Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 381: Hai cái bóng đèn lớn




Edit: Thu Phương Beta: Tiểu Lan Việc đầu tiên Lý Thiên Vũ làm sau khi cầm tháng lương đầu tiên chính là gọi điện cho Chu Tiểu Vân : “Tiểu Vân, anh nhận được tiền lương rồi!”

Thanh âm hưng phấn từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới.

Sau khi Chu Tiểu Vân hỏi rõ tiền lương của Lý Thiên Vũ là bao nhiêu cũng vui mừng thay anh, đúng là tiền lương không thấp. Với khả năng của sinh viên mới tốt nghiệp mà kiếm được một số tiền như vậy chẳng trách Lý Thiên Vũ lại kích động thế. Sau này thời gian làm việc càng lâu thì tiền lương sẽ càng ngày càng nhiều, tương lai quả thật vô cùng sáng lạn.

Lý Thiên Vũ sớm lên kế hoạch dùng lương tháng đầu tiên như thế nào: Trước hết, giữ lại một khoản sinh hoạt phí, thứ hai, đưa một phần cho cha mẹ, cũng mua một ít quà gửi cho cậu. Cuối cùng, phần còn lại sẽ mua một món quà tặng bạn gái.

Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt cười nói: “Anh nên gửi thêm tiền về nhà đi. Phận con cái, tiền lương tháng đầu kiếm được đưa cho cha mẹ là chuyện đương nhiên. Cha mẹ nuôi dạy con cái nhiều năm, chút báo đáp ấy đâu đáng gì!”

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân hiểu chuyện như vậy thì rất vui vẻ, cười nói sau này cô chắc chắn sẽ là một người con dâu tốt.

Có điều, có thể tiết kiệm quà tặng nhưng nhất định không thể thiếu liên hoan. Lòng Lý Thiên Vũ tràn ngập ý tưởng muốn dẫn Chu Tiểu Vân tới nơi nào đó lãng mạn một chút, bởi vì có Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan – hai cái bóng đèn siêu cấp lớn này mà lâu rồi anh chưa được ở riêng một chỗ với Chu Tiêu Vân. Ngay cả hôn trộm một cái cũng là hy vọng xa vời…

Lý Thiên Vũ thầm oán đã lâu, lần này tính đưa Chu Tiểu Vân ra ngoài hẹn hò một ngày.

Ai biết ý tưởng chỉ vừa hiện ra trong đầu, Dương Phàm ngay lập tức phá đám: “Các cậu chuẩn bị đi chơi ở đâu thế? Tớ và Tưởng Tiêu Đan cũng muốn đi, đông người càng náo nhiệt mà!”

Dù sao thứ bảy không phải đi học, cùng đi ra ngoài happy (nguyên văn của tác giả) cũng là một ý kiến hay.

Lý Thiên Vũ trợn mắt, anh nói muốn hai người bọn họ đi cùng lúc nào?

Mặc kệ Lý Thiên Vũ không vui, buổi hẹn hò ngọt ngào dự định dành cho hai người đã trở thành bốn người.

Thấy Lý Thiên Vũ mơ hồ lộ ra bộ dạng mất hứng, Dương Phàm cười trộm trong lòng, hắc, muốn đánh lẻ chuồn mất à, không có cửa đâu.

Bốn người tới khu vui chơi giải trí nổi tiếng nhất thành phố N, chơi trọn một ngày, từ trò tàu lượn qua núi đến đủ loại trò chơi cảm giác mạnh khác khiến Chu Tiểu Vân mấy lần đứng tim.

Buổi tốt tất cả cùng đi ăn lẩu.

Vốn Lý Thiên Vũ định đưa Chu Tiểu Vân đi ăn cơm Tây, hai người sẽ ngồi trong đại sảnh tràn ngập không khí lãng mạn của nhà hàng Tây, dùng dao nĩa cắt thịt bò bít – tết, như vậy mới giống các cặp đôi yêu nhau chứ!

Hiện tại có thêm hai cái bóng đèn lớn thì còn đi kiểu gì?

Chưa từng thấy chuyện bốn người cùng kéo nhau đi ăn cơm Tây.

Quên đi, bây giờ đi ăn lẩu vừa rẻ vừa thiết thực cũng được.

Chu Tiểu Vân bật cười nói: “Trời nóng thế này đi ăn lẩu chẳng phải càng nóng thêm à?”

Lý Thiên Vũ cười hắc hắc: “Đừng lo, quán lẩu cũng có máy lạnh đầy đủ mà, sẽ không nóng. Hơn nữa gọi mấy cốc bia lạnh vừa ăn lẩu vừa uống “đã” nhất.”

Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan không có ý kiến, bốn người rồng rắn kéo nhau hướng tới quán lẩu.

Quán lẩu này kinh doanh rất tốt, trong quán 8/10 bàn đã ngồi kín người. Điều hòa trong quán xác thực là rất đầy đủ, lúc đi vào hơi lạnh làm người ta cảm thấy thoải mái.

Quán lẩu này áp dụng hình thức tự phục vụ, mỗi người khi đi vào chỉ cần bỏ ra 29 đồng là có thể no bụng. Có hơn trăm loại thực phẩm để mọi người tha hồ lựa chọn, mọi người muốn ăn bao nhiêu thì có thể thoải mái ăn bấy nhiêu.

Tưởng Tiêu Đan và Chu Tiểu Vân hào hứng đi đến quầy rau củ phía bên kia gắp đầy đĩa. Còn Lý Thiên Vũ kéo Dương Phàm đi lấy thịt dê.

Chờ tới khi Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan quay lại chỗ ngồi thì nhìn thấy hơ.., một bàn toàn thịt dê.

Chu Tiểu Vân cười nói: “Hai người tối nay định ăn toàn thịt dê, không chọn món khác à?”

Lý Thiên Vu giải thích:“Đến ăn ở những nơi như thế này, nhất định phải chọn những thứ đắt tiền nhất.”

Dương Phàm cũng nói:“Đúng vậy, nếu chọn toàn rau củ giống hai người. Vậy thì số tiền chúng ta phải bỏ ra quá lãng phí.”

Chu Tiểu Vân, Tưởng Tiêu Đan nghe thấy cũng cảm thấy có lý, bắt đầu ăn nào!

Một nồi lẩu phải tròn hai tiếng đồng hồ mới ăn hết, ít nhất hai tháng sau Chu Tiểu Vân không chạm đến lẩu nữa, còn về thịt dê, ăn nhiều đến mức sau này nhìn thấy thịt dê cô lại thấy đau đầu.

Ngược lại Lý Thiên Vũ và Dương Phàm ăn vô cùng thoải mái, đa phần đàn ông đều thích ăn thịt, những lời này không sai chút nào.

Sau khi cơm nước xong, Lý Thiên Vũ lại đề nghị tới rạp chiếu phim, thuận tiện liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái. Ý tứ của ánh mắt kia rất rõ ràng: cậu nên biết điều biến đi!

Cuối cùng Dương Phàm cũng thức thời – hoặc có thể là muốn ở riêng một chỗ với Tưởng Tiêu Đan, kéo cô đi tản bộ nhân tiện nói chuyện yêu đương.

Lý Thiên Vũ hài lòng dẫn Chu Tiểu Vân tới rạp chiếu phim.

Chu Tiểu Vân nhìn đồng hồ đeo tay : “Sắp chín giờ rồi, trễ thế này lại đi xem phim có muộn quá không? Đợi đến lúc chiếu xong chẳng phải là nửa đêm rồi sao?”

Lý Thiên Vũ không nói lời nào kéo Chu Tiểu Vân đi mua vé: “Dù sao sáng mai không phải đi làm, ở nhà ngủ bù là được. Được rồi, trưa mai anh sẽ qua ăn cơm, anh muốn ăn thịt kho tàu.”

Lúc này trong rạp chiếu phim tối om không đông người, Lý Thiên Vũ cố tình chọn một góc khuất ít người để ý tới kéo Chu Tiểu Vân ngồi xuống.

Cô chưa kịp nói gì đã bị Lý Thiên Vũ tặng cho một nụ hôn dài nóng bỏng.

Hôm nay Chu Tiểu Vân mặc áo T-shirt mỏng, vô cùng…thuận tiện, bàn tay nóng rực của anh yên lặng luồn vào vạt áo.

Chu Tiểu Vân thấp giọng thở gấp: “Đừng, đây là rạp chiếu phim đó!”

Thanh âm khàn khàn trầm thấp của Lý Thiên Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Không sao, sẽ không có ai chú ý tới chúng ta.”

Chu Tiểu Vân kinh hô một tiếng, giữ chặt bên ngoài áo đè lại bàn tay đang tác quái trên ngực mình.

Lý Thiên Vũ mỉm cười, tay không làm loạn nữa, nặng nề hôn Chu Tiểu Vân một cái, mới rút tay ra, thuận tiện chỉnh lại áo cô ngay ngắn.

“Đã rất lâu rồi anh không được ôm cũng không được hôn em.” Lý Thiên Vũ oán giận nói.

Từ lúc Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan ở trọ chung hơn một tháng nay, mặc dù anh vẫn có thể thường xuyên gặp Chu Tiểu Vân nhưng gần như không có cơ hội âu yếm. Ngay cả muốn nắm bàn tay nhỏ bé cũng phải lén lén lút lút.

Chu Tiểu Vân khẽ tựa đầu vào một bên vai Lý Thiên Vũ, cảm thấy được thân mật ở cùng nhau thế này thật hạnh phúc.

Xem hơn một nửa cũng không hiều bộ phim đang nói cái gì, hai người chụm đầu thì thầm nói chuyện với nhau.

Chu Tiểu Vân thấy đã quá nửa đêm, vội vã thúc giục quay về.

Con mắt Lý Thiên Vũ đảo một vòng: “Tiểu Vân, hay là, đêm nay chúng ta đừng về, anh đi thuê một phòng….”

Chu Tiểu Vân ném một cái lườm sắc lẻm sang.

Lý Thiên Vũ gãi gãi mũi, thành thành thật thật đưa cô về.

Về tới phòng trọ, Lý Thiên Vũ liền vui vẻ, hóa ra Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan – đôi này cũng chưa trở về đâu!

Lý Thiên Vũ ngồi lỳ trong phòng Chu Tiểu Vân không chịu đi.

Chu Tiểu Vân đành phải nói: “Nếu anh không chịu đi cũng được, có điều, không cho phép….”

Lý Thiên Vũ nói ngay: “Biết rồi, anh chỉ ôm em ngủ thôi! Cam đoan không làm gì!”

Chu Tiểu Vân cười hài lòng. Đương nhiên, anh đã đòi lại không ít ‘phúc lợi’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.