Edit: Thu Phương Beta: Tiểu Lan Nghiên cứu sinh cơ bản không có lớp, bình thường chỉ đi theo giáo sư hướng dẫn, nghiên cứu một số chuyên đề. Nói thật, rất nhiều thời gian rảnh.
Chuyên ngành của Chu Tiểu Vân là nghiên cứu văn học cổ điển, giáo sư hướng dẫn của chuyên ngành này là một chuyên gia rất nổi danh. Nhìn bề ngoài, thật sự không thể nhận ra giáo sư Cố Cầm mặc rất mốt, trông còn rất trẻ này lại là giáo sư nghiên cứu lĩnh vực văn học cổ điển ưu tú nhất của đại học N.
Năm nay Cố Cầm hơn bốn mươi tuối, nếu như nhìn bề ngoài, người ta tuyệt đối không đoán ra cô ấy đã từng ấy tuổi.
Lần đầu tiên Chu Tiểu Vân nhìn thấy cô ấy thì đoán cô ấy chỉ tầm ba mươi hai, ba mươi ba tuổi là cùng. Lúc đó trong lòng cô còn vô cùng kinh ngạc, vị giáo sư có bằng tiến sĩ này trẻ thật!
Tiếp xúc được một thời gian, Chu Tiểu Vân mới từ một sư tỷ học cùng biết được tuổi thật của Cố Cầm.
Bốn mươi bốn tuổi? Chu Tiểu Vân bị mấy chữ này dọa sợ.
Càng khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú hơn là vị Cố Cầm này vẫn còn độc thân, có người còn nói cô ấy chưa từng trải qua cuộc hôn nhân nào.
Năm nay Cô Cầm chịu trách nhiệm hướng dẫn hai nghiên cứu sinh, một là Chu Tiểu Vân, một nữ sinh ở trường khác thi vào đây tên là Mạnh Tích.
Mạnh Tích năm nay hai mươi bốn tuổi, đeo một cặp kính cận dày cộp, thoạt nhìn còn già hơn giáo sư Cố Cầm một chút.
Chu Tiểu Vân và Mạnh Tích ở chung một phòng ký túc xá, có điều cô rất ít khi ở đó mà thường ra ngoài thuê phòng để viết tiểu thuyết. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô không muốn ở trong ký túc.
Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân vốn không thích phô trương, nếu như ở trong ký túc xá một thời gian dài, nhất định sẽ bị phát hiện chuyện viết tiểu thuyết trên internet. Cô không muốn tùy tiện cho người khác biết chuyện này.
Giao tình với Mạnh Tích chỉ có thể tính là bạn học, nhưng nhìn bộ dạng cẩn thận cần cù khắc khổ của cô ấy, một người luôn tự xưng là nghiêm túc như Chu Tiểu Vân chợt phát hiện mình tựa hồ vẫn chưa hiểu hết về cuộc sống.
Với một người mà cuộc sống chỉ có sách vở và học tập như Mạnh Tích, thảo nào có thể thi đậu vào nghiên cứu sinh yêu cầu cao ngất ngưởng của đại học N.
Cố Cầm đối xử với nghiên cứu sinh như bạn bè, điều này làm cho Chu Tiểu Vân rất thích.
Điều khiến Chu Tiểu Vân hài lòng nhất bây giờ chính là trang web bắt đầu lập quy định về việc thu phí, bây giờ cô không cần chờ sách xuất bản mà có thể trực tiếp kiếm tiền trên mạng.
Lý Thiên Vũ nghe cô nói sẽ kiếm được nhuận bút trên mạng thì cũng thấy mừng cho cô, động viên cô hết sức cố gắng.
Chu Tiểu Vân gật gật đầu, dú sao bây giờ cô có rất nhiều thời gian, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra chưa đến ba tiếng nghiên cứu chuyên đề, thời gian còn lại đều thuộc về mình, vừa hay dành để viết tiểu thuyết.
Đây chính là vừa học vừa kiếm tiền đó!
Sau khi Chu Tiểu Vân nhận tiền nhuận bút thì vô cùng hưng phấn, gửi tiền kiếm được về nhà. Cô còn phải giải thích thật lâu trong điện thoại cho mẹ nghe số tiền này từ đâu mà có, Triệu Ngọc Trân cười toe toét : “Nói như vậy, mỗi ngày con viết tiểu thuyết cũng có thể kiếm tiền sao? Đây đúng là việc tốt, có điều, đừng gửi tiền này về nhà nữa. Sau này giữ lại làm phí sinh hoạt, rồi mua cho mình nhiều quần áo đẹp một chút.”
Chu Tiểu Vân ở trên điện thoại vừa cười vừa đồng ý.
Nhị Nha đoạt lấy ống nghe, nói chuyện huyên thuyên với chị nửa ngày.
Chu Tiểu Vân căn dặn Nhị Nha, nói: “Nhị Nha, năm nay em đã lên lớp mười một, nhất định phải cố gắng học cho tốt, sau này tranh thủ thi vào đại học N. Có nam sinh nào viết thư tình cho em cũng đừng để ý.”
Nhị Nha dùng giọng điệu tựa như người lớn trả lời: “Biết rồi, chị. Mấy đạo lý chị nói em đều hiểu, chị không cần dài dòng nữa.”
Chu Tiểu Vân bật cười. Nhị Nha mới mười bảy tuổi thôi, mà sao nói chuyện với cô như kiểu người già răn dạy trẻ nhỏ vậy!
***
Không lâu sau, nhà xuất bản bên kia lại liên lạc với Chu Tiểu Vân.
Quả thật rất khéo, lần này vẫn là Phương Nam gọi điện tới.
Sau lần xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên, hiện tại Chu Tiểu Vân đã trấn định hơn nhiều, nhận được điện thoại cô rất điềm tĩnh thảo luận với Phương Nam về vấn đề nhuận bút.
Phương Nam ở đầu dây điện thoại bên kia cười nói: “Hai chúng ta cứ nói chuyện như vậy thì không rõ ràng, nên gặp mặt rồi bàn tiếp!”
Chu Tiểu Vân không thể từ chối, đành phải đồng ý.
Đúng dịp này Lý Thiên Vũ lại phải tăng ca, không thể đi cùng như lần trước, vô cùng ảo não.
Trong điện thoại anh tha thiết dặn dò: “Có thể tranh thủ được gì ngàn vạn lần phải tranh thủ, đừng nhượng bộ, nhuận bút có thể yêu cầu cao hơn một chút. Đúng rồi, đừng ăn mặc quá đẹp. Anh sẽ không yên lòng!”
Chu Tiểu Vân bật cười: “Anh không an tâm về em đến thế cơ á?”
Lý Thiên Vũ hậm hực nói: “Anh không an tâm về cái tên Phương Nam kia.” Gần đây luôn phải tăng ca, nếu có thể đi cùng Chu Tiểu Vân thì tốt biết bao?
Chu Tiểu Vân nghe theo lời Lý Thiên Vũ mặc trang phục rất bình thường đi đến chỗ Phương Nam đã hẹn.
Phương Nam ở trong tiệm cà phê đợi nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Chu Tiểu Vân đến.
Nhìn cô mặc áo len màu nhạt, bên dưới mặc quần jean và đi giày thể thao, trong mắt Phương Nam toát lên ý thưởng thức.
Trang phục mộc mạc giản dị càng tôn lên vẻ ngoài thanh tú, đã nhìn quen những phụ nữ ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, lúc này lại thấy Chu Tiểu Vân tươi mát tự nhiên, Phương Nam chỉ cảm thấy trong lòng khẽ rung động.
Vốn dĩ rất có hảo cảm với cô, bây giờ Phương Nam bắt đầu tìm cách theo đuổi Chu Tiểu Vân.
Phương Nam mỉm cười hiển lộ mị lực của đàn ông thành thục : “Tiểu Vân, tôi gọi như vậy em sẽ không thấy phiền chứ! Chúng ta cũng có thể coi là bạn bè đi.”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Không phiền, anh xưng hô như vậy càng thân thiết hơn một chút.” Trước kia gặp đã thấy người đàn ông này có vài phần tương tự thầy Phương Văn Siêu, bây giờ nhìn dưới ánh đèn lại càng thấy giống.
Chu Tiểu Vân nhớ tới thầy Phương Văn Siêu, trong lòng cảm thấy người đàn ông trước mặt này thuận mắt hơn không ít.
Phương Nam thấy Chu Tiểu Vân mỉm cười như gió xuân, trong lòng rất khoan khoái, dương dương đắc ý cho rằng ấn tượng của cô với mình rất tốt, càng thêm ân cần.
Phương Nam tự chủ trương thay Chu Tiểu Vân gọi một tách cà phê đắt tiền nhất: “Tiểu Vân, em nếm thử đi, cà phê của quán này là chính hãng đấy. Tôi thường xuyên tới đây uống.”
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm đáng tiếc thứ tôi không thích uống nhất lại là cà phê, đắng như vậy mà cũng có người thích sao. Thế nhưng để cho phải phép, cô vẫn ý tứ nhấp một ngụm, khen một câu xã giao.
Xem ra, Phương Nam này không hiểu chuyện tôn trọng ý kiến của phái nữ lắm, chưa hỏi một tiếng mà đã tự gọi thay mình một tách cà phê. Anh ta không nghĩ tới việc có thể cô không thích sao?
Trong lòng Chu Tiểu Vân xẹt qua ý nghĩ này nhưng trên mặt vẫn mỉm cười lễ phép.
Phương Nam bưng tách cà phê lên uống một ngụm, tán gẫu với cô một lúc.
Chu Tiểu Vân giữ ý tứ không lộ ra chút thiếu kiên nhẫn nào, khách khí hỏi: “Phương tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói vào việc chính được chưa?”
Phương Nam sửng sốt, vội vàng nói: “Đương nhiên.”
Anh ta lấy hợp đồng ra đưa cho Chu Tiểu Vân, cô đọc qua, phát hiện nội dung không khác biệt lắm so với hợp đồng cũ. Chỉ là tiền nhuận bút lần này cao hơn lần trước.
Phương Nam thấy thế giải thích: “Cuốn tiểu thuyết lần trước có lượng tiêu thụ rất tốt, rất được hoan nghênh, vì thế, tôi đã thay em xin nâng mức nhuận bút lên.”
Người ta đã nói như vậy, tất nhiên Chu Tiểu Vân phải cảm ơn.
Sau khi ký hợp đồng xong, Phương Nam tiện thể mời Chu Tiểu Vân đi ăn cơm chiều.
Sau bữa cơm chiều, Phương Nam lái xe đưa Chu Tiểu Vân trở lại.
Từ trong xe Chu Tiểu Vân đã thấy Lý Thiên Vũ đứng ở cửa chờ mình, cô nói với Phương Nam : “Cảm ơn anh, bạn trai tôi đang chờ tôi ở đó, bây giờ tôi sẽ xuống xe.”
Phương Nam cười nói: “Cứ để tôi đưa em tới tận cửa.”
Lý Thiên Vũ mắt lạnh nhìn Phương Nam mở cửa xe rồi vẫy tay tạm biệt Chu Tiểu Vân.
Một cảm giác cực kỳ khó chịu trào dâng trong lòng anh.