Editor: Linh.
Lần này, tiền Tô Đại thiếu rất nhanh đã được đưa đến. Ra mặt chính là Tô Đại, đưa hai ngàn ngân phiếu đến, còn có một hộp trang sức, mở ra, tất cả đều là chút trang sức cũ vụn vặt.
Cuối cùng, Tô Đại còn lấy ra một túi tiền cũ nát, đặt lên bàn kêu leng keng, thả xuống liền có tiền đồng lăn ra.
“Đây thật sự là toàn bộ tiền của ta,” Tô Đại vẻ mặt đau khổ, thiếu chút là khóc ra, “Trang sức của mợ ngươi đều bị ta lấy ra, thật sự không gom đủ ba ngàn lạng... Chỗ này ngươi thu trước, phần còn lại ta sẽ chậm rãi trả.”
Nhìn những thứ này, thật sự có một loại thương cảm đập nồi bán sắt. Vân Hoan im lặng lắc đầu, Tô Đại và Tô thị lừa bịp Phong Niên mấy năm nay, làm sao chỉ có từng này?
Làm bộ làm tịch như vậy, hành vi khóc than, cũng là phù hợp tính cách Tô thị.
Cũng được, một số tiền lớn như vậy, chẳng khác nào khoét một lỗ trong tim Tô thị rồi.
“Đuổi chó đến tận cùng ngõ hẻm cũng không phải chuyện tốt gì.” Trương thị âm thầm an ủi Vân Hoan nói, “Tiền còn lại sau này chậm rãi đòi, không vội vào một lúc.”
“Ta hiểu được.” Vân Hoan thấp giọng đáp, “Có đại bá và đại bá mẫu ở đây, ta sẽ không sợ bọn họ.”
Chỉ cần Hướng Vân Cẩm vàÔn Ngọc Lương không lại đến phiền nàng, chuyện còn lại, chỉ chờ Hướng Hằng Ninh trở về.
“Đứa ngốc.” Trương thị sờ sờ đầu Vân Hoan, nhớ tới lời nói vừa rồi của Tô Đại, không khỏi có chút lo lắng, “Ngươi muốn đi thọ yến của Tống lão phu nhân?”
“Đúng vậy.” Nghĩ đến đây, Vân Hoan cũng có chút lo lắng, “Bá mẫu, vậy phải làm sao bây giờ, trong lòng ta không nắm chắc...”
Lúc đang nói, Chương Khuê cũng đi vào phòng, tùy tay đưa cho Vân Hoan một tấm thiệp mời mạ vàng. Vân Hoan vừa mở ra, vẻ mặt càng thêm suy sụp: không phải nói Tống Trường Bình ngã bệnh à, sao còn nhớ rõ chuyện này hả!
“Có thể nhận được thiệp mời tham gia thọ yến của Tống lão phu nhân, đây chính là chuyện cực vẻ vang, ngươi khen ngược, tránh như rắn rết!” Trương thị không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười, Vân Hoan cũng cười theo.
Cười thì cười, nhưng Vân Hoan vẫn bắt đầu suy nghĩ. Tuy rằng nàng giải thích với bên ngoài rằng hồi nhỏ có học nấu cơm, nhưng tay nghề đột nhiên tăng mạnh, luôn khiến người nghi ngờ, vậy nên nàng rảnh rỗi liền quấn lấy Lý Đại Chủy học nấu cơm, lúc nên giả ngu vẫn phải giả ngu, lúc nên khôn khéo cũng tuyệt đối không được lùi bước.
Vốn Lý Đại Chủy vẫn không quan tâm nàng lắm, nhưng Vân Hoan ngày ngày đến phòng bếp nhìn, một tiểu thư nũng nịu đi theo bên người, dù Lý Đại Chủy lý trí sắt đá cũng nhìn ra, Vân Hoan là nghiêm túc.
Nghiêm túc dạy dỗ, Lý Đại Chủy ở trên người Vân Hoan càng phát hiện thêm nhiều kinh hỉ, có đôi khi truyền thụ trở thành một loại thiết tha, thời gian dài, hai người này liền ăn ý còn hơn cả thầy trò.
Lúc rảnh rỗi, Vân Hoan để Chương Khuê đi hỏi thăm tin tức, Chương Khuê trở về nói, ngày Tống Trường Bình từ Phong Niên về liền ngã bệnh, Tống phủ mời rất nhiều đại phu, nghỉ ngơi nhiều ngày, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút.
Lúc này Vân Hoan mới yên tâm, chỉ cần Tống Trường Bình không có việc gì, thọ yến của lão thái thái vẫn có thể tổ chức như thường, nàng cần phải chuẩn bị thì tuyệt đối không thể qua loa.
Nhớ tới ngày ấy bản thân đè lên người Tống Trường Bình, mặt Vân Hoan liền nóng cháy, hận không thể không cần nhìn thấy hắn.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy tiếng lòng nàng, không đến mấy ngày, Tống Trường Bình lại đến Phong Niên.
Khi đó Vân Hoan đang cùng Lý Đại Chủy thảo luận làm món gì trong thọ yến của Tống lão phu nhân.
Dù sao LýĐại Chủy cũng đãđi theo bên người Hướng Hằng Ninh rất nhiều năm, đối với yêu thích của Tống lão phu nhân cũng có chút hiểu biết, chính là món ăn của những năm trước cơ bản đều là giữ nguyên, ở trong mắt Vân Hoan, gần như là không có gì mới mẻ.
Lúc hai người thảo luận, liền nổi lên tranh chấp. Lý Đại Chủy kiên trì muốn dựa theo thực đơn trước đây, để tránh làm sai, Vân Hoan lại kiên trì muốn bỏ cái cũ tạo ra cái mới. Lý Đại Chủy cũng là người nóng nảy, đến cuối cùng, đáp thực đơn này đi, gần như là nổi giận với Vân Hoan.
Nghe thấy Tống Trường Bình đăng môn, Vân Hoan vỗ đầu: thực đơn này cũng phải do khách nhân quyết định! Chỉ cần hắn gật đầu, muốn cái gì không được!
“Hắn ở đâu?” Vân Hoan hỏi Chương Khuê, Chương Khuê chỉ chỉ sân sau, nói: “Hắn nói muốn nhìn hoa đào ở sân sau...”
“Sân sau là nơi quan trọng, người ngoài chớ vào!” Vân Hoan nghiến răng nghiến lợi. Chương Khuê bất đắc dĩ nói: “Khách hàng lâu năm, chúng ta không đắc tội được!”
“Cũng chỉ là nhiều hơn ta chút tiền mà thôi!” Vân Hoan nói thầm, mang theo thực đơn trực tiếp đến sân sau.
Hoa đào ở sân sau chính là khi Vân Hoan còn nhỏ tự tay trồng xuống. Mười mấy năm trôi qua, vừa đến mùa hoa đào nở rộ, một mảnh đỏ bừng, đẹp mắt vô cùng.
Nhưng là lúc này, dưới màu đỏ đó, Tống Trường Bình mặc áo xanh lại ngồi trên xe lăn, nhìn bóng lưng cũng càng thêm gầy.
Trong lòng Vân Hoan không khỏi hơi hơi thở dài, bên kia Tống Trường Bình nghe được thanh âm, quay đầu nhìn nàng, trong mắt xẹt qua một ý cười ấm áp, nhìn nàng vẫy vẫy tay, “Hoan nhi, lại đây.”
“...” Một chút đau lòng này trong phút chốc tan thành mây khói.
“Tống đại thiếu gia, chúng ta giống như... Không quen thân vậy mà?” Gọi thẳng tục danh như vậy, thật sự được à?
“Ta nghe biểu ca nàng gọi nàng như vậy.” Tống Trường Bình không nhìn ảo não trên mặt Vân Hoan, cười nhẹ một tiếng. Muốn đứng lên, chỉ chỉ xe lăn nói: “nàng xem, ta không có phương tiện đi qua chỗ nàng, nàng có thể lại đây giúp một tay không?”
“A.” Vân Hoan cũng không biết sao bản thân lại nghe lời như vậy, theo lời nói bước đi qua, thấy trên đầu gối Tống Trường Bình còn phủ một tấm chăn lông cừu, không khỏi nhíu mày.
Bây giờ cũng đã sắp tháng tư rồi, nhất là mấy ngày gần đây thời tiết nóng khác thường, trên người Tống Trường Bình phủ chăn lông cừu, thế nhưng lại không ra mồ hôi.
“Mấy ngày trước bị ngã, chân ngã bị thương.” Tống Trường Bình thấy nàng nhìn chằm chằm vào tấm chăn lông cừu, giải thích nói.
Vân Hoan ‘a’ một tiếng từ chối cho ý kiến, lại nói: “Là có chuyện gì à? Bị thương còn chạy tới.”
“Thiệp mời nàng nhận được chưa?” Trường Bình thấp giọng hỏi: “Vốn ngày hôm sau sẽ đưa thiệp mời tới, nhưng ngày ấy ngã gãy chân.”
“Nhận được.” Vân Hoan chần chờ một lát, vốn còn muốn an ủi hai câu, nhưng nói đến bên miệng lại biến thành thực đơn cho thọ yến: “Vừa vặn đại thiếu gia đến đây, đây là thực đơn thọ yến, ngài xem bây giờ, vẫn là lát nữa đưa đến phủ cho ngài?”
“Thực đơn này cũng được.” Tống Trường Bình nhìn thoáng qua, lại nói: “Chỉ sợ phải phiền Nhị tiểu thư thêm hai món ăn nữa.”
Năm nay và năm ngoái không giống nhau, vị phi tử kia của Tống gia ở trong cung càng được sủng ái, dù là một ngãnh này của Tống Trường Bình cũng càng thêm hưng thịnh. Hôm qua Tống Trường Bình mới biết được, chính là phủ Vĩnh Bình vương cũng tặng quà mừng đến.
Nếu Vĩnh Bình vương muốn tới, chuyện này đối Tống phủ mà nói chính là vô cùng vinh dự, dù là cấp bậc thọ yến cũng phải đặt lại.
“Vĩnh Bình vương rất thích ăn trúc tôn*, mặc kệ làm như thế nào, hắn đều ăn không ngán.” Tống Trường Bình cố ý dặn dò.
(*) Trúc tôn: là một loại nấm ký sinh dưới gốc cây trúc khô, nó có màu xanh lá cây.
“Cảm ơn Tống đại thiếu gia chỉ điểm.” Vân Hoan cảm tạ nói.
“Nhị tiểu thư đối bất luận kẻ nào đều nho nhã lễ độ như vậy ư?” Tống Trường Bình đột nhiên hỏi. ½⅓¼⅔¾
“A...?” Vân Hoan sửng sốt, Tống Trường Bình lại giống như không có chuyện gì ngoảnh mặt sang một bên, “Ta vẫn rất hoài niệm bộ dáng giương nanh múa vuốt mấy ngày trước của nàng.”
“Vân Hoan im lặng một hồi, cuối cùng dằn lòng, thấp giọng nói: “Nếu là Tống đại thiếu gia vì chuyện này mà cố ý đến một chuyến, thật là quá vất vả rồi. Cũng chỉ là một câu nói, đại khái có thể phái người đến nói với ta một tiếng.”
~*~
Thật ra Vân Hoan cũng không biết mình bị làm sao.
Lhucs rảnh rỗi, Vân Hoan luôn nghĩ, nếu đời trước Tống Trường Bình không chết, sau khi nàng gả vào Tống gia, nàng sẽ thế nào.
Tống Trường Bình kì thật là một người rất tốt. Lúc trước khi nhận thức hắn, thậm chí đời trước, khi nàng cùng rất nhiều cô nương khác tán gẫu, nhắc tới Tống Trường Bình đều là một bộ dáng khát khao.
Không chỉ bởi vì bộ dáng hắn tuấn tú, cũng bởi vì hắn có thiên phú rất cao trên phương diện thi từ ca phú. Năm tuổi đọc thuộc Đường thi Tống từ, bảy tuổi ngâm thơ làm câu đối, Tống Trường Bình vẫn luôn là kiêu ngạo của Tống phủ.
Nếu không phải bởi vì hắn luôn bị bệnh, chỉ sợ sẽ có rất nhiều cô nương thích hắn, mà người hắn cưới, chưa hẳn là cô nương Hướng gia.
Giống vậy, nếu như người này đời trước không phải phu quân nàng, nếu người này không đoản mệnh như vậy, Vân Hoan cũng muốn thích hắn.
Nhưng lúc này, Vân Hoan thầm nghĩ cách hắn rất xa.
Đời trước sau khi trở thành quả phụ, Vân Hoan tự cảm thấy đời này không cần phu quân mình gia tài bạc vạn, lại càng không muốn hắn có tiền đồ to lớn, có thể toán tâm toàn ý đợi hắn, có thể thân kiện an khang, bình an cùng nàng đến già, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Dù là nhân vật xuất sắc, nếu như đoản mệnh, tất cả những thứ này đều là vô ích.
Vân Hoan nói với bản thân, cuộc đời này nhất định phải tránh xa bệnh lao, không làm quả phụ!
Một tài tử thân thể không tốt, tuyệt đối không phải phu quân của nàng.
Vì thế, nàng rất nhanh bỏ lại ánh mắt hoang mang và thất lạc của Tống Trường Bình ở phía sau, cùng Lý Đại Chủy thảo luận thực đơn.
“Vĩnh An vương này thích nhất chính là măng, còn có, thức ăn của hắn nhất định phải có cá, không cá không vui.” Lý Đại Chủy nói: “Trước đây hắn đến Phong Niên, Hướng gia từng nhắc qua người này.”
“Cá?” Vân Hoan ngừng lại một chút, trong đầu đột nhiên xẹt qua một món ăn, “Làm cá ủ trúc tôn”.
Trúc tôn này cũng được người gọi là ‘tuyết quần tiên tử’, sau khi cho vào canh, mùi nồng đậm, mùi vị ngon, được xếp vào một trong ‘thảo bát trân’, nhưng nếu dùng cá ủ, ngon càng thêm ngon.
Cách làm là một con cá trắm đen, lóc xương, cho vào canh loãng chậm rãi hầm đến khi canh đặc. Sau khi chế biến xong thịt cá, cho mã thầy, tôm nõn, thịt heo rồi giã bằng chày bán bột, đập thêm lòng trắng trứng và tiêu quấy thành nhân, bỏ vào trong trúc tôn, chưng bằng nửa to nửa khắc (15p), sau đó tưới canh cá lên nấm.
Làm món này độ khó không cao, thành phẩm làm ra cũng trong veo, nhưng khó có được chính là hương vị cực kì ngon, không có tạp vị, làm người ta vào miệng khó quên.
Nàng chỉ nói ra cách làm món này, Lý Đại Chủy vỗ đùi, “thành”.
Lần này, Vân Hoan lại không vội vàng ra tay, ngược lại là đi theo bên cạnh nhìn Lý Đại Chủy làm, chờ Lý Đại Chủy làm xong, Vân Hoan hơi hơi nếm, ấp a ấp úng nói: “Ăn ngon, chính là dường như hơi mặn chút...”
Lý Đại Chủy suy xét một chút, vỗ đầu: “Xem ta, mới vừa không để ý, nhân bánh này đã cho muối, ta lại thêm muối vào trong canh!”
Lần này, cuối cùng Lý Đại Chủy cũng làm xong.
Chuyện tay nghề này, phải xem kinh nghiệm, cũng phải nhìn thiên phú.
Hướng Vân Hoan sợ là một trong những thiên phú dị bẩm.
Nửa tháng Hướng Vân Hoan dưới sự mài giũa của Lý Đại Chủy, thời gian liền trôi đến ngày thọ yến của Tống lão thái thái.
Sáng sớm, Tống phủ cốý phái xe ngựa đến đón Vân Hoan.
Trước khi Hướng Vân Hoan trèo lên xe ngựa, nàng nhất định không ngờ được, chuyến đi này, thay đổi vận mệnh cả đời nàng.
###Đọc câu cuối mọi người nghĩ gì nào. Hí hí.