Cuộc Sống Muôn Màu Của Anh Chàng Mặt Than

Chương 27: Vạch trần chân tướng




Edit: Qiezi

“A?! Ba mẹ anh đã về?” Trần Thải ngẩn người, há to mồm nhìn chằm chằm Lý Tôn.

“Ừ, hôm qua họ gọi điện muốn đến đây, tôi không để họ tới, bảo hôm nay sẽ đưa em sang đó.” Lý Tôn gật đầu, kiên nhẫn giải thích cho Trần Thải.

“Điện thoại?! Có phải cú điện thoại tối hôm qua chúng ta đang…?” Trần Thải biến sắc, dè dặt hỏi.

“Ừ.” Lý Tôn lại gật đầu.

Làm sao bây giờ! Xấu hổ quá! Không biết ba mẹ Lý Tôn có phát hiện hai người đang… Lý Tôn không nghe máy trong thời gian dài như vậy, bọn họ nhất định đã đoán được! Sao mình còn mặt mũi đối mặt với ba mẹ, hơn nữa hôm nay còn là lần đầu tiên gặp mặt… Trần Thải lo lắng, suy nghĩ miên man.

“Tiểu Thải, có phải em không muốn đi?” Lý Tôn thấy Trần Thải vẫn âu lo không nói lời nào, thử dò hỏi.

“Không… Không có. Chỉ là lần đầu tiên… Gặp… Gặp… Cha mẹ chồng… Em… Em…” Trần Thải vội lắc đầu, lắp bắp nửa ngày không nói thành câu, còn đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

“Đừng lo, ba mẹ nhất định sẽ thích em.” Tiếng ‘cha mẹ chồng’ của Trần Thải khiến Lý Tôn rất thỏa mãn, vươn tay xoa đầu Trần Thải, an ủi.

“Dạ.” Trần Thải ngoan ngoãn đáp.

Cơm nước xong, Trần Thải lôi tất cả quần áo ra ngoài, ướm từng bộ từng bộ.

“Ông xã, anh thấy cái này như thế nào?” Mỗi lần Trần Thải thử một bộ đều sẽ quay sang hỏi ý kiến của Lý Tôn.

“Rất đẹp.” Lý Tôn gật đầu tán thưởng.

“Còn cái này?” Trần Thải lại thay đổi một bộ khác.

Lý Tôn vẫn trả lời y như trước.

“Ông xã… Rốt cuộc em nên mặc bộ nào?” Trần Thải rầu rĩ nhìn đống quần áo.

“Mặc bộ này đi.” Kỳ thật trong mắt Lý Tôn, Trần Thải mặc gì cũng đẹp. Chỉ là hắn thấy Trần Thải bối rối mới tùy tiện chọn một bộ quần áo đưa cho cậu.

Trần Thải lập tức mặc đồ Lý Tôn chọn cho mình.

Lý Tôn lái xe đưa Trần Thải đến nhà ba mẹ.

“Tiểu Thải tới rồi.” Lý Tôn và Trần Thải mới vào cửa, cậu lập tức bị mẹ Lý Tôn nhiệt tình túm cánh tay. Tuy rằng trước đó chưa từng gặp mặt, nhưng lúc này trong nhà chỉ có một đôi vợ chồng trung niên, Trần Thải không cần đoán cũng biết họ là ba mẹ Lý Tôn.

“Mẹ, mẹ dọa Tiểu Thải.” Lý Tôn nhíu mày oán trách.

“Không có, không có đâu! Ba, mẹ.” Trần Thải lắc đầu, đỏ mặt lí nhí.

“Ừ! Ừ!” Mẹ Lý Tôn liên tục ừ ừ, ba Lý Tôn đứng bên cạnh cũng gật đầu mỉm cười.

Sau đó Trần Thải không biết nên làm gì, đỏ mặt lo lắng đứng tại chỗ không dám lộn xộn.

“Tiểu Thải, mau vào nhà đi.” Mẹ Lý Tôn đúng lúc xóa tan xấu hổ của Trần Thải, kéo cậu vào phòng khách.

Bốn người ngồi trên sô pha phòng khách, ba mẹ Lý Tôn ngồi một bên, Lý Tôn và Trần Thải ngồi một bên, bốn người chia làm hai cặp ngồi đối diện nhau.

“Tiểu Thải dáng đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, hèn chi Lý Tôn luôn nhớ thương, chờ đợi nhiều năm như vậy.” Sau khi mẹ Lý Tôn nhìn Trần Thải từ trên xuống dưới, bất chợt mở miệng nói.

“A! Nhiều năm gì cơ?!” Trần Thải nghi ngờ hỏi Lý Tôn.

“Tiểu Thải, con không biết Lý Tôn nó…” Mẹ Lý Tôn lộ vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ!” Lý Tôn cau mày cắt lời.

“Được rồi được rồi, mẹ không nói.” Mẹ Lý Tôn khoát tay, đề tài này ngừng lại ở đây.

Tuy rằng Trần Thải mơ mơ hồ hồ, nhưng ở trước mặt ba mẹ Lý Tôn, cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Sau đó mẹ Lý Tôn lại hỏi Trần Thải về mấy chuyện thường ngày, Trần Thải đều ngoan ngoãn trả lời, ba mẹ hắn càng ngày càng thích cậu. Hai người nói xong, Lý Tôn và ba bắt đầu nói đến chuyện công ty. Trần Thải nghe không hiểu nên yên tĩnh ngồi bên cạnh Lý Tôn.

“Để hai ba con bọn họ từ từ nói chuyện, Tiểu Thải, sau này đây cũng là nhà của con, mẹ dẫn con đi tham quan một chút..” Mẹ Lý Tôn vừa nói với Trần Thải vừa đứng dậy.

Trần Thải cũng đứng lên theo mẹ Lý.

Nhà của ba mẹ Lý Tôn là một ngôi biệt thự hai tầng, mẹ Lý Tôn dẫn Trần Thải đi dạo xung quanh, sau đó đến vườn hoa ngồi xuống.

“Tiểu Thải, sống với Lý Tôn chắc rất chán đúng không. Tính nó với ba nó y hệt nhau, cứng nhắc kiệm lời lại vô vị.” Mẹ Lý Tôn cười tủm tỉm nhìn Trần Thải, tùy ý nói chuyện ngày thường.

“Không có chán đâu mẹ. Tuy rằng Lý Tôn không thích nói chuyện nhưng đối xử với con rất tốt.” Trần Thải lập tức lắc đầu, giải thích thay Lý Tôn.

“Con đừng nói tốt cho nó, con mẹ sinh ra mẹ biết. Tuy nói ngoại hình nó coi như tạm được, nhà của chúng ta cũng coi như có chút tiền, mấy năm trước theo tuổi tác Lý Tôn càng ngày càng lớn nhưng nó lại không hẹn hò, càng không có dự định kết hôn. Mẹ và ba nó rất sốt ruột, bắt đầu cho nó đi xem mắt, nhưng cho dù là tuấn nam hay mỹ nữ, Lý Tôn cũng không thèm nhìn người ta một cái. Làm ba mẹ đương nhiên rất lo lắng, ngày nào cũng thúc giục, cuối cùng Lý Tôn bị ép nổi điên, nó nói thật với chúng ta, nó nói nó đang đợi một người lớn lên.” Mẹ Lý Tôn nói đến đây thì ngừng lại, lẳng lặng đợi phản ứng của Trần Thải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.