Tiểu Bảo gọi điện thoại bảo muốn cùng về nhà với chị. Nghe Chu Tiểu Vân nói nghỉ hè không định về, anh lập tức hiểu rõ, tự ngồi xe về một mình.
Ba người Chu Tiểu Vân, Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ bắt đầu kì nghỉ hè. Hằng ngày ngủ thẳng đến tám, chín giờ mới rời giường, sau đó đọc sách rồi đến lớp bồi dưỡng, bỏ thêm một chút thời gian hoàn thành bài tập thực tế. Ngày tháng rất thoải mái.
Có nhiều thời gian rảnh Chu Tiểu Vân đi tìm chỗ làm gia sư.
Lý Thiên Vũ nghe nói về sau cô bắt đầu đi dạy. Anh tức giận nói: “Không phải anh nói đừng để mệt mà, em thừa thời gian thì dạo phố hoặc lên mạng.”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Biết ngay anh sẽ nói như vậy, nên em không nói cho anh biết. Em có nhiều thời gian dư thừa không có chỗ dùng, vì thế em đã đi tìm một trung tâm gia sư. Anh yên tâm, một tuần dạy ba buổi, mỗi buổi hai tiếng em sẽ không mệt. Anh mới phải chú ý, đừng để quá mệt mỏi.”
Lý Thiên Vũ nhận kèm gia sư hai chỗ, còn làm thêm ở siêu thị. Cơ bản thời gian cả ngày bị lấp kín. Thế nhưng buổi tối anh không chịu đi làm, bảo là muốn dành hết thời gian cho Chu Tiểu Vân. Ha ha!
Chu Tiểu Vân nghe thấy thế mặt ửng đỏ. Miệng khó chặn lời, cái gì gọi là buổi tối dành hết thời gian cho mình a! Nghe dễ làm người ta nảy sinh ý nghĩ “đen tối” quá…..
Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Ý của anh là hẹn hò với em như đi xem phim chẳng hạn, em nghĩ đi đâu vậy.”
Vợ chồng son nói ngon nói ngọt, Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ rất thức thời tránh người, chạy về phòng. Chủ yếu họ sợ nghe hai người đối thoại sẽ buồn nôn, toàn thân nổi cả da gà.
Quả nhiên người đang yêu không có ai bình thường, cái gì cũng nói được.
Chu Tiểu Vân thấy có phòng bếp, bắt đầu thi triển tài năng, làm đầu bếp nấu cơm. Một mặt cô muốn bớt tiền sinh hoạt phí, về phương diện khác mình làm cơm tất nhiên ngon hơn bên ngoài.
Lý Thiên Vũ vẫn ở nhờ phòng trực ban của trường. Chỉ cần hằng ngày trở về trước mười giờ là được, vì thế trời vừa tối anh đã sang cọ cơm tối không chịu đi.
Lý Thiên Vũ một bên ăn một miếng to một bên cảm khái: “Sau này mình thật có phúc, tay nghề Tiểu Vân tốt quá! Còn ngon hơn cả hàng ăn bên ngoài.”
Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ không khác Lý Thiên Vũ là bao, hại khi Chu Tiểu Vân xào rau phân lượng càng ngày càng nhiều. Không có việc gì lại làm ít đồ nhắm uống bia, cuộc sống này, thực sự không thể không nói, một chữ, mỹ (trong mỹ mãn)!
Tưởng Tiêu Đan than thở: “Tiểu Vân, tớ thấy, sau này cậu đừng làm gì cả. Nghề nghiệp thích hợp nhất với cậu là vợ đảm dâu hiền.” Trông đi, nấu cơm, giặt giũ, thu dọn nhà cửa, cô ấy làm mọi thứ nhanh nhẹn, quả thực khiến Tưởng Tiêu Đan cùng là con gái phải xấu hổ.
Hoa Nhược Vũ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, làm bạn học với cậu từ lâu mà không nhìn ra cậu giỏi nấu ăn đến vậy!”
Chu Tiểu Vân khiêm tốn nói: “Đừng khen tớ như thế, tớ sẽ tự kiêu mất.” Được hai người vỗ mông ngựa trong lòng cô rất thoải mái, mặc dù biết hai người đó đang mượn cơ hội dỗ mình ngày nào cũng nấu cho các cô ấy ăn, cô vẫn có chút hài lòng.
Tưởng Tiêu Đan cười đùa sờ sờ gương mặt trắng nõn của Chu Tiểu Vân: “Nếu tớ là nam sinh, chắc chắn sẽ cố hết sức theo đuổi cậu.”
Lý Thiên Vũ lập tức không khách khí đẩy cánh tay Tưởng Tiêu Đan ra: “Rất không may, Tiểu Vân sớm bị tôi cột lại rồi, dù cậu là nam sinh cũng không thay đổi được gì đâu.”
Tưởng Tiêu Đan cười phá lên.
Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Tiêu Đan uốn éo Hoa Nhược Vũ đi thu dọn bát đũa rửa bát, để Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân hẹn hò.
Chu Tiểu Vân ngồi sau xe Lý Thiên Vũ, để anh tùy ý chở mình đi, cô cảm thấy mỗi ngày được ở cùng nhau như thế này thật tuyệt.
Có lúc Lý Thiên Vũ sẽ dẫn cô đi xem phim.
Chu Tiểu Vân chê vé xem phim quá đắt: “Sau này anh cứ dẫn em đến phòng chiếu phim thôi, dù sao rạp chiếu phim có phim gì ở đó cũng có.”
Lý Thiên Vũ không chịu: “Hiệu quả hình ảnh ở phòng chiếu phim rất kém, hơn nữa vô cùng nhiều thanh niên bất lương. Mình cứ đi xem ở rạp chiếu phim chính quy đi!”
Hơn nữa, có một số phòng chiếu phim trắng trợn chiếu phim cấp ba. Một đôi tình nhân cùng đi xem phim, riêng mùi thuốc lá mùi mồ hôi trộn lẫn đã làm cho người ta không thở nổi. Lý Thiên Vũ sao có thể để Chu Tiểu Vân chịu tội, anh thà rằng tốn nhiều tiền hơn đến rạp.
Chu Tiểu Vân không lay chuyển được ý anh, đành phải đi theo. Tới rạp chiếu phim, Lý Thiên Vũ lại đi mua ít đồ ăn vặt và đồ uống. Hai người vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt vừa thì thầm nói chuyện, Lý Thiên Vũ cảm thấy khoảng thời gian này quá tuyệt vời.
Chu Tiểu Vân đi mấy lần liền ngại tốn nhiều tiền. Cô không muốn tiền anh cực khổ kiếm được tiêu hoang phí như vậy, cô thấy xót thay anh. Cô cảm thấy nếu nói thẳng thì làm tổn thương lòng tự trọng của người khác quá, nghĩ thầm nên uyển chuyển một chút thì hơn.
Đến khi Lý Thiên Vũ một lần nữa đề nghị đi xem phim, cô nói: “Hôm nay em không muốn đi xem phim, chúng ta đi dạo công viên nhé!”
Gần đó có công viên không thu vé vào cửa, đi dạo cả đêm cũng không tốn kém. Lý Thiên Vũ lập tức hiểu dụng ý của cô, trong lòng rất cảm động cầm tay cô thật chặt. Hai người tay nắm tay tản bộ trong công viên.
Buổi tối mùa hè ăn cơm xong không ít người ra ngoài đi dạo, nhất là các đôi nam thanh nữ tú nhiệt tình không bị cản trở, từ lúc vào công viên họ đã ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp.
Chu Tiểu Vân liếc nhìn một đôi nam nữ cách đó không xa lửa cháy lan tỏa bốn phía, nghĩ thầm hai người này to gan thật, trực tiếp tìm một nhà nghỉ là xong, cần gì biễu diễn miễn phí ở đây cho mọi người cùng xem.
Lý Thiên Vũ cực kỳ hâm mộ, lén nhìn Chu Tiểu Vân, nghĩ đến phương diện này cô rất bảo thủ, anh không dám mở miệng nói đề nghị trong lòng: Hay là, chúng mình cũng thử xem? Ai! Không biết hi vọng xa vời này đến bao giờ mới trở thành sự thật!
Đến một nơi tương đối hẻo lánh, Lý Thiên Vũ mới dám ôm eo Chu Tiểu Vân, thỉnh thoảng lại lén hôn một tí đã thỏa mãn!
Nhắc tới cũng kỳ, không biết vì sao hai người có nhiều chuyện nói với nhau như vậy.
Có phải tất cả những người đang yêu đều như thế không? Trong mắt người khác mấy chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc tới họ cũng có thể lấy ra nói say sưa cả ngày không thấy chán.
Lý Thiên Vũ nói rất nhiều về dự định tương lai của mình: “Tiểu Vân, đến tháng sáu chúng ta đã là năm cuối. Nên bắt đầu đi thực tập tìm việc làm, anh nghĩ anh học ngành này, tương đối dễ tìm việc. Đến lúc đó sau khi tốt nghiệp anh muốn tìm công việc ngay tại thành phố này, tiền lương cao một chút, tương lai ở nơi đây an cư lạc nghiệp….”
Chu Tiểu Vân bị viễn cảnh đẹp đẽ Lý Thiên Vũ miêu tả hấp dẫn, nghĩ đến sau khi tốt nghiệp ở thành phố N, cô sẽ sóng vai cùng anh dốc sức làm việc hướng tới tương lai. Bây giờ nghĩ lại, đều là những chuyện làm người ta chờ mong.
“Tiểu Vân, sau này chuyện em muốn làm nhất là gì?” Lý Thiên Vũ hỏi.
Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc lâu: “Em muốn làm nhất đương nhiên là nghề tự do, làm tác giả, cả ngày viết tác phẩm kiếm tiền nhuận bút. Nếu nguyện vọng này không thực hiện được, em sẽ xin vào làm biên tập ở một tờ tạp chí, dù sao có liên quan đến việc học tiếng Trung là được.”
Lý Thiên Vũ đùa vui nói: “Hiện tại internet cực kì phát triển, anh thấy, trước tiên em cứ viết tiểu thuyết trên mạng. Đợi tích lũy một số kinh nghiệm sáng tác sau này tự nhiên nước chảy thành sông.”
Chu Tiểu Vân nghe xong lời Lý Thiên Vũ thì giật mình.