Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 387: Tình yêu và hiện thực




Edit: Thu Phương Beta: Tiểu Lan Sau khi cơm nước xong xuôi, Lưu Lộ chạy tới phòng Chu Tiểu Vân trò chuyện cả ngày. Nửa năm không gặp bạn tốt tưởng như không hết chuyện để nói.

Đại Bảo chốc chốc lại tới gõ cửa, đáng tiếc hôm nay lúc ăn cơm Lưu Lộ bị truy hỏi về kế hoạch kết hôn mà anh chỉ ngây ngô cười, không chịu giúp đỡ nên có điểm mất hứng, không thèm để ý tới anh.

Đại Bảo và Lưu Lộ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh giống như con mèo nóng nảy quấy nhiễu chung quanh.

Sau cùng, Chu Tiểu Vân thương anh trai, nói: “Lưu Lộ, cậu tới phòng anh mình đi!” Nhìn Đại Bảo như vậy quả thật rất đáng thương.

Lưu Lộ trợn trắng mắt: “Tớ không đi đâu, lâu lắm rồi không gặp cậu, mình trò chuyện thêm chút nữa.”

Chu Tiểu Vân giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, đại tỷ, chị muốn trò chuyện bao lâu tôi cũng tiếp chu đáo.”

Lưu Lộ lúc này mới cười hài lòng. Hừ, cứ để Chu Chí Lương chờ đi!

Chu Tiểu Vân thích thú hỏi chuyện công việc của Lưu Lộ: “Lưu Lộ, cậu bây giờ thật lợi hại, làm giáo viên tại trường cấp ba Anh Minh, dạy mấy lớp trên à?”

Lưu Lộ cười nói: “Tớ là sinh viên mới ra trường thì sao được dạy những lớp trên chứ, lớp mười thôi. Học trò của tớ đều mười mấy tuổi, đứa nào cũng rất lanh lợi, tớ ứng phó với tụi nó cũng mệt.” Nói thì nói thế, Chu Tiểu Vân rõ ràng thấy mặt Lưu Lộ hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Lưu Lộ luôn kỳ vọng làm một giáo viên, hiện tại cuối cùng đã được như nguyện.

Chu Tiểu Vân thật lòng mừng cho Lưu Lộ.

Lưu Lộ không ngừng hâm mộ cuộc sống bây giờ của Chu Tiểu Vân: “Đừng chỉ nói về tớ, tớ cảm thấy cuộc sống của cậu còn đặc sắc hơn tớ đấy. Vừa học vừa viết tiểu thuyết, còn xuất bản hai cuốn rồi chứ. Tớ phải bắt cậu ký rồi viết tặng gì đó, đợi tới lúc cậu thành nhà văn nổi tiếng, không chừng có thể mang ra đấu giá!”

Chu Tiểu Vân bị đùa cười không ngừng: “Cậu đừng chọc mình cười nữa!”

Hai cô gái cười cười nói nói, thời gian bất tri bất giác trôi qua.

Đại Bảo lại qua gõ cửa …

Chu Tiểu Vân nói mời vào, lúc thấy người bước vào là Đại Bảo thì không khỏi cười nói: “Anh, anh lại tới à!”

Đối với chữ ‘lại’ đầy trêu chọc của Chu Tiểu Vân, Đại Bảo mắt điếc tai ngơ, cười với Lưu Lộ: “Lưu Lộ, em và Tiểu Vân đã trò chuyện lâu lắm rồi, cũng không xê xích gì nhiều!” (–) ngụ ý chính là giờ em nên để ý đến anh!

Lưu Lộ khẽ hừ một tiếng.

Chu Tiểu Vân cười hì hì nói: “Em xuống dưới lầu phụ mẹ làm bữa tối, nơi này để lại cho hai người nhé.” Nói xong liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại cho hai người họ luôn.

Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân săn sóc như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là em gái tốt nhất, hiểu rõ trong lòng anh trai nghĩ gì. Giận dỗi trong lòng Lưu Lộ sớm tiêu tan gần hết. Đối với hành động thân mật của Đại Bảo cũng ỡm ờ đồng ý.

Ngẫm lại hai người thật vất vả mới gặp nhau mấy ngày, không nên giận dỗi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này.

Hai người ở trong phòng tình cảm mặn nồng như thế nào tạm thời không nhắc đến.

Chu Tiểu Vân chạy xuống dưới lầu giúp mẹ làm bữa tối, Triệu Ngọc Trân thấy cô qua đây lập tức xua tay nói: “Được rồi. Lâu lâu con mới về nhà một chuyến, cứ đi chơi đi! Cơm tối để mẹ làm cũng được.”

Bà nội đang ở dưới bếp, ý trong lời nói so không khác Triệu Ngọc Trân lắm.

Chu Tiểu Vân cười nói: “Anh trai cùng với Lưu Lộ đang ở trong phòng con, con không có chỗ để đi, ở trong bếp nói chuyện phiếm với bà và mẹ vậy.”

Nhắc tới Lưu Lộ, máy hát của Triệu Ngọc Trân lập tức mở: “Con bé Lưu Lộ này càng nhìn càng khiến người ta yêu thích, lớn lên xinh xắn, vóc người đẹp, nói chuyện lễ phép, là một sinh viên đại học lại làm giáo viên trung học phổ thông, thực sự không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, Đại Bảo có thể tìm được bạn gái tốt như vậy mẹ cũng yên tâm.”

Ấn tượng của Triệu Ngọc Trân với Lưu Lộ rất tốt, vừa nghe tin Lưu Lộ là bạn gái của Đại Bảo, bà vừa mừng vừa sợ, nghĩ mãi vẫn không tin nổi Đại Bảo và Lưu Lộ sẽ thành một đôi.

Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ vui sướng rạo rực của Triệu Ngọc Trân cũng vui vẻ theo. Hi vọng Đại Bảo và Lưu Lộ có thể sớm tu thành chính quả, sau này sinh thêm cho mẹ đứa cháu trai.. đại loại thế, thế thì quá tốt rồi!

Triệu Ngọc Trân hiếu kỳ hỏi Đại Bảo và Lưu Lộ đến với nhau như thế nào.

Chu Tiểu Vân cười ha ha nói: “Chuyện này nói ra rất dài, anh trai thích Lưu Lộ không phải việc ngày một ngày hai. Con ở giữa xem như bà mối một nửa đấy.”

Triệu Ngọc Trân không tra hỏi nhiều, quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là bây giờ bà sắp có một đứa con dâu!

Ha ha!

Đêm đó, Lưu Lộ không về nhà, ở lại Chu gia ngủ một đêm.

Không nên hiểu lầm nhé, cô ấy ngủ cùng phòng với Chu Tiểu Vân.

Thật ra Đại Bảo không muốn như vậy, đáng tiếc Lưu Lộ không để ý tới anh, kiên trì đến sau hôn lễ.

Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ nằm chung giường, nói chuyện thì thầm cả đêm.

Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ sau này tính toán như thế nào – cô muốn thay Đại Bảo dò hỏi xem Lưu Lộ có định kết hôn trong thời gian tới không.

Lưu Lộ bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Vân, không gạt cậu, tớ có chút mâu thuẫn. Tình cảnh tớ và anh cậu cậu cũng biết đấy, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mặc dù thường xuyên gọi điện và viết thư nhưng thời gian bên cạnh nhau ít đến đáng thương. Hiện tại tớ ở đây, anh ấy ở tận thành phố N, tớ với anh ấy cách xa như vậy. Thế kết hôn thì thế nào? Sau này lấy nhau vẫn mỗi người sống ở một nơi khác nhau à? Tớ luôn suy nghĩ về vấn đề này…”

Chu Tiểu Vân thầm đồng ý.

Ngoài miệng có thể to mồm nói khoảng cách không phải là trở ngại trong cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, nhưng khi chuyện đó thật sự rơi xuống đầu mình, sợ rằng mọi người đều do dự.

Ai muốn sau khi kết hôn hai vợ chồng mỗi người ở một nơi chứ?

Sự lo lắng của Lưu Lộ không phải không có lý!

Chu Tiểu Vân thậm chí không biết mở miệng khuyên nhủ cô như thế nào, bởi vì có một việc rất rõ ràng, cuộc sống của Đại Bảo không thể nào thay đổi trong thời gian ngắn được.

Làm một vận động viên, trách nhiệm của anh chính là ở trong đội huấn luyện, tham gia thi đấu, như vậy sao anh có thể cho người phụ nữ của mình cuộc sống hạnh phúc sớm tối có ông xã làm bạn bên mình?

Một bên là người anh mình yêu nhất, một bên là người bạn tốt nhất của mình, Chu Tiểu Vân phát hiện mình không thể nói được bất cứ điều gì.

Lưu Lộ sau khi đã giãi bày tâm tình của mình thì dễ chịu hơn rất nhiều, vừa cười vừa nói: “Được rồi, không suy nghĩ vấn đề này nữa! Dù sao tớ không định kết hôn sớm. Tớ còn muốn sống độc thân thêm mấy năm nữa! Tạm thời cứ như vậy đi! Chuyện sau này để sau này nói.”

Chu Tiểu Vân thức thời lái sang chủ đề khác.

Có một số vấn đề đã bày ra trước mắt, nhiều lời cũng vô ích. Chỉ hy vọng Đại Bảo có thể suy nghĩ mấy vấn đề này, nhanh chóng tìm cách giải quyết!

Lưu Lộ ở Chu gia hai ngày rồi trở về, Đại Bảo tất nhiên phải đưa cô về nhà.

Sau khi tới nhà của Lưu Lộ, Đại Bảo bị cha mẹ Lưu Lộ giữ lại nói chuyện một hồi.

Chu Tiểu Vân thấy Đại Bảo sau khi trở về tâm trạng nặng nề thì có chút kỳ quái hỏi: “Anh, sao sau khi từ nhà Lưu Lộ về anh biến thành bộ dạng này, anh làm sao thế?”

Chuyện là như vầy, sau khi Đại Bảo tới nhà Lưu Lộ, vốn định quay về ngay nhưng cha của Lưu Lộ kiên trì muốn Đại Bảo ở lại ăn cơm.

Lúc đó anh còn rất vui vẻ, nghĩ thầm cha mẹ Lưu Lộ chắc rất vừa ý mình đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.