Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 11




“Em biết không?” Hàn Vệ Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Uyển Yểu, “Anh thấy em có biết cũng không dám nói, em sợ!”

Tống Uyển Yểu giống như một con mèo đang xù lông nói: “Tôi sợ cái gì?”

“Em biết mình sợ cái gì không, em sợ mình sẽ yêu thương anh!” Hàn Vệ Vũ hung hăng thở hổn hển nói, rồi giọng điệu lại diụ dàng trở lại: “Em đã là một người lớn, làm sao lại giống như một đứa trẻ như vậy chứ, em có biết là đối với anh thì đó chính là yếu đuối không.”

Ánh mắt Tống Uyển Yểu gần như có chút oán ận, cô chán ghét con người đang ở trước mắt này, cho tới bây giờ cô chưa từng chán ghét người nào như vậy, Hàn Vệ Vũ bình tĩnh đối diện với cô, thậm chí còn khẽ cười cười: “Em nhìn xem, anh đã nói đúng rồi, em nha, không phải chỉ có bài xích đàn ông mà chính là bài xích những nhân tố có thể thay đổi cuộc sống của em! Em chỉ hy vọng hàng ngày có thể yên yên ổn ổn ở bên cạnh cha mẹ cùng những người nhà đã cho em một cuộc sống tốt đẹp, em sợ thay đổi, nhưng mà làm sao em có thể xác định thay đổi là không tốt?”

Trong lòng Tống Uyển Yểu run lên, người đàn ông này, người đàn ông này!

Trong đầu cô xẹt qua một tia lửa điện rồi lại nhớ đến một câu, những ý nghĩ cùng cảm thụ của chúng ta từ trước tới nay, có một ngày sẽ bị một người xa lạ nói toạc ra.

Cô rốt cuộc đã gặp con người xa lạ đáng sợ như vậy.

Tống Uyển Yểu kinh ngạc nhìn Hàn Vệ Vũ xốc chăn lên, gian nan chống tay vịn xuống giường, chậm rãi đi về phía cô. Đi đến bên cạnh ghế sofa, Hàn Vệ Vũ sờ sờ mái tóc cô, nụ cười tươi tắn có chút bất đắc dĩ: “Em thật là một người nhát gan.”

Hàn Vệ Vũ ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cô, cô thoáng giãy dụa, Hàn Vệ Vũ ‘a’ một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”

Tống Uyển Yểu vừa nhìn thấy lớp băng gạc trước ngực anh thì không dám động đậy nữa. Mặt của cô thành thành thật thật mà dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô gần sát bên anh, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm tỏa ra từ người anh. Hai người im lặng một lát, Tống Uyển Yểu do do dự dự hỏi: “Tôi thật sự nhát gan sao?”

Hàn Vệ Vũ ôm cô chặt hơn, hỏi một vấn đề: “Vì sao em không muốn yêu đương?”

“Bởi vì tôi chưa gặp được người thích hợp.”

“Thích hợp? Cái gì gọi là thích hợp? Có tiền? Có quyền? Bằng cấp cao? Hay là ngoại hình tốt?”

“Tôi cũng không biết…chờ tôi gặp được thì sẽ biết.”

“Em ngây thơ hay là ngốc nghếch đây? Em cho là mỗi người đều may mắn như vậy, vừa quay đầu lại, phía dưới ngọn đèn kia nhất định sẽ có một người đứng đấy sao? Hơn nữa, nếu dưới ngọn đèn kia thật sự có người đứng, em căn bản cũng không quay đầu lại, cho dù người kia có đứng đến chết thì có ích gì?”

Tống Uyển Yểu bị phê bình không nói được lời nào, vì muốn đánh trống lảnh, cô nhẹ giọng nói: “Đừng luôn nói đến chuyện sống chết nha, bà ngoại tôi từng nói, mở miệng ra cũng phải tích đức.”

Hàn Vệ Vụ coi thường, nhìn nhìn con mèo nhỏ nhu thuận trong lòng nói: “Được, đổi cách nói khác mà phụ nữ các em rất muốn nghe, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, sông cạn đá mòn, những lời này phụ nữ các em rất hay ca thán.”

Tống Uyển Yểu cười xòa, từ trong lòng Hàn Vệ Vũ chui ra, nghiêm mặt nói: “Tôi tuy rằng ở một phương diện nào đó thật nhát gan, nhưng tôi tin tưởng chuyện vĩnh viễn sánh cùng trời đất sông cạn đá mòn, ngay cả điều này anh cũng không tin, anh đang sợ cái gì?”

Hàn Vệ Vũ hứng trí nhìn cô: “Không phải anh sợ, chỉ là khi anh chưa nhìn thấy thì anh sẽ không dễ dàng tin tưởng. Các em đều cảm thấy những lời này thật dễ nghe, nhưng có nghĩ đến một người, đặc biệt là một người đàn ông khi đã nói ra những lời này thì đã đón nhận rất nhiều trách nhiệm hay không? Những từ này nặng nề như vậy, nếu có thể dễ dàng mở miệng ra nói như vậy, có ý nghĩa sao? Nói trắng ra chính là lấy mạng đổi mạng.”

Tống Uyển Yểu hơi ngơ ngẩn: “Cái gì mà mạng đổi mạng, chuyện lãng mạn như vậy mà từ trong miệng anh nói ra sao lại đầy mùi máu như thế?”

“Dùng cả đời đổi cả đời.” Hàn Vệ Vũ vò vò tóc cô,“Như vậy được chưa.”

“Có lẽ anh nói đúng.” Tống Uyển Yểu tiu nghỉu một chút rồi lại phấn khởi trở lại: “Để tôi xem vận mệnh cho anh.”

“Anh không tin cái kia.”

“Tôi dùng phương pháp khoa học xem cho anh.”

“Phương pháp gì?”

“Rốt cuộc anh có xem hay không?”

“Được, xem, anh nghe đây.”

Ánh mắt Tống Uyển Yểu giống như cái máy soi nhìn từ đầu đến chân Hàn Vệ Vũ, thẳng đến khi Hàn Vệ Vũ nhịn không được nữa: “Cô gái ranh mãnh kia, em nhìn anh xong chưa?”

Tống Uyển Yểu liếc mắt một cái, nửa thật nửa giả nói:“Anh nhất định sẽ rất thành công.”

Hàn Vệ Vũ sửng sốt: “Hiện tại anh cũng rất thành công."

“Anh sẽ có thành công lớn hơn nữa, tin tưởng tôi đi.” Tống Uyển Yểu nói rất chân thành, “Dựa vào tâm lí học, một người có ý chí siêu mạnh mẽ như anh, vừa khôn khéo vừa thủ đoạn, chuyên đi dọa nạt người khác, khống chế người khác, nhật định sẽ vô cùng thành công.”

Hàn Vệ Vũ nghe xong thì trong chốc lát ra vẻ tức giận nói: “Em đang mắng anh sao, khoa học ở chỗ nào chứ?”

“Một nửa một nửa.” Tống Uyển Yểu nói, “Tôi thật sự rất bội phục anh, thật sự rất sợ anh, nhưng đôi khi cũng thật sự rất phiền vì anh.”

Hàn Vệ Vũ mặt không đổi sắc, Tống Uyển Yểu có chút căng thẳng: “Này, tôi đang nói thật, anh sẽ không dễ dàng tức giận như vậy chứ?”

Anh ha ha cười lên: “Nếu em dám nói dối trước mặt anh, anh mới cảm thấy không quen. Em nha, đang muốn cho anh biết anh đã phiền em rất nhiều, sau đó có thể làm cho anh nhượng bộ lui binh sao?”

“Nhưng mà…” anh nói, “Em phải thất vọng rồi.”

Sáng sớm thứ hai, a Ken đưa Tống Uyển Yểu đi làm.

Cô vẫn luôn là một học sinh tuyệt đối tuân thủ tốt kỉ luật, bao gồm từ đại học cho tới bây giờ đều không xin nghỉ buổi nào, lần này đột nhiên lại xin nghỉ bệnh một tuần, tuy nếu nhất định phải nói dối, nhưng xác thực có người bị chém phải vào bệnh viện làm bệnh nhân, nhưng mà cô vẫn cảm thấy lương tâm của mình không yên, cảm thấy mình đã lừa gạt lãnh đạo.

Tối chủ nhật, cô tìm một người có kinh nghiệm phong phú học hỏi: “Anh có khẳng định là đã từng nghỉ học không?”

“Đúng vậy” Hàn Vệ Vũ bình tĩnh nói: “Trốn học không ít đâu, đại học thì đỡ hơn, sang Mĩ cơ bản là không trốn được, đi du học tốn tiền, trốn học chính là lãng phí tiền bạc của chính mình.”

“Anh mà cũng biết tiết tiệm tiền?” Tống Uyển Yểu nhịn không được châm chọc, bỗng nhiên nhớ ra mình đến đây để nhờ người ta chỉ giáo nên lại nhường bước, “Vậy anh không cảm thấy mỗi khi trốn học trong lòng sẽ hoảng hốt sao?”

Hàn Vệ Vũ kì quái nhìn cô: “Hả, em là vì nghỉ làm mấy ngày nay mà không yên trong lòng sao? Em xem tố chất tâm lí của em kém như vậy mà còn đi học tâm lí, thật là làm cho người ta không thấy tiền đồ đâu.”

Tống Uyển Yểu hít một hơi nhìn anh, mỗi lần nếu không vạch trần cô thì cả người anh khó chịu sao?

“Không sao đâu.” Hàn Vệ Vũ an ủi, “Em cứ tự nhiên mà giải quyết vấn đề, mặc kệ là người hay là việc, chỉ cần em thản nhiên với bọn họ, chỉ cần em đủ thản nhiên, quên đi, nhìn bộ dáng của em cũng không thể thản nhiên như không được, nói như thế, chỉ là bất kể chuyện gì, chỉ cần em cứ làm như không có việc gì, cho dù là giả vờ, giả vờ lâu ngày sẽ thành thói quen, sau này cũng cứ theo thói quen mà làm.”

“Nói bậy!”

“Nói bậy? Cô bé à, đây là khóa học của người thành công giảng riêng cho em, học cho tốt đi!”

Tống Uyển Yểu ngồi ở trong xe, hồi tưởng lại những lời nói của Hàn Vệ Vũ, cảm thấy chính mình đã đào móc ra thêm một tiềm chất của người đàn ông thành công này, đó chính là mặt dày.

Xuống xe, cô cúi đầu bước đi, phía sau có người gọi cô lại: “Tống Uyển Yểu, sao cậu đã đi làm rồi?”

Cô quay đầu lại, là Sầm Tiểu, cô ngạc nhiên nói: “Mình sao lại không thể đi làm?”

Vẻ mặt Sầm Tiểu tươi cười lém lỉnh: “Chúng mình đều đoán cậu có khả năng đã cưới chạy.”

Tống Uyển Yểu thiếu chút nữa trượt chân, cô là một người nghiêm túc kỉ luật như vậy, làm sao có thể đi làm loại chuyện này, mấu chốt vấn đề là: “Mình ngay cả bạn trai còn không có, tìm ai mà cưới chạy?”

Sầm Tiểu vẫn giữ nụ cười quỷ dị kia, vỗ vỗ đầu vai cô:“Đừng giả vờ.”

Ở sân bay, bất kể là đội bay hay văn phòng, các đồng nghiệp của cô nhìn thấy cô đều kinh ngạc, tiện đà trên mặt còn hiện ra nụ cười đầy ẩn ý, chỉ có cơ trưởng người nước ngoài mới tới của cô là không có nhã ý khôn khéo của người phương Đông, vừa nhìn thấy Tống Uyển Yểu đã hỏi: “Chào, bệnh của cô đỡ hơn chưa?”

Tống Uyển Yểu vừa cảm động vừa thẹn thùng, lại không dám lộ ra dấu vết, đành phải làm bộ như không có chuyện gì nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao.”

Sầm Tiểu đứng bên cạnh trộm nhìn, nửa tin nửa ngờ:“Cậu thật sự bị bệnh?”

“Đúng vậy.” Tống Uyển Yểu còn thật thà gật đầu nhưng trong lòng lại nổi giận, thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà.

Cô bỗng nhiên nghi ngờ, nếu việc gì cũng có thể làm như không có gì, rốt cuộc anh ta nói câu nào là thật, câu nào là giả dối đây?

Nghi vấn của cô vẫn tiếp tục đến khi chuyến bay hạ cánh xuống mặt đất, Hàn Vệ Vũ gọi điện thoại tới: “Chiếc minicooper của em đã sửa xong rồi, anh nói bọn họ đưa sang cho em.”

“Hết bao nhiêu tiền?”

“Cửa hàng của người quen thôi, không mất bao nhiêu tiền.”

“Nhưng cũng phải trả chứ, rốt cuộc là bao nhiêu, anh cho tôi số tài khoản, tôi chuyển sang cho anh.”

Hàn Vệ Vũ cảm thấy buồn cười: “Tính ra lần trước hợp tác làm ăn với ba em, mặc nợ một nhân tình em tính xem là bao nhiêu, nếu không thì chúng ta cứ xem như huề nhau đi.”

Tống Uyển Yểu tim đập loạn nhịp một lát, thẳng đến khi tiếng xôn xao của những người xung quanh kéo thần trí của cô trở về, cô hỏi: “Hàn Vệ Vũ, rốt cuộc vì sao anh lại theo đuổi tôi?”

Điện thoại giống như trong nháy mắt trống rỗng, cô không nghe thấy âm thanh gì, sự trầm mặt hai bên đầu dây điện thoại khó khăn kéo dài, đột nhiên đầu dây bên kia truyền đến một tiếng vỡ thanh thúy, dường như là tiếng cốc nước nện lên vật gì đó, cô còn tự trách mình thính giác tốt đến mức có thể nghe được tiếng thủy tinh vỡ răng rắc.

Cô còn chưa nói gì, điện thoại đã bị ngắt.

Nhìn thấy Tiểu Nguyên cùng a Ken, Tống Uyển Yểu hỏi:“Bắt đầu từ ngày mai không cần phải đến đón tôi nữa, dù sao xe của tôi đã sửa xong rồi, tôi có thể tự mình đi lại.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không khí trong xe có chút ngưng trọng, a Ken không dám thở mạnh, Tiểu Nguyên quay đầu lại khó xử nhìn cô: “Chị dâu…”

“Đừng lo.” Cô nói, “Cậu trở về nói với Hàn Vệ Vũ, anh ta sẽ không nói gì đâu.”

Sầm Tiểu bị Tống Uyển Yểu cùng người bạn trai xã hội đen thần bí của cô làm cho hồ đồ, mấy ngày trước vừa mới hoài nghi cô đã kết hôn chớp nhoáng, hai ngày nay lại bắt đầu không thấy bóng dáng bạn trai cô đâu, hai cậu em kia cũng mất tích theo. Hỏi Tống Uyển Yểu, cô ngoại trừ phủ nhận chuyện mình có bạn trai, còn lại đều một mực không chịu trả lời.

Sầm Tiểu âm thầm quan sát Tống Uyển Yểu, cô ngoại trừ có khi ngẫu nhiên nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ ngẩn người thì không có phản ứng khác thường nào, lúc nên mỉm cười thì vẫn mỉm cười như trước, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ nhắc nhở những hành khách sử dưụng đi động trên chuyến bay. Mặc dù trên máy bay rất ít gặp những người này, nhưng một khi gặp phải người như thế thì làm cho người ta rất phiền lòng.

Hành trình bay hai ngày nay đều đến những thành phố lớn, thường xuyên gặp những nhân vật nổi tiếng, nhất là khoang hạng nhất. Lúc nhìn thấy Mai Dĩ Nghiên, Tống Uyển Yểu vẫn như thường lệ mỉm cười, nhưng Mai Dĩ Nghiên lại dừng bước nhìn cô.

Mai Dĩ Nghiên tất nhiên là ngồi khoang hạng nhất, mang theo bên người một trợ lí thoạt nhìn lớn hơn cô ta một chút. Khi giới thiệu tiếp viên hàng không trong khoang, Mai Dĩ Nghiên ngẩng đầu nhìn cô.

Sầm Tiểu rất hưng phấn: “Cậu xem đấy có phải là Mai Dĩ Nghiên không hả, mình rất thích bộ phim “Muôn hoa chi thành”, cô ấy diễn rất hay, đến cuối cùng khi chết đi, mình còn phải rớt nước mắt.”

Tống Uyển Yểu không nói gì: “Vậy nếu thích thì cậu đi xin chữ kí đi.”

“Ừ tất nhiên tất nhiên là muốn rồi.”

Nhưng ngay khi bắt đầu chuyến bay, Mai Dĩ Nghiên đã có biểu hiện không tốt, thậm chí còn mở điện thoại di động ra tự sướng. Tống Uyển Yểu đi qua: “Tiểu thư, phiền cô tắt đi động đi được không?”

Mai Dĩ Nghiên trượt màn hình di động xuống, không hề ngẩng đầu lên: “Tôi là khách quen của hãng này mà.”

“Dựa theo luật hàng không dân dụng của quốc gia chúng ta, máy bay hàng không dân dụng khi đi trên đường, di động của khách quen cũng không cho phép.”

“Sao cô lại nói nhiều như vậy?” Giọng điệu của Mai Dĩ Nghiên có chút ác ý: “Ai nha, được rồi được rồi, tôi tắt, tôi tắt là được chứ gì? Thật đáng ghét! Tôi muốn đi ngủ, cô lấy giúp tôi cái chăn đến đây.”

Tống Uyển Yểu gật đầu: “Được, cảm ơn cô đã phối hợp với công việc của tôi.”

Mai Dĩ Nghiên nhìn nhìn cô, nói: “Tống tiểu thư phải không? Cô cứ như vậy tôi thấy còn hơn, không phải chỉ dựa vào vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Giả vờ cao quý cái gì!”

Trở lại khoang nghỉ ngơi, Sầm Tiểu vỗ vỗ đầu vai cô, dường như muốn an ủi: “Là ai chứ, tự kiêu mình là đại minh tinh, mình không muốn xin chữ kí của cô ta nữa!”

Tống Uyển Yểu cười: “Mình không sao.”

Ngoài ô cửa sổ của máy bay là những tầng mây trên bầu trời không, ánh mắt trời dìu dịu tỏa vào một vầng sáng vàng nhạt.

Tống Uyển Yểu đột nhiên không muốn nhìn nữa, cô đã rất nhiều năm không khóc, nhưng hôm nay cô lại thấy uất ức rất muốn rơi nước mắt.

Chuyến bay hôm đó bởi vì thời tiết bất thình lình trở nên xấu nên đã bị trễ vài giờ, kết thúc hành trình đã gần nửa đêm, tất cả mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi.

Tống Uyển Yểu kéo hành lí về, bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vu vơ, cô vất vả nén giận như vậy rốt cuộc là vì sao? Cô cảm thấy mình đã dùng lí trí tạo nên một bức tường đồng vách sắt bảo vệ tâm hồn của mình nhưng từ khi nào đã xuất hiện vết nứt, cảm xúc đè nén giống như một mũi tên đâm vào trái tim mềm yếu của cô.

“Tống tiểu thư!” Có người gọi cô.

Cô quay đầu lại: “Anh là?”

“À, tôi là trợ lì của tiểu thư Mai Dĩ Nghiên, là Mai tiểu thư bảo tôi chờ cô, xin hỏi Tống tiểu thư khi nào thì rảnh, Mai tiểu thư muốn mời cô dùng cơm.”

Dùng cơm? Hồng Môn Yến sao? (dùng để chỉ một cái bẫy, bên ngoài thì là một bữa tiệc long trọng nhưng bên trong lại ẩn chứa muôn ngàn nguy hiểm.)

“Tôi không rảnh.” Tống Uyển Yểu nói, “Nói cô ấy đi tìm người cô ấy muốn tìm đi.”

Người kia dường như không ngờ tới cô sẽ thẳng thắng cự tuyệt, vô cùng xấu hổ cùng tức giận: “Cô sao lại không lễ phép như vậy?”

“Thật có lỗi, thái độ lịch sự của tôi chỉ dùng trên máy bay, cánh bay hạ cánh, anh cũng không phải hành khách của tôi nữa, dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi phải có thái độ tốt?”

Tống Uyển Yểu lưu loát xoay người rời đi, cô có một loại ảo giác giống như cô là chị mình mà không phải là chính mình.

Lên chiếc minicooper của cô, cô rất muốn ở trên đường quốc lộ mà chạy như bão táp, nhưng lí trí đã cố giữ lại được tâm trạng đang gần như không thể khống chế được của cô.

Khi chờ đèn đỏ ở ngã tư, một chiếc xe màu đen như quỷ phóng tới gần.

Mới đầu, cô không để ý, cô thậm chí còn nghĩ là trợ lí của Mai Dĩ Nghiên, thẳng đến khi ra đến đường cao tốc, chạy qua vài con đường, khi đến một tiểu khu, cô mới cảm thấy không ổn, hình như là đang theo dõi cô.

Cô bội phục chính mình lúc này còn có thể nhớ được danh sách những số có thể liên lạc trong đầu, đã có chủ ý, cô lấy chiếc di động từ trong túi xách ra, ngón tay run run nhấn một dãy số, tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, giọng nói trầm thấp rất đàn ông mang theo một chút lo lắng vang lên: “Uyển Yểu?”

“Hàn Vệ Vũ” Giọng nói cô còn mang theo âm thanh nức nở: “Tôi, tôi bị người khác theo dõi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.