Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 29




Sau khi nhận giấy chứng nhận trở về Lệ Cảnh, Tống Uyển Yểu phát hiện biệt thự so với lần trước cô đến rất không giống nhau, trên hang rào gỗ trong vườn hoa có treo thêm cây tường vi, còn một bên lại có thêm một cái xích đu.

Còn chưa đến mùa nở hoa nhưng trong vường cây cành lá đã sum xuê.

Tống Uyển Yểu đi đến bên cạnh xích đu, quơ quơ dây đu:“Này, không phải anh cho rằng em lớn như vậy rồi mà vẫn chơi trò trẻ con ngây thơ này chứ.”

Hàn Vệ Vũ nói: “Em ngồi đi, anh đẩy cho.”

Tống Uyển Yểu ngồi trên xích đu, Hàn Vệ Vũ đẩy từng chút từng chút phía sau cô.

Tháng tư ánh mặt trời vẫn không tính là quá nóng, gió thổi cũng rất nhẹ nhàng, Tống Uyển Yểu buồn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy Hàn Vệ Vũ nói từ phía sau: “Có một lần…”

“Hử?”

“Có một lần anh đi ngang qua sân thể dục của trường học, nhìn thấy bọn em đang học tiết thể dục, em còn nhớ cái khung sắt kia trên sân thể dục không? Phía trên còn có xích đu, em ngồi trên đó, chơi rất vui vẻ.”

Cô năm đó, tươi cười sán lạn, anh ở xa ngửa mặt nhìn lên.

Cô hiện tại, vẫn hạnh phúc như trước, anh ở một bên bảo vệ cho cô.

Rốt cuộc, cô và anh đều có một phần hạnh phúc trọn vẹn.

Cuộc sống sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vẫn trôi qua bình thường như cũ.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Hàn Vệ Vũ ôm Tống Uyển Yểu ở trên giường trò chuyện, trò chuyện, trò chuyện…đến khi Tống Uyển Yểu phát giác nơi đó của người nào đó bắt đầu rục rịch, cô nổi lên ý xấu, đưa tay ra chọc chọc…

Hàn Vệ Vũ hừ một tiếng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Tống Uyển Yểu hiền lành trong chốc lát hỏi anh: “Này, anh lâu như vậy không có cái kia….có được không hả?”

Hàn Vệ Vũ đùa cô: “Cái kia?”

Tống Uyển Yểu không lên tiếng, Hàn vệ Vũ khó hiểu cúi đầu: “Bà xã?”

Cô vẫn không phản ứng.

Hàn vệ Vũ nói: “Bà xã, anh vẫn thủ thân như ngọc, em không tin có thể tìm Tiểu Nguyên, A Ken hỏi xem, anh tuyệt đối không vi phạm.”

“Aizz” Tống Uyển Yểu thở dài: “Em không có ý kia, em chỉ cảm thấy có chút có lỗi với anh.”

Hàn Vệ Vũ cắn lên mặt cô một cái: “Lại nữa rồi, bà xã, chúng ta có thể đừng nghĩ nhiều như thế được không, sống chính là muốn làm gì thì làm, mắc bệnh thì chữa bệnh, sau đó tiếp tục sống.”

Tống Uyển Yểu nói: “Ừm”

Hàn Vệ Vũ vừa lòng ôm lấy cô, hôn nhẹ cô, Tống Uyển Yểu lại nói: “Aizz, nơi đó của anh không sao chứ?”

Sắc mặt Hàn Vệ Vũ cứng đờ, bà xã anh đang hoài nghi anh sao?

Cô còn nói: “Em đọc sách thấy, đàn ông quá lâu không làm, sẽ…”

Anh vội vàng lấp kín môi cô, hôn thật lâu, nói với cô:“Đừng nghe sách nói hưu nóivượn.”

Cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, nghe thấy anh nói bên tai:“Nhanh bồi bổ cơ thể, đến lúc đó bà xã sẽ biết nơi đó của anh rốt cuộc có sao không?”

Cô mỉm cười, anh vẫn không nỡ làm gì với cô.

Người đàn ông của cô, tuy không thể tính là người tốt, cũng thường xuyên dùng chút thủ đoạn mờ ám làm hại người ta, nhưng so với chính cô thì anh còn đối xử với cô tốt hơn, trên thế giới có thể tìm được một người như vậy, không thể không nói là vô cùng may mắn.

Thời điểm Tống Uyển Yểu bồi bổ cơ thể, Tống Nhược Yểu thường xuyên mang theo con đến thăm cô.

Đứa bé cũng rất bụ bẫm, mỗi lần nhìn thấy Tống Uyển Yểu thì liền đòi bế, làm cho Tống Nhược Yểu phát cáu:“Thằng nhóc, nhỏ như thế đã biết dì của nó đẹp hơn mẹ của nó.”

Tống Uyển Yểu bật cười: “Chị, nói gì thế, Dương Dương còn nhỏ làm sao biết được như vậy.”

Bạn nhỏ Đinh Hạo Dương vỗi vã đem nước miếng trét trên mặt dì, sau khi hôn lung tung một hồi, mở to con ngươi đen mỉm cười đáng yêu với Tống Uyển Yểu.

Trong nháy mắt Tống Uyển Yểu ngẩn người.

Cô ôm Đinh Hạo Dương, hâm mộ đến phát điên: “Rất dễ thương, chị, em cũng phải sinh một đứa mới được.”

Tống Nhược Yểu bĩu môi: “Chờ em làm mẹ rồi sẽ biết, đứa bé này chính là quỷ thành tinh, từ nay về sau cuộc sống sẽ không phải là cuộc sống của chính em nữa.”

Tống Uyển Yểu hoàn toàn không nghe vào lời nào, Tống Nhược Yểu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, tiệc cưới của em với Hàn Vệ Vũ lúc nào thì làm?”

Tống Uyển Yểu ngẩn ra, lắc đầu: “Em với Vệ Vũ cũng đều không muốn làm, không cần thiết.”

Cô và Hàn Vệ Vũ đối với tiệc cưới đều không có hứng thú, lĩnh giấy chứng nhận xong, thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, cho nên có tiệc cưới hay không cũng không hề quan trọng.

Buổi tối đợi Hàn Vệ Vũ đi làm về, cô nói tới chuyện tiệc cưới với anh, Hàn Vệ Vũ nói: “Anh đều nghe theo bà xã hết.”

“Em cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, không muốn phiền toái.”

Hàn Vệ Vũ ngẩng đầu nhìn cô, một lát sau mỉm cười với cô: “Bà xã, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt.”

Cô gật đầu: “Ừm.”

Tống Uyển Yểu bưng lên một mâm đồ ăn, nói với Hàn Vệ Vũ: “Hôm nay chị của em mang theo Dương Dương tới, Dương Dương rất đáng yêu nha.”

Hàn Vệ Vũ hùng hục ăn canh: “Vậy chúng ta cũng sinh một đứa đi.”

Tống Uyển Yểu ngồi bên cạnh anh nói: “Được, vậy tối nay anh tắm rửa cho tốt đi.”

Hàn Vệ Vũ uống một ngụm canh liền ngẹn trong họng, kinh ngạc nhìn cô.

Tống Uyển Yểu vò vò tóc của anh nói: “Ngoan”

Lâu lắm rồi không làm một chuyện, tự nhiên sẽ có vẻ trúc trắc.

Tắt đèn ngủ, Hàn Vệ Vũ kéo Tống Uyển Yểu vào trong ngực, hôn lên mặt cô, giọng nói như mất tiếng: “Bà xã.”

Giọng cô nhỏ nhẹ đáp lại: “Ừm”

Tay anh nhẹ nhàng luồn vào trong áo ngủ, ngón tay xoa xoa trên làn da của cô, từ từ trượt đến ngực.

Bởi vì dưỡng bệnh nên cô béo lên một chút, nhất là bộ ngực, khi cô nhìn theo vào ánh gương lại cảm giác ngượng ngùng.

Đôi bồ câu mềm mại, đẫy đà nắm trong tay anh, anh hưng phấn hơi run rẩy thở hổn hển, xoay người một cái liền đặt cô dưới thân vừa mút vừa cắn.

Cô có chút không thích ứng kịp, dùng một chút sức đẩy anh, không ngờ anh lại càng hưng phấn, tách chân của cô ra rồi thẳng tắp đi vào.

Thình lình cái to lớn và sung mãn chiếm giữ cô, trong cơ thể hết sức vui sướng, anh cùng cô không hẹn mà cùng cảm thấy một loại phóng thích.

Đó là vui sướng sau khi sống lại.

Hàn Vệ Vũ cúi đầu chôn ở trước ngực Tống Uyển Yểu, dưới thân giật giật nói: “Bà xã, anh không muốn lấy ra nữa, anh không muốn tách khỏi với em.”

Tống Uyển Yểu hoàn toàn ngượng ngùng: “Cái gì? Lại nói vớ vẩn rồi, em còn muốn đi tắm một chút, thả em ra nhanh lên.”

Ngược lại anh càng ôm chặt, lại giật giật: “Bà xã,anh yêu em.”

Tống Uyển Yểu sửng sốt, cũng ôm lại anh, anh người ôm chặt dán vào nhau, cô nói: “Ông xã.”

Đây là lần đầu cô gọi anh như vậy, anh chấn động, cô lập tức dùng sức ôm chặt hơn: “Ông xã, chúng ta sẽ vĩnh viễn cũng không rời xa nhau.”

Thời điểm cơ thể Tống Uyển Yểu khôi phục đã là hơn một năm sau, các chỉ tiêu kiểm tra đều hoàn toàn bình thường, căn bệnh kia cũng không còn thấy dấu vết nữa, giống như đã là một chuyện gì đó rất xa.

Lúc Đinh Hạo Dương có thể gọi ba mẹ thì Tống Uyển Yểu mang thai.

Hàn Vệ Vũ như đang ra trận, hận không thể một ngày 24 giờ đi theo sau Tống Uyển Yểu. Anh lấy rất nhiều sách từ Đinh Tiểu Hải, sách về phụ nữ có thai và sinh con, mỗi ngày nghiên cứu trong phòng sách.

Tình trạng nôn nghén của Tống Uyển Yểu rất nghiêm trọng, mỗi lần đi kiểm tra, Hàn Vệ Vũ đều lải nhải hỏi bác sĩ:“Bác sĩ, bà xã của tôi ăn cái gì thì nôn cái đó, có nghiêm trọng lắm không?”

Bác sĩ nói: “Phụ nữ có thai đều như vậy.”

“Bác sĩ, bà xã của tôi có thiếu máu hay không? Bác sĩ, bà xã của tôi buổi tối ngủ không được có nghiêm trọng lắm không? Bác sĩ…”

Bác sĩ cũng phát điên lên: “Chủ tịch Hàn, bà Hàn rất bình thường, cực kỳ bình thường, bình thường không thể bình thường hơn.”

Hàn Vệ Vũ vẫn trước sau như một không thể tin tưởng người khác, về đến nhà, cầm giấy xét nghiệm đi vào phóng sách, từng mục từng mục đi so sánh đối chiếu với trong sách.

Cuối cùng cũng đi ra cười tủm tỉm nói với Tống Uyển Yểu:“Bà xã, em rất bình thường.”

Tống Uyển Yểu không thể nghĩ tới người sắp làm ba như Hàn Vệ Vũ lại có thể trở nên như thế.

Còn hơn nữa là, không biết Hàn Vệ Vũ học được từ đâu mấy món ăn nhẹ rất hợp khẩu vị với Tống Uyển Yểu.

Sau đó, Tống Uyển Yểu thẳng thắn đem việc nấu cơm giao hoàn toàn cho Hàn Vệ Vũ, thời điểm chuẩn bị nấu cơm tối mỗi ngày Tống Uyển Yểu đều làm rau thật sạch, chờ Hàn Vệ Vũ đi làm về mặc vào chiếc tạp dề với cảnh xuân tươi đẹp, đứng trong phòng bếp, sĩ khí ngút trời đứng xào nấu, chưa đầy 40 phút đã có tới ba bốn món ăn trên bàn.

Bởi vì sức của anh rất tốt, dù có nấu thế nào thì nhìn vẫn rất đẹp trai.

Có lần đi tới cửa đưa tài liệu Tiểu Nguyên nhìn thấy, anh hai của cậu anh minh thần võ, văn thao vũ lược, lại đang ở trong bếp mặc tạp chề xào nấu rất thành thạo, cậu có cảm giác như bị sét đánh.

Đang lúc xào rau, Hàn Vệ Vũ liếc tới nồi canh bênh cạnh, vặn nhỏ lửa, mở hé vung ra cho thêm một ít muối, còn kinh hơn là lấy thìa thử canh xem nhạt hay mặn.

Không hiểu sao Tiểu Nguyên lại nhớ tới khi đọc “Lam Tinh Linh”, Công chúa Witch thường xuyên canh giữ bên cạnh một nồi nước, chuẩn bị bỏ xuống Lam Tinh Linh, tuy nhiên anh hai của cậu cường tráng hơn công chúa Witch, khí thế mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng khí chất không tốt ở bên nồi canh kia, mà hiệu quả thì như nhau.

Tiểu Nguyên bị Tống Uyển Yểu nhiệt mình giữ lại ăn cơm tối, cậu nhìn thấy Tống Uyển Yểu múc canh nấm chân gà, còn vui vẻ mà uống canh thì liền nghĩ tới cảnh Hàn Vệ Vũ rất nhiều năm trước đánh chém nhau. Người dã man tàn ác như vậy, luôn cảm thấy Tống Uyển Yểu đúng là không biết không sợ.

Trong lúc đi khám thai, vợ chồng son ngồi chờ xét nghiệm thì nhìn thấy một người rất quen, Mai Dĩ Nghiên.

Mai Dĩ Nghiên đi ra từ trong khoa phụ sản, sắc mặc tái nhợt, vừa nhìn thấy Hàn Vệ Vũ và cái bụng mang thai củaTống Uyển Yểu liền ngẩn ra, vội vàng lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên và bước đi rất nhanh.

Tống Uyển Yểu nhìn bóng của cô hỏi: “Này, anh nói xem, cô ấy đến để làm gì?”

Vẻ mặt Hàn Vệ Vũ cũng có vẻ nhiều chuyện: “Phá thai đó.”

“Hả?” Tống Uyển Yểu khiếp sợ: “Làm sao anh biết?”

Hàn Vệ Vũ sờ cằm: “Em còn nhớ lần trước nhìn thấy cô ấy cùng một người đàn ông ở khách sạn không? Người đàn ông kia sắp phải kết hôn rồi, vợ sắp cưới của người kia là con gái của chủ tịch tỉnh X. Bây giờ cô ấy ở đây, sắc mặt còn kém như vậy, chỉ có thể là trường hợp đó thôi.”

Tống Uyển Yểu thở dài: “Aizz, cũng thật đáng thương, làm diễn viên thì có tác dụng gì chứ, gặp phải kẻ phụ tình cũng thật thảm.”

Hàn Vệ Vũ nhăn mày: “Em ở đây thương tiếc cho người khác, nhưng có lẽ căn bản người ta cũng không cảm thấy bản thân mình thê thảm đâu, người đàn ông kia tặng cô ấy rất nhiều thứ, ai cũng biết, như ở cùng nhau cũng được hai ba trăm ngàn.”

Tống Uyển Yểu nhấp miệng nói: “Đàn ông đều chẳng có gì tốt.”

Hàn Vệ Vũ cười hì hì: “Bà xã , tật cũ của em lại phát tác rồi.”

Thiếu chút nữa là Tống Uyển Yểu bị tức chết.

Buổi tối hai người nằm nói chuyện phiếm, nói đến chuyện sáng nay, Tống Uyển Yểu đột nhiên nói: “Em nhớ ra rồi, Mai Dĩ Nghiên đã từng mắng em, cô ấy vậy mà lại còn mắng em nữa.”

Giọng nói Hàn Vệ Vũ rất thản nhiên: “Ừ, anh biết.”

“Anh biết, làm sao mà anh biết được?”

“Đương nhiên là anh có cách để biết rồi, em thấy không, sau đó cô ấy không dám xuất hiện trước mặt em nữa? Thật là không chỉ anh biết mà anh rể của em cũng biết.”

Tống Uyển Yểu ngẩn người nói: “Aizz, làm sao em cũng cảm thấy là mình ỷ thế hiếp người nha? Đều tại anh, làm sao lại qua lại với cô ấy, bởi vì cô ấy xinh đẹp sao?”

Sau một lúc im lặng, Hàn Vệ Vũ nói: “Em còn nhớ bộ phim gì gọi là thanh xuân gì gì vườn trường đó, Mai Dĩ Nghiên đóng vai cô gái nhà giàu, lúc đó anh ở trên máy bay mới nhìn thấy cô ấy, cảm thấy cô ấy…”

Anh chậc lưỡi, đột nhiên nói: “Anh với em nói chuyện này làm cái gì, dù sao thì chuyện đó… giống như là uống rượu độc để giải khát vậy thôi.”

Tống Uyển Yểu cười mắng, “Hứ, em thấy anh như đang đói khát ý.”

Hàn Vệ Vũ vuốt bụng của cô, cũng cườ: “Anh chỉ đói khát với bà xã của anh thôi, nhìn này, đây không phải là thành quả của đói khát đó sao.”

Hàn Vệ Vũ lo lắng trong chín tháng, sau đó Tống Uyển Yểu sinh mổ một bé trai.

Sau khi hết thuốc tê, chân tay Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng ôm tiểu bảo bảo rất cưng chiều đưa cho Tống Uyển Yểu xem:“Bà xã, nhìn xem, cục cưng của chúng ta, dáng vẻ rất giống anh nha.”

Cô vừa nhìn thấy thì gần như sắp vỡ mộng, tốt xấu gì cũng là chui ra từ trong bụng cô, xin hỏi gen của cô ở chỗ nào?

Nếu không phải Hàn Vệ Vũ đứng ở chỗ này, cô thực sự nghi ngờ có phải thần tiên đã dùng đũa thần trực tiếp biến nhỏ Hàn Vệ Vũ hay không?

Ngoại trừ vẻ mặt non nớt, bảo bối với Hàn Vệ Vũ giống như là đúc từ một khuôn ra.

Tống Nhược Yểu đứng một bên cười: “Em gái à, ngoài trừ sinh ra cục cưng, em hình như không có công hiến gì cả nha.”

Cô vô cùng uể oải, ánh mắt ai oán liếc nhìn Hàn Vệ Vũ ra vẻ đóng góp công lao còn nhiều hơn cô, Hàn Vệ Vũ vội vàng sấn lại gần: “Lần sau, bà xã, lần sau chúng ta sinh một đứa con gái, tuyệt đối sẽ không giống anh.”

Qua một lúc uể oải, bản tính làm mẹ của Tống Uyển Yểu bắt đầu trỗi lên, ôm cậu nhóc Hàn Vệ Vũ không muốn buông tay, vừa cho bú sữa, vừa hát ru lại còn xoa xoa lỗ tai nhỏ của cậu nhóc Hàn Vệ Vũ.

Cậu nhóc Hàn Vệ Vũ thoải mái nhắm mắt ngủ, nhóc lớn Hàn Vệ Vũ tức giận mắt trừng lớn.

“Bà xã” Anh nói: “Chúng ta không thể cưng chiều thằng nhóc như vậy được, sẽ làm hư con đó.”

Tống Uyển Yểu không để ý tới anh: “Cục cưng còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hư, anh đừng có nói chuyện giật gân nữa đi.”

Bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên xác thực không phải là do ba mẹ chiều hư, bản tính vũ lực của cậu bé là thiên bẩm, thời gian trưởng thành lại bị ba xúi dục thành hư.

Cậu bé luôn bày ra vẻ mặt so với những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ mình cao to và cường tráng hơn, sau này còn thừa kế sự nghiệp của ba ba, làm đại ca. Dưới tay cậu bé còn có mấy bạn nhỏ, đi theo cậu bé gây sự khắp nơi.

Tống Uyển Yểu luôn bị cô giáo tìm gặp, cô giáo luôn sầu khổ nói với cô: “Bà Hàn, hôm nay Hàn Hạo Nhiên lại đập vỡ thủy tinh…”

“Bà Hàn, bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên hôm nay lại cướp sủi cảo trong bát của bạn khác, còn đẩy ngã bạn nhỏ kia xuống đất…”

“Bà Hàn…”

Cô vừa nghe thấy cô giáo gọi cô là “Bà Hàn” thì trong lòng liền tức giận.

Buổi tối hôm đó, cô ở ngoài phòng khách nghe thấy cuộc đối thoại như sau:

“Ba, hôm nay tiểu mập lớp lớn lại đánh con.”

Ba cậu bé giở tài liệu, không tập trung: “Vậy con có đánh trả lại hay không?”

“Có, con và Mục Mục, còn có cả Tiểu Khang đánh tiểu mập tới khóc luôn.”

“Ừ, không tồi.” Ba cậu bé nói: “Người khác không ức hiệp mình, mình cũng không ức hiếp người khác, nhưng người khác mà bắt nạt mình thì ta nhất định phải trả lại gấp đôi. Nghe rõ chưa, đừng để ba của con phải mất mặt.”

Bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên trả lời đặc biệt hăng hái: “Dạ.”

Tống Uyển Yểu nổi trận lôi đình, đẩy cửa đi vào: “Hàn Vệ Vũ, có người nào dạy con nhỏ như anh không? Khó trách cô giáo nhà trẻ ba ngày hai lần gọi em nói chuyện, chẳng trách Nhiên Nhiên nhà chúng ta lại nghịch ngợm như thế, đều là anh dạy! Anh xem, Dương Dương ngoan như thế chưa bao giờ gây rắc rối cho chị của em.”

Hàn Vệ Vũ vẫn chưa nói, bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên uất ức nói: “Anh Dương Dương cũng đánh người khác đó, hôm qua anh ấy còn bảo con đánh giúp tiểu mập lớp anh ấy.”

Tống Uyển Yểu không tin: “Thật sao? Nhiên Nhiên, bạn nhỏ mà nói dối là mũi sẽ dài ra đó.”

Hàn Hạo Nhiên nói: “Anh Dương Dương nói, con đánh tiểu mập giúp anh ấy, anh ấy sẽ đem uy chấn thiên cho con mượn chơi.”

Hàn Vệ Vũ cười “xì” “Bà xã, Dương Dương giống như ba của nó, làm chuyện xấu đều tìm người khác làm bia đỡ, làm chuyện xấu cũng không bị phát hiện.”

Tống Uyển Yểu cảm thấy vô cùng đau đầu.

Hiện tại Tống Uyển Yểu đang mang thai lần thứ hai, cô thực sự hy vọng có thể là con gái, nếu lại sinh một tiểu yêu nghiệt nữa, sợ rằng cô sẽ ngất mất.

Cuộc sống Tống Uyển Yểu bởi vì có một người đàn ông như Hàn Vệ Vũ, trở nên không thiếu sót gì, đi khắp thiên sơn vạn thủy, tự mình trải qua ấm lạnh ở nhân gian, sau đó, bọ họ vẫn mãi gắn bó với nhau.

Cuộc sống của cô mỹ mãn như thế.

Đủ mỹ mãn, đủ mỹ mãn, một chút cũng không bất mãn.

Mỹ mãn nhất, mỹ mãn nhất, cuộc sống đó vừa mới bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.