Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Chương 58




Triệu Tịch Nguyệt trong lòng hối hận, nói xấu sau lưng người, vốn không phải chuyện vẻ vang gì. Cũng may nàng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa, Hướng Vân Cẩm mới đến, nàng liền ngắt lời Vương Tố Hoa, theo lý hẳn là Hướng Vân Cẩm chưa nghe được bao nhiêu, chỉ là lúc này Hướng Vân Cẩm sắc mặt không tốt, cũng không biết là vì nguyên nhân gì.

Vương Tố Hoa lại không cho là đúng, tùy ý cầm một quả anh đào cho vào miệng, thấp giọng nói: “Cầm tinh con mèo à? Đến đến đi đi đều im hơi lặng tiếng, giữ ban ngày, cũng không sợ làm người khác sợ!”

Sắc mặt Hướng Vân Cẩm lập tức đen, nụ cười trên mặt thế nào cũng giữ không nổi.

Vân Hoan mắt sắc, thấy nàng ta hốc mắt phiếm hồng, hình như đã có dấu vết khóc, trong lòng cũng nghi hoặc. Theo lý, nếu nàng ta nghe được toàn bộ những lời vừa rồi, ấn theo tính tình của nàng, phải đi lên tranh cãi một phen, dù thế nào cũng nhất định sẽ không im lặng chịu đựng. Cho dù là muốn giả bộ nhu nhược trước mặt Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa, cũng sẽ không do dự không tiến vào như vậy. Bộ dáng này tiến vào trong mắt hai người, không phải là bị người nói trúng tâm sự, khó có thể tranh cãi sao?”

Quái, thật sự là quái.

“Tỷ tỷ đến lúc nào vậy, sao cứ đứng ngoài cửa không tiến vào?” Vân Hoan nở nụ cười nghênh đón, đang muốn nghênh nàng ta vào cửa, Hướng Vân Cẩm lại hung hăng lườm nàng một cái, cũng không trả lời nàng, thẳng tắp vượt qua tay nàng tiến vào phòng, thế này mới nhàn nhạt nói: “Chân vừa mới bước vào phòng, đã ngửi thấy trong phòng phiêu đãng mùi sữa chưng đường. Hai vị tiểu thư thật keo kiệt, có đồ ăn ngon bực này, sao không tính cả ta một phần nữa?”

Mới chút thời gian, Hướng Vân Cẩm đã thu lại vẻ mặt thê lương, khiến người ta hoảng hốt cảm thấy vừa rồi chứng kiến tất cả đều là nhìn lầm mà thôi.

Triệu Tịch Nguyệt im lặng nhìn nàng ta hai mắt, rồi mới cười nói: “Đây là tay nghề của Đại nãi nãi, ta và Tố Hoa chỉ là được thơm lây mà thôi. Muội muội đến không khéo, chỉ có chút đồ ngon ấy đã bị ta đánh đổ, còn cô phụ tâm ý của Đại nãi nãi.”

“Muội muội nhà ta vốn là tinh thông tất cả các kiểu kỹ năng, không giống ta, làm cái gì cũng vụng về, ngay cả miệng cũng ngốc, cái gì cũng không biết nói.” Hướng Vân Cẩm khéo miệng đáp lại, lại không dấu vết oán độc liếc mắt nhìn Vân Hoan. Đang muốn cầm ly trà, đột nhiên ‘hí’ một tiếng hít một ngụm khí lạnh, vội vàng bỏ tay ra khỏi ly trà, lòng bàn tay tất cả đều là vết trầy, tuy bôi thuốc rồi, nhưng vẫn một mảnh sưng đỏ.

Triệu Tịch Nguyệt hô nhỏ một tiếng, vội kéo tay nàng ta qua xem, hỏi: “Cẩm muội muội đây là sao vậy, tay sao lại bị thương thành thế này?”

“Hôm nay vận khí không tốt, muốn dạo vườn, không biết từ đâu lao ra một con mèo, dọa đến ta, tay cũng bị thương. Muốn uống miếng nước, nào biết nước trong ấm trà nóng, suýt nữa khiến tay ta biến thành món tay kho.... Ngươi xem ta, vụng tay vụng chân, nói ra, không chừng người ta còn nghĩ ta và Đại nãi nãi không phải cùng một cha sinh ra.” Hướng Vân Cẩm nói xong, hốc mắt lại phiếm hồng, thấp giọng nỉ non: “Cũng không biết vận xui này đến khi nào mới đi....”

Hướng Vân Cẩm cứ lã chã chực khóc, Vân Hoan cũng thay đổi sắc mặt. Vừa rồi Vân Hoan mới nói với Triệu Tịch Nguyệt và Vương Tố Hoa thân thế của hai người, giờ Hướng Vân Cẩm đang ở trong phủ của nàng, vừa bị mèo cào vừa bị bỏng nước nóng, nghe vào trong tai hai người, đây không phải thừa cơ trả thù thì là cái gì?

Vân Hoan không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức gọi Tư Hoa, bảo nàng gọi người hầu hạ trong viện Hướng Vân Cẩm đến. Lát sau Tư Hoa dẫn người đến, cũng không bảo bọn họ vào nhà, chỉ ở trong sân lớn tiếng quát: “Đại nãi nãi ngàn dặn vạn dặn, bảo các ngươi phải hầu hạ khách nhân cẩn thận, các ngươi làm chuyện gì cũng hỏng!”

Ngoài phòng vội vàng trả lời: “Cô nương nói là chuyện gì, chúng ta thật sự nghe không hiểu. Chuyện Đại nãi nãi phân phó, chúng ta vẫn luôn tận tâm tận lực đi làm, sợ làm được không chu toàn. Nếu có nửa phần sai lầm, ngài cứ gọi chúng ta đến hỏi là được!”

Lại có người đáp: “Cô nương có phải nghe được chuyện gì không? Vừa rồi ta đi đến chỗ Đại gia, giống như nghe được Hướng đại tiểu thư bị một con mèo cào bị thương.... Nhóm nô tì còn đang muốn hỏi cô nương có phải chuẩn bị thuốc cho Hướng đại tiểu thư không. Nhưng nàng đi ra ngoài từ sáng, cho đến bây giờ cũng chưa thấy về phòng nữa...”

“Đúng vậy, đúng vậy....” Mấy người trăm miệng một lời đáp, Tư Hoa tận lực cất cao giọng: “Không phải là các ngươi lười, không nhìn thấy Hướng đại tiểu thư về phòng đấy chứ?”

“Chúng ta nào dám a! Đây chính là tỷ tỷ của Đại nãi nãi, chúng ta chỉ sợ hầu hạ không tốt....” Mấy người lại líu ríu.

Trong phòng người đối diện nhìn nhau, Hướng Vân Cẩm mặt đỏ lên lã chã chực khóc: “Muội muội làm cái gì vậy? Ta cũng không phải trách tội muội muội.... Cũng không phải chuyện to tát, tất cả chỉ trách ta không cẩn thận...”

“Hướng đại tiểu thư sau này nên cẩn thận chút.” Vương Tố Hoa hừ lạnh một, nghiêng đầu nhìn nàng ta nói: “Đổi lại người khác nghe còn tưởng rằng chủ nhà làm khó dễ khách nhân, vừa thả mèo vừa đổ nước nóng đấy!”

Đang nói chuyện, Tư Niên từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy mấy người hành lễ xong mới đi đến bên Vân Hoan, đưa một lọ bạch ngọc cao cho nàng, nói: “Vừa rồi Đại gia phái Phúc Thọ đến đưa cái này, nói là đưa Đại tiểu thư. Nói là bị chó mèo cào bị thương, dùng cái này là tốt nhất. Phúc Thọ còn nói, Đại gia đã sai người trông Hắc tử, bên này nói xin lỗi Đại tiểu thư, là trong phủ không trông coi mèo cẩn thận, mới khiến Đại tiểu thư bị sợ hãi.”

“Là Hắc tử cào Đại tiểu thư bị thương?” Hướng Vân Hoan ngẩn ra, nói: “Bình thường Hắc tử rất dịu ngoan, con mèo kia lười, cả ngày không ăn chính là ngủ, phơi nắng, sao lại đột nhiên cào người?”

Tư Niên mặt lộ vẻ khó xử, nghẹn hồi lâu mới nói: “Nô tì cũng không biết.”

“Hắc tử này là mèo của Tam muội Vân Yến, nuôi đã nhiều năm, chưa từng sợ người lạ.” Vân Hoan giải thích nói, quay đầu lại hỏi Vân Cẩm: “Đại tỷ tỷ ngươi cũng từng ôm qua nó.”

“Thật không...” Hướng Vân Cẩm khóe miệng giật giật, nói: “Lâu rồi không thấy, ta cũng không nhớ nó nữa.”

“Mèo thôi, thỉnh thoảng khinh suất cũng là có. Cẩm muội muội vẫn nên sớm đi bôi thuốc, đừng để bị sẹo mới tốt. Bạch ngọc cao này ta cũng thấy qua, thật đúng là thuốc tốt, hôm nay xoa, ngày mai là tốt.” Triệu Tịch Nguyệt hòa giảng, cầm thuốc đang muốn bôi cho nàng ta, Vương Tố Hoa mặt lộ vẻ mệt mỏi, nói: “Ngồi ở trong phòng hoài cũng có chút mệt rã rời, đều nói cảnh trí trong hoa viên Tống phủ là đệ nhất, Đại nãi nãi có thể dẫn ta và Tịch Nguyệt tỷ tỷ đi xem không?”

“Ta đây cũng mệt mỏi, hai người cứ đi đi.” Triệu Tịch Nguyệt cười vẫy vẫy tay, “ta ở đây trò chuyện với Cẩm muội muội.”

“Mất hứng!” Vương Tố Hoa thè lưỡi, cầm tay Vân Hoan liền đi ra ngoài. Đi được một đoạn, mới nhổ ra một hơi nói: “Đại nãi nãi ngài thật đủ sức chịu đựng. Vừa rồi nàng ta khóc, ngay cả ta cũng nghĩ đến ngài là cố ý sửa trị nàng đâu! Nếu không phải ngài gọi người đến, thật đúng là bị nàng vu hãm rồi. Thật sự là không nhìn được bộ dáng này của nàng ta...”

Vương Tố Hoa lại phi một ngụm, nhìn trời nói: “Nếu đổi lại là ta, đang ở dưới chân ta, ta sẽ thật sự thả chó cắn nàng, lấy nước nóng tạt nàng, nàng muốn đau thế nào thì đau...”

“Phụt.”

Hướng Vân Hoan nhịn không được cười ra tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lê Hương viện, không khỏi lâm vào trầm tư.

Hướng Vân Hoan sớm đã nghe nói Vương Sở Giang yêu thương nhất là cô muội muội Vương Tố Hoa này, tự nhiên khắp nơi đều bảo vệ nàng chặt chẽ, nàng có suy nghĩ như vậy chẳng lạ. Ngược lại Triệu Tịch Nguyệt, bất luận Hướng Vân Hoan nói đến như thế nào, trên mặt nàng vẫn là một giọt nước không rỉ. (ý là chặt chẽ.”

Nếu Vân Hoan đoán không sai, lúc này Triệu Tịch Nguyệt đang nghe Hướng Vân Cẩm kể rõ chuyện xưa giữa các nàng, cũng có lẽ, Triệu Tịch Nguyệt nghe xong sẽ sai người đi thám thính chuyện năm xưa của Hướng phủ.

Một cô nương tâm tư kín đáo như vậy, chưa xuất giá đã có phong phạm của đương gia chủ mẫu.... May mắn, Triệu Tịch Nguyệt không phải kẻ địch của Hướng Vân Hoan nàng, Vân Hoan thầm than.

Vân Hoan chỉ coi như Vương Tố Hoa đi ra hít thở, một đường đi, nàng thật sự nói rõ về cách bố trí hoa viên của Tống gia, từng câu rõ ràng mạch lạc, lúc hai người đi ngang qua một tòa núi giả, Vương Tố Hoa gật đầu trầm tư, nhìn một lâu mới nói: “Hoa viên này, học tự nhiên, đình viện núi giả tuy khéo léo linh lung, nhưng cũng không mất thanh nhã. Hoa và cây chặt chẽ đan xen nhau, hình thái thiên nhiên, nhìn kỹ còn có chút thú vị của tự nhiên ở bên trong, đúng là không sai.”

“Những cái này đều là tướng công ta tự mình bố trí đấy.” Vân Hoan hơi có chút đắc ý của mấy bà buôn dưa lê, Vương Tố Hoa chẹp miệng nói: “Chẳng trách. Huynh trưởng nhà ta từng nói, thế gian này, trù bỏ Tống Trường Bình không muốn làm, chứ không có chuyện Tống Trường Bình không biết. Huynh trưởng nhà ta khó được phục ai, nói đến Tống đại gia, lần nào cũng là bộ dáng không phục. Ta thấy, chính là ghen tị! Khi còn nhỏ ta cũng gặp qua Tống đại gia mấy lần, nhưng mấy năm nay chưa từng gặp qua hắn...”

Lời nàng vừa dứt, chợt nghe đằng sau núi giả có tiếng sột soạt, rồi sau đó là một giọng thanh thúy liên tục quở trách nói: “Ngươi đồ súc sinh này, cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi liền mở phường nhuộm hả? Thật sự coi mình là người phải không! Vị Đại tiểu thư kia là người ngươi có thể cào sao? Dù nàng có lấy gậy đánh ngươi, ngươi cũng không được cắn nàng.”

Sau đó nghe được một tiếng ‘meo’ lười biếng, dường như không thích con mèo không để ý đến mình, người nọ lại thấp giọng nỉ non: “Cả ngày ăn ngủ, ngủ ăn, ngươi cũng đã mấy tuổi rồi mà vẫn không có đầu óc! Cũng là cào, sao chỉ cào tay? Nếu đổi lại ta là ngươi, tiến lên liền cào mặt nàng, xem nàng ta giả đáng thương, xem nàng ta không có việc gì liền lắc lư trước mặt Đại gia thế nào! Chủ tử của ngươi là ai ngươi biết không? Là Đại nãi nãi của chúng ta! Vị tiểu thư kia xưa nay đều đối xử với ngươi không tốt đúng không, lần này không biết lại sẽ trả thù ngươi thế nào đâu!”

“Meo...” Lại là một tiếng meo lười biếng, người nọ thở dài, nghe tiếng bước chân là đang muốn đi, đột nhiên lại truyền đến một giọng nam hơi trầm thấp, dẫn theo ý cười hỏi: “Bình thường ngươi đều dạy Hắc tử vậy à?”

“Đại, Đại gia...” Bên này một trận hỗn loạn, Vân Hoan cười, thấp giọng kêu: “Tướng công, là chàng ở đằng đó sao?”

Vương Tố Hoa chỉ thấy một làn gió lướt qua mặt, chợt cũng có chút đỏ mặt, đến khi người nọ xuất hiện, cũng giật mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: huynh trưởng nhà nàng quả nhiên là phải ghen tị với người này, bất luận là bộ dáng, vẫn là tài hoa.

Tống Trường Bình hôm nay không có chuyện gì ở nhà, chỉ mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, nhìn qua phong lãng tuấn dật không nói lên lời, gần đây thân mình lại được điều dưỡng tốt, hợp với sắc môi đều là hồng nhuận. Lúc này nghe thấy Vân Hoan gọi, tưởng rằng nàng chỉ có một mình, trên tay ôm Hắc tử, mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt từ sau núi giả đi ra, vừa đi vừa nói: “Ta đang định bảo Thạch đầu đi tìm nàng đây...”

Vừa ra liền thấy Vương Tố Hoa, Tống Trường Bình cũng ngẩn ra, buông Hắc tử, rất nhanh khôi phục nụ cười, ấm áp như gió xuân nói: “Tố Hoa muội muội cũng ở đây à. Hôm nay ta mới gặp qua Sở Giang, hắn còn hỏi ta tình huống của muội. Ở trong phủ có quen chưa?”

Vương Tố Hoa tuyệt không nghĩ tới Tống Trường Bình liếc mắt một cái đã nhận ra chính mình, vội vàng hành lễ, thế này mới đáp nói: “Huynh trưởng chính là lo lắng nhiều. Đại nãi nãi cẩn thận chu đáo như vậy, ta nào có thể không quen đây.”

Hai người một hỏi một đáp, cũng không thấy xa lạ. Tống Trường Bình hỏi không quá hai câu, lại nói: “Sở Giang yêu thương nhất chính là bào muội này mà.” Nói chính là Vương Tố Hoa, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Vân Hoan, một giây cũng không dời.

Bên này Hắc tử meo một tiếng, an toàn nằm xuống bên người Vương Tố Hoa. Vương Tố Hoa đứng bên cạnh, nhìn Vân Hoan vẻ mặt vừa hâm mộ vừa đỏ mặt, nhéo khăn khụ khụ hai tiếng, cười xấu xa đẩy Vân Hoan về phía trước nói: “Ta dạo vườn cũng mệt rồi, muốn trở về. Con mèo này rất đáng yêu, Đại nãi nãi cho ta mượn chơi mấy ngày nhé.”

“Coi chừng nó cào ngươi...” Vân Hoan chặn lại nói, Vương Tố Hoa lúc nói chuyện đã cúi người xuống ôm Hắc tử vào trong ngực, Hắc tử cũng chỉ mở con mắt ra nhìn, chôn trong ngực Vương Tố Hoa an ổn không nói lên lời.

Vương Tố Hoa cũng vui vẻ, sờ sờ lông nó, cười nói: “Tống Đại ca, con mèo này ta mang đi nhé. Tư Hoa, ngươi đưa ta về đi, Đại nãi nãi ngài dừng bước.”

Vân Hoan thấy không ổn, Tống Trường Bình lại gật đầu, nói: “Để Tư Hoa và Phúc Thọ cùng đưa muội về, con mèo này rất ngoan, sẽ không cào người, muội cứ nuôi đi, mấy ngày nữa ta sẽ sai người đi đón nó về.”

“Được!” Vương Tố Hoa lưu loát ứng câu, xoay người bước đi. Nàng vừa đi ra không xa, Tống Trường Bình đã kéo Vân Hoan ôm vào trong ngực, cằm để trên vai nàng, dẫn theo lấy lòng nói: “nương tử, lễ vật hôm nay ta đưa nàng, nàng thấy được không!”

“Được!” Vân Hoan ngẩng đầu, mang theo nụ cười xấu xa nói: “Có điều chàng hãy nói cho ta biết vì sao Hắc tử lại cào Hướng Vân Cẩm? Vì sao Hắc tử cào Hướng Vân Cẩm, chàng lại đưa thuốc? Còn có, Phúc Thọ vừa mời nói, là vị tiểu thư nào cả ngày lắc lư trước mặt chàng, trước mặt chàng giả đáng thương?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.