải tiến về phía trước,thời gian chính là liều thuốc trị thương tốt nhất,cho dù tình cảm có khắc sâu đến thế nào thì cũng dần dần mờ nhạt,huống hồ qua hơn một tháng nữa còn phải chào đón hai cái bọc nhỏ cùng sống với mình nữa,có lẽ chưa cần tới hai cái bọc nhỏ,trước mắt có tiểu tử hồ,Tiểu Quang cùng Điếu Điếu không phải cũng mang đến niềm vui cho mình mấy ngày này hay sao?
Dực Minh yên lặng mà nhìn Long Đằng Tỉnh tựa hồ đang lâm vào suy tư trước mắt,trong mắt loé lên tia sáng,đối với vị sư huynh này hắn cũng không quá để ý,vừa mới gặp hắn liền xem Long Đằng Tỉnh như là bó buộc của sư phụ,bởi vì mệnh lệnh của sư phụ nên hắn mới yên lặng mà giúp đỡ Long Đằng Tỉnh.
Ở trong cái thôn này mấy ngày nay hắn cũng nghe qua không ít những chuyện về Long Đằng Tỉnh,biết trượng phụ của cậu nửa năm trước vì cứu đệ đệ của mình mà mất đi sinh mạng,mà cậu hình như sau khi hôn mê một đoạn thời gian tỉnh lại liền quên đi rất nhiều chuyện,tính cách cũng có chút thay đổi,tuy rằng người trong thôn tựa hồ cảm thấy thay đổi cũng không quá lớn,vẫn nhu thuận như lúc nhỏ,chỉ là trầm tĩnh hơn so với trước kia,nhưng từ những chuyện cũ mà những người đó kể lại,Dực Minh cảm thấy người trước mắt này giống như là thay đổi linh hồn vậy.
Tuy rằng mấy ngày nay ở chung cũng không nhiều,nhưng Dực Minh biết rõ Long Đằng Tỉnh tuyệt đối không có tính tình nhu thuận giống hồi nhỏ,mặc dù gặp ai cũng mang lên khuôn mặt mỉm cười,nhưng Dực Minh vẫn rõ ràng cảm thấy sự xa cách trong mắt người này,chỉ khi ở trước mặt mà cậu để ý mới có thể mang theo thật tình,Dực Minh đột nhiên nghĩ có phải một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành một trong số những người đó,trong lòng lập tức tự cười nhạo chính mình,có để ý hay không thì liên quan gì đến mình đâu chứ,người giống như mình có cái gì đáng giá để người ta phải để ý đâu,hiện tại mình chỉ cần hảo hảo báo ơn là được,những cái khác để sau lại nói,về phần thú nhân tên là Điếu Điếu trước mắt này,mí mắt buông xuống của Dựa Minh loé lên một tia sáng,trừ chính bản thân hắn ra không có ai biết được quyết định trong lòng của hắn sẽ ảnh hưởng sâu đậm tới Điếu Điếu bao nhiêu.
Hết chương 24.
(!) Hôm nay tôi mới biết là mình nhầm tên hai công quân,căn bản là tại anh công đầu xuất hiện tại chương 1 còn anh này xuất hiện ở chương 23,đã vậy hai người tên lại còn na ná nhau khiến tôi lú luôn,nhưng dù sao vẫn thành thật xin lỗi mn... m(_ _;)m
(1) 平安福包/Phúc bao bình an: đại loại là nó sẽ có hình hài như hình.