Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 30: Phiên ngoại 1 - Cuộc sống bình yên




Ngày đó trời trong xanh, thời tiết rất đẹp.

Xế chiều bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên đến nhà dì, điên cuồng nghịch phá cùng Đinh Hạo Dương, thời gian chầm chậm trôi đi.

Trong điện thoại Hàn Hạo Nhiên rất lớn tiếng hùng hồn thông báo với ba mẹ: “Mẹ à hôm nay con ở lại nhà dì, bây giờ con đang chuẩn bị để ngày mai đi xem Transformers cùng với anh Dương Dương, dượng còn nói sẽ dẫn bọn con đến khu vui chơi, con sẽ đi chơi vui vẻ, ba mẹ không cần phải lo cho con đâu nha, thôi ạ anh Dương Dương đang chờ con, con cúp máy đây ạ, bye bye.”

“Cụp”

Tống Uyển Yểu còn chưa kịp phản ứng thì bên kia đã cúp điện thoại.

Cô bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống, đứa nhỏ này thật làm cho người ta…muốn đánh nó!

Hàn Vệ Vũ tắm rửa xong, tóc cũng không thèm lau, nước chảy xuống cổ, anh thuận miệng hỏi một câu: “Điện thoại của ai thế, sao cúp máy nhanh vậy?”

Tống Uyển Yểu không có khí thế, cũng không quay đầu lại nói: “Của con anh!”

“Nhiên Nhiên?” Hàn Vệ Vũ ngồi xuống bên cạnh cô:“Có chuyện gì?”

Tống Uyển Yểu tức giận: “Nói là tối nay ở lại nhà chị em, không về nhà, ngày mai còn đi xem phim và đến khu vui chơi.”

“Tốt quá rồi.” Hàn Vệ Vũ nói: “Em tức giận cài gì thế?”

Giọng nói của Tống Uyển Yểu rầu rĩ: “Thằng nhãi con không có lương tâm này, chơi đến điên cuồng quên cả ba mẹ.”

Hàn vệ vũ nhịn không được cười rộ lên, cọ cọ khuôn mặt ẩm ướt vào Tống Uyển Yểu: “Anh còn biết làm sao nữa, giờ thì biết rồi nhá, cũng chỉ có chồng em là đáng tin nhất!”

Tống Uyển Yểu đẩy mặt anh ra: “Anh gội đầu xong sao không lau, anh có biết làm vậy dễ bị cảm lắm không hả?”

Hàn Vệ Vũ lắc lắc đầu đem mặt tiến lại gần: “Em lau cho anh.”

Tống Uyển Yểu nhận lệnh cầm khăn lông, đứng bên cạnh giường lau tóc cho Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ ngoan ngoãn cúi đầu giống như một chú cún to xác nghe lời.

Cô sờ sờ tóc anh: “Xong rồi.”

“Ừm” anh buồn ngủ, thuận tay kéo cô ngã xuống giường,“Bà xã, cùng nằm đi.”

Cô thở dài, giãy ra đứng dậy tắt ngọn đèn đầu giường.

Được rồi, cô đã sớm ngộ ra, bất kể tình cảm có mãnh liệt đến đâu, hôn nhân có hoàn mỹ đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ quy về một cuộc sống bình yên.

Sáng sớm lúc thức dậy, người làm ba mẹ như Hàn Vệ Vũ và Tống Uyển Yểu rất không quen, hai người ngồi trên giường nhìn nhau, Hàn Vệ Vũ nhìn đồng hồ, 7h đúng.

Hàn Vệ Vũ ỉu xìu: “Mới bảy giờ.”

Bảy giờ là lúc bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên đến gõ cửa phòng ba mẹ.

“Này” Tống Uyển Yểu dụi dụi hai mắt, “Hôm nay không có Nhiên Nhiên phá chúng ta, em thấy không quen lắm.”

Hàn Vệ Vũ nhìn dáng vẻ còn buồn ngủ của Tống Uyển Yểu, đột nhiên nói: “Bà xã, thời gian còn sớm, chúng ta làm một chút chuyện đi nhỉ.”

Tống Uyển Yểu kéo chăn lên cao: “Chuyện gì?”

Lời vừa hỏi xong thì nụ hôn cực nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh đã ập tới, người đàn ông kia hàm hồ nói: “Làm chuyện yêu đương.”

Đầu óc cô vẫn còn trong trạng thái mơ ngủ, vẫn chưa biết nên từ chối hay là đón ý hùa theo, trong lúc tỉnh tỉnh mơ mơ đã bị chiếm lĩnh.

Hàn Vệ Vũ vui sướng hít một hơi, giọng điệu lập tức vô cùng không ổn: “Bà xã, vì sao mỗi buổi sáng chỗ này của em đều căng như vậy, hắc ~”

Việc này cô trả lời thế nào đây?

Trong lúc cấp bách cô bớt thời giờ nghĩ ngợi rồi nói: “Đại khái là bởi vì chỗ đó của của anh vào mỗi buổi sáng đều đặc biệt lớn hớn.”

Hàn Vệ Vũ không biết nên giận hay là nên cười, đành phải cắn răng cố sức cày cấy.

Đến khi hai người đều mồ hôi đầm đìa, làm xong một lần, cơn buồn ngủ lại kéo đến, bọn họ không hẹn mà cùng ôm nhau ngủ mê man.

Lần nữa thức dậy thì đã là giữa trưa, Hàn Vệ Vũ đánh răng xong, kích động chạy xuống nhà bếp: “Đói chết anh, bà xã à, trưa nay chúng ta ăn gì đây?”

Tống Uyển Yểu đặt một nồi nước sôi lên: “Mì trứng cà chua.”

Hàn Vệ Vũ nhướng cổ nhìn vào trong nồi: “Nhiều mì một chút.”

“Ừm, biết rồi.” Tống Uyển Yểu nói, “Anh rất tham ăn.”

Hàn Vệ Vũ vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nồi nước, Tống Uyển Yểu lấy khuỷu tay chọc chọc anh, “Ra nhà ăn chờ đi, xong nhanh thôi mà.”

Lúc Tống Uyển Yểu bưng bát mì ra thì Hàn Vệ Vũ đang xem một bộ phim võ thuật không biết đã bao nhiêu năm về trước, trong tay cầm bánh quy của Hàn Hạo Nhiên ném vào trong miệng.

Tống Uyển Yểu nói: “Sắp ăn trưa rồi mà anh còn ăn bánh quy, con của anh chính là học thói xấu này từ anh.”

Hai mắt Hàn Vệ Vũ đang nhìn chằm chằm vào TV không nỡ rời mắt nói: “Anh sắp đói chết rồi, sáng nay em chỉ biết hưởng thụ, không biết anh đã vất vả thế nào đâu.”

Tống Uyển Yểu liếc mắt một cái, đưa cho anh một tô lớn.

Hàn Vệ Vũ bưng lên ăn, Tống Uyển Yểu vội vã ngăn anh lại: “Coi chừng phỏng!”

“À” Anh buông tô xuống, vẫn đang xem TV.

Hai mắt Tống Uyển Yểu nhìn theo, hình ảnh trong phim ảm đạm, đánh nhau loạn xạ.

Cô rất khó hiểu, “Phim gì mà xem chăm chú vậy?”

Hàn Vệ Vũ nói: “Chờ một chút.”

Tống Uyển Yểu xem một đoạn, không thể không thừa nhận diễn viên rất đẹp, cô không nói một lời cúi đầu xuống ăn mì.

Ăn hai miếng, Hàn Vệ Vũ lay lay cô: “Bà xã mau nhìn xem, màn đặc sắc đến rồi.”

Tống Uyển Yểu ngẩng đầu, quả nhiên đặc sắc, nam diễn viên phong lưu phóng khoáng và nữ diễn viên xinh đẹp đang dưới ánh nến hôn nhau say đắm, bên cạnh còn có một chiếc giường, rốt cuộc đi đến bên giường, hai người cùng nhau ngã xuống.

Tống Uyển Yểu cho rằng sẽ dựa theo lệ cũ mà kéo tắt nến đi, trò hay dừng lại ở đây, ai ngờ hai người giằng co trên giường một hồi, lại còn lộ ra tấm lưng trần của nữ diễn viên, còn kèm theo mấy tiếng kêu mập mờ.

Đến khi nến dựa theo lệ cũ tắt đi, Hàn Vệ Vũ cảm thấy mỹ mãn cầm điều khiển TV tắt đi, quay đầu hỏi Tống Uyển Yểu:“Thế nào, đẹp mắt nhỉ?”

Tống Uyển Yểu sững sờ nhìn anh: “Anh xem là vì cái này hả?”

Hàn Vệ Vũ vẫn thản nhiên nói: “Đúng vậy đất, bằng không thì vì cái gì, bộ phim này đã bao nhiêu năm trước, đã lỗi thời rối, lúc còn học cấp 3 anh đã xem trên băng.”

Tống Uyển Yểu bị anh đánh bại, Hàn Vệ Vũ nói tiếp:“Trên TV mà có thể nhìn thấy những cảnh như vậy, hơn nữa còn là đài trung ương, bà xã, rất hiếm có.”

Tống Uyển Yểu nhìn dáng vẻ đứng đắn của anh, quả thật muốn đánh anh.

Một nồi mì, Tống Uyển Yểu ăn một chén, còn lại toàn bộ đều vào bụng Hàn Vệ Vũ.

Dọn xong bát đĩa, Tống Uyển Yểu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Hàn Vệ Vũ từ trên ghế nhảy dựng lên: “Bà xã, anh đi đâu thế?”

“Đi siêu thị, bánh quy của Nhiên Nhiên bị anh ăn hết rồi, thuốc khử trùng trong nhà cũng hết rồi.”

Hàn Vệ Vũ vội vã lên lầu, quẳng lại một câu: “Anh đi với em, em chờ anh một chút.”

Kết hôn đã nhiều năm, bởi vì công việc của Hàn Vệ Vũ bận rộn nên cũng không thường xuyên đưa Tống Uyển Yểu đi siêu thị, thỉnh thoảng có đi thì đều là ngày lễ ngày tết.

Siêu thị cách Lệ Cảnh không xa, ngoài cửa ra vào dán rất nhiều quảng cáo, nói các món thủy sản đang đại hạ giá.

Tống Uyển Yểu nghĩ đến Hàn Hạo Nhiên thích ăn tôm càng chiên xù nên chỉ huy Hàn Vệ Vũ đẩy xe đến quầy thủy sản.

Hàn Vệ Vũ cầm một chiếc túi lưới đứng bên cạnh bể tôm, Tống Uyển Yểu đứng bên cạnh chỉ cho anh biết tôm càng thế nào là tươi.

Mua xong một bao tôm lớn, điện thoại của Hàn Vệ Vũ vang lên, anh đi đến khu hoa quả ít người nghe, Tống Uyển Yểu cũng đứng chờ cách đó không xa.

Lúc đã chán đến chết đứng nhìn đông nhìn tây thì cô chợt nghe thấy phía sau quầy hàng có người đang nói chuyện phiếm.

“Ôi chao, có nhìn thấy cô gái xinh đẹp vừa rồi không?”

“Có phải là cô gái mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời không?”

“Đúng vậy đúng vậy, cô gái kia thật xinh đẹp nhỉ, quá đẹp, cô ấy vừa đi tới tôi đã chú ý.”

“Haizz” giọng nói kia dừng lại một chút, “Xinh đẹp thì có xinh đẹp đấy, đáng tiếc là làm vợ bé.”

“Hả? Sao cô biết?”

“Vừa rồi người đàn ông kia chọn tôm, nhìn thì thấy chính là đại gia lắm tiền, con hồ ly kia cứ ẻo lả đứng bên cạnh, nhìn cũng biết không phải thứ tốt đẹp gì.”

Một giọng nói khác lại do do dự dự: “Vậy cũng không thể chứng minh cô gái kia là vợ bé.”

“Cái này hả, chủ yếu là phải xem khí chất. Khí chất của cô gái kia có vấn đề.”

“A” giọng nói do dự kia lại tự tin như vậy! “Bầu không khí hiện tại thật kém, vợ bé mà ban ngày ban mặt cũng dám đi siêu thị với chồng người ta, cũng không sợ vợ lớn mà biết sẽ xé xác cô ta ra.”

“Ừm ~~”

Lúc Hàn Vệ Vũ nghe điện thoại xong trở lại bên cạnh Tống Uyển Yểu thì phát hiện bà xã của mình đang ngẩn người nhìn mấy gói đậu phụ, anh tự tay cầm một gói đậu phụ nén vào trong xe.

Tống Uyển Yểu hoàn hồn: “Anh muốn ăn đậu phụ sao?”

Hàn Vệ Vũ lắc đầu nói: “Không phải em đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào mấy gói đậu phụ sao?”

“A” Tống Uyển Yểu nói, “Mua thì mua.”

Mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, lúc ở trong thang máy, Tống Uyển Yểu đột nhiên nói: “Này, anh nói xem có phải em rất giống vợ bé không?”

Hàn Vệ Vũ rất kinh ngạc: “Vợ…bé?”

Tống Uyển Yểu nói: “Hôm nay ở trong siêu thị em nghe người bán hàng nói em là vợ bé.”

“Ặc…” Hàn Vệ Vũ thấy sắc mặt bà xã không tốt thì vội vàng nín cười: “Có phải em nghe lầm không hả?”

Tống Uyển Yểu rất chân thành nói: “Vừa rồi theo em thấy thì người mặc bộ đồ thể thao màu xanh cũng chỉ có em.”

Hàn Vệ Vũ thật sự nhịn không được cười thành tiếng, đi thẳng vào trong nhà, đặt mọi thứ xuống, anh kéo Tống Uyển Yểu đến bên cạnh mình: “Bà xã, nói cho anh nghe một chút nào, lúc ấy mấy người kia sao lại nói em là vợ bé.”

Tống Uyển Yểu có vẻ căm giận: “Nói anh nhìn giống đại gia, em nhìn giống vợ bé.”

“Này!” Cô khó chịu cực kì, “Dựa vào cái gì mà con em đều sinh cho anh, ngược lại trở thành vợ bé hả?!”

Hàn Vệ Vũ trấn an cô: “Có phải vì hôm nay anh ăn mặc già dặn quá, còn em lại ăn mặc trẻ trung quá không?”

Hàn Vệ Vũ mặc một chiếc áo thun hiệu Polo màu đen, phối hợp với khí chất mạnh mẽ của anh, thật là hơi giống như một ông chú.

Tống Uyển Yểu ra lệnh: “Từ nay về sau khi anh ra phố cùng em thì nhất định phải ăn mặc trẻ trung một chút.”

Hàn Vệ Vũ cười: “Nếu không thì thế này, bà xã, lần sau em mặc đồ tây, còn anh thì mặc một chiếc áo thun trước ngực có in hình thật to, lại đeo thêm một cọng dây xích màu vàng, nhất định người khác sẽ cho rằng anh được bao nuôi.”

Tống Uyển Yểu tưởng tượng một chút, cũng không khỏi cười thành tiếng: “Thật thiệt thòi cho anh khi nghĩ ra một ý tưởng đột phá như vậy!”

Buổi tối, khi chơi đùa thỏa mãn rồi, bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên được dượng đánh xe đưa về nhà.

Hàn Hạo Nhiên vừa về đến nhà thì như một cơn gió chạy vào phòng ngủ của mình, giấu hết những món đồ chơi Transformers cùng các chiến binh thu hoạch trong một ngày đi.

Tống Uyển Yểu mặt lạnh đẩy cửa ra, Hàn Hạo Nhiên nói:“Ôi chao, mẹ, sao mẹ không gõ cửa thế!”

“Nhiên Nhiên” Tống Uyển Yểu nói: “Ngày hôm qua đưa nhật kí cho con thế con đã ghi chưa?”

Vẻ mặt Hàn Hạo Nhiên như đang táo bón, đôi mắt cùng lông mi nheo lại nói: “A! Xong rồi! Con quên mất!”

Tống Uyển Yểu đang muốn nổi bão thì Hàn Hạo Nhiên móc quyển nhật kí từ trong túi xách ra, cợt nhả nhét vào trong tay mẹ: “Mẹ, con làm hết rồi nhá, không tin mẹ xem đi.”

Tống Uyển Yểu hoài nghi mở nhật kí ra, cuối cùng nhìn thấy hai trang viết chỉnh tề như sổ thu chi: Hôm nay ba và mẹ đưa mình đến trung tâm thương mại, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, mình rất không thích. Nhưng mà mình yêu mến Đại Hoàng Phong, nhưng mà mẹ nói mình đã có rất nhiều Transformers rồi, mẹ không cho mua nữa…

Được rồi được rồi, tuy nhật kí vô cùng ướt át nhưng cách đặt câu dùng từ rất tốt, cũng không mắc lỗi chính tả.

Cô thỏa mãn trả lại nhật kí cho Hàn Hạo Nhiên, gật đầu khen ngợi: “Ừ, không tệ, đi ăn trái cây đi.”

Hàn Hạo Nhiên lại đẩy mẹ ra ngoài cửa: “Được rồi ạ, con ra ngay đây.”

Bé áp tai vào cửa nghe ngóng, mẹ bé đã đi xa, bé thở phào nhẹ nhõm, từ trong đáy cặp lấy ra một xấp giấy sao chép, tìm đông tìm tây rồi nhét vào chỗ sâu nhất tầng dưới cùng của bạn học.

Hắc hắc, bé rất đắc ý, không chỉ có một trang nhật kí này mà vai tuần sau đến khi thi cuối kì thì nhật kí của bé đều đầy đủ nha, rốt cuộc không cần phải viết từng chữ chen chúc nhau trong nhật kí rồi.

Định Hạo Dương thật là thông minh chết đi được, có thể nghĩ ra trò trao đổi nhật kí này.

Lúc Hàn Vệ Vũ từ trên thư phòng đi xuống thì Hàn Hạo Nhiên đang nằm sấp trên ghế sofa trong phòng khách lạch cạch lạch cạch cầm điều khiển TV.

“Mẹ đâu?”

Hàn Hạo Nhiên chỉ lên trên lầu: “Đang tắm ạ.”

“Con tắm xong rồi hả?”

“Vâng”

Hàn Vệ Vũ cũng ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ cái mông nhỏ của Hàn Hạo Nhiên: “Xích qua một chút nào.”

“Ba ~~” Hàn Hạo Nhiên lười biếng nhích nhích về phía trước một chút, “Sao ba lại chiếm chỗ vậy hả, nên giảm béo thôi.”

Hàn Vệ Vũ dở khóc dở cười: “Cút sang một bên, đứa nhỏ này dám nói vậy hả.”

Nhưng Hàn Hạo Nhiên chỉ ậm ừ một tiếng rồi lại lạch cạch lạch cạch điều khiển TV.

Lại một lúc nữa, Hàn Vệ Vũ nói: “Ôi chao, con không tìm thấy cái gì xem được à? Sao cứ chỉnh tới chỉnh lui vậy hả.”

Hàn Hạo Nhiên cũng không thèm nói gì chỉ xua tay: “Lúc này TV chả có gì cả.”

Hàn Vệ Vũ nói: “Đưa điều khiển cho ba, con không xem nhưng ba muốn xem.”

Hàn Hạo Nhiên giao lại chủ quyền chiếc điều khiển từ xa, Hàn Vệ Vũ chỉnh một vài kênh, mở ra một bộ phim chiến tranh trên TV.

Trên TV hai bên đều rực lửa, một khẩu pháo bắn ra, tưởng thành bị tiêu diệt một nửa, trong đoàn chỉ huy xuất hiện một chiến sĩ mặt đầy bụi bặm hô to: “Sư đoàn trưởng, chúng ta sắp không chống đỡ được rồi.”

Tiếp theo là cảnh hai bên sống mái với nhau.

Cảnh phim vô cùng chân thật, hai bên khí thế ngút trời, một lát sau, sau khi trận chiến kết thúc, một quan quân trong đội thắng trận trở lại phía sau quân doanh, vợ của anh ta đang ở đó.

Hai người đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy mặt nhau thì dính sát vào nhau, ngay sau đó thì cắn gặm, quấn quýt triền miên.

Hàn Vệ Vũ liếc mắt nhìn sang Hàn Hạo Nhiên, tên nhóc này đang trừng to mắt, xem rất hăng say.

Anh “cụp” một cái tắt TV đi, ra vẻ uy nghiêm: “Được rồi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi!”

Hàn Hạo Nhiên đang xem hăng hái, đột nhiên thấy màn hình đen ngòm, bé mặc kệ nói: “Ba, sao lại tắt TV thế!”

Hàn Vệ Vũ trừng trừng mắt: “Nhanh đi ngủ đi!”

Hàn Hạo Nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, trong miệng lớn tiếng lầm bầm: “Con biết mà, không phải vừa rồi trong TV hai người đang hôn môi sao, cái này có gì đâu.”

Hàn Vệ Vũ cốc đầu bé: “Con thì biết cái gì!”

Hàn Hạo Nhiên sờ sờ đầu, rất căm phẫn: “Con hiểu hết! Cũng bởi vì ba với mẹ hôn môi cho nên mới có con.”

Hàn Vệ Vũ bị nghẹn một cục, Hàn Hạo Nhiên vẫn kêu to:“Ngày đó con nhìn thấy ba hôn mẹ, còn sờ ngực mẹ, con đều thấy hết.”

Dù cho gần đây mặt Hàn Vệ Vũ rất dày nhưng cũng không chịu được chuyện này.

Anh thẹn quá hóa giận ngoan cường hung ác trừng mặt nhìn Hàn Hạo Nhiên, Hàn Hạo Nhiên cũng lườm anh, hai người mắt lớn mắt nhỏ so đấu một hồi, Hàn Vệ Vũ bại trận nói: “Nhóc à, ngày đó mẹ con nói ngực khó chịu nên ba đã xoa cho mẹ con.”

Hàn Hạo Nhiên nửa tin nửa ngờ: “…Ba ba, vì sao sau đó con lại thấy ba lôi kéo tay mẹ sờ cái chỗ dùng để đi tè của ba vậy?” *chết chửa =))*

Khốn thật mà!

Hàn Vệ Vũ giận sôi lên, không phải tức, cũng không phải nóng ruột mà là đang xấu hổ.

Lúc Tống Uyển Yểu tắm rửa xong chuẩn bị lên lầu thì vừa vặn nghe được tiếng kêu to của Hàn Hạo Nhiên.

Cô khẽ giật mình, dừng bước, rất không có khí chất tránh ở một bên cầu thang nghe lén.

Kết quaả, cô quả nhiên nghe được Hàn Vệ Vũ vụng về mà bi ai dạy cho con một khóa về sinh lý, nghe được câu cuối cùng, cô cũng bắt đầu thông cảm với Hàn Vệ Vũ, đồng thời thấy may mắn nghĩ lại mà sợ, may mắn không phải cô, bằng không cô sẽ quẫn bách mà chết mất.

Dưới lầu, Hàn Vệ Vũ còn đang giải thích lung tung: “Đó là bởi vì ba ngứa, cho nên mẹ gãi.”

Hàn Hạo Nhiên còn muốn hỏi tiếp nhưng Hàn Vệ Vũ đã rống to: “Đã hết chưa vậy? Nhanh đi ngủ đi! Tranh thủ thời gian! Ba đếm đến ba, một, hai,…”

Hàn Hạo Nhiên thấy ba đã thật sự nổi bão nên tranh thủ thời gian nhanh như chớp chạy lên lầu.

Hàn Vệ Vũ cảm thấy mình cũng sắp hộc máu.

Khốn thật mà!

Con mẹ nó trời ơi là trời, tại sao lại không đóng cửa cho kĩ chứ a a a!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.