Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 362: Niềm vui bất ngờ




Chu Tiểu Vân nhận được đến người trong nhà chúc phúc và quà của Đại Bảo, Tiểu Bảo cảm thấy sinh nhật này trôi qua rất vui vẻ.

Thế nhưng, vì sao trong lòng sẽ có cảm giác tiếc nuối?

Giống như có một người rất quan trọng chưa tới…

Lý Thiên Vũ đâu rồi? Sao anh đến bây giờ không gọi một cuộc điện thoại?

Chu Tiểu Vân rốt cuộc hiểu rõ cảm xúc thất lạc như có như không trong lòng kia từ đâu mà đến.

Mãi cho đến chạng vạng. Các cô gái thu thập thỏa đáng chuẩn bị cùng đi ra ngoài ăn cơm happy. Vẫn không có điện thoại của Lý Thiên Vũ.

Chu Tiểu Vân cực lực xóa đi một tia thất lạc trong lòng. Nghĩ thầm hôm nay đúng lúc đến ngày anh đi dậy, phỏng chừng bận không nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô!

Tiền Đóa Đóa bị kích động nói: “Tiểu Vân, đêm nay chúng ta đi hát suốt đêm nhé, ngày mai tập thể không đi đi học.”

Chu Tiểu Vân liên tục lắc đầu: “Đừng điên cuồng như vậy, đến khoảng mười giờ về thôi!” Mệt cho Tiền Đóa Đóa nghĩ ra được, suốt đêm? Quá khoa trương.

Vu Giai hiển nhiên rất tán thành đề nghị của Tiền Đóa Đóa, không biết làm sao đương sự Chu Tiểu Vân không muốn đi mọi người cũng bó tay.

Tưởng Tiêu Đan hô to một tiếng: “Xuất phát!”

Mấy người cùng hoan hô!

Đúng lúc này, cửa phòng ký túc 301 bị gõ thùng thùng. Chu Tiểu Vân bỗng nhiên có cảm giác, nhất định là Lý Thiên Vũ tới. Đừng hỏi vì sao cô có loại cảm giác này, dù sao chính là Chu Tiểu Vân biết.

Chẳng lẽ giữa người yêu thực sự có cái gọi là cảm ứng tâm linh?

Chu Tiểu Vân rất nhanh ra mở cửa.

Một bó hoa hồng thật to quả thực suýt che mất Chu Tiểu Vân.

“Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Vân yêu quý!” Phía sau bó hoa là tiếng cười sang sảng của Lý Thiên Vũ.

Chu Tiểu Vân bị bao phủ bởi hạnh phúc trong nháy mắt, cảm giác mình sắp bay lên trời. Cô cười nhận lấy bó hoa anh đưa tới, ngọt ngào không cách nào hình dung.

Đi theo sau Lý Thiên Vũ tất nhiên là Dương Phàm, trong tay mang theo một hộp bánh ngọt.

Dương Phàm cười nói: “Tớ nói rõ trước nhé, bánh ngọt này cũng là Thiên Vũ mua. Tớ cầm hộ cậu ta thôi.”

Oa!

Các nữ sinh thấy Chu Tiểu Vân đang cầm một bó hoa cực to thì đỏ mắt. Bảy miệng tám lưỡi nói: “Thật lãng mạn a!”

“Thật làm cho người hâm mộ a!”

“Tiểu Vân thật hạnh phúc, tớ sắp đỏ mắt chết mất!”

Chu Tiểu Vân chỉ cười, không nói nên lời.

Hóa ra anh vẫn nhớ sinh nhật của mình. Hóa ra anh cố ý không gọi điện thoại để cho mình nghĩ đến cho mình một kinh hỉ.

Thế nhưng, sao anh biết tối nay các cô bạn cùng phòng muốn ra ngoài chúc mừng cho mình?

Mắt Chu Tiểu Vân mắt vừa liếc đến người Tưởng Tiêu Đan, Tưởng Tiêu Đan thành thật nhận tội, “Là Lý Thiên Vũ bảo Dương Phàm tới hỏi tớ, tớ nói cho Dương Phàm.”

Lý Thiên Vũ trừng mắt nhìn: “Thế nào? Với kinh hỉ này của anh em có hài lòng không?”

Chu Tiểu Vân không nhịn được cười.

Đương nhiên hài lòng!

Nể tình muốn tạo bất ngờ cho cô, không tính sổ với Tưởng Tiêu Đan.

Một đoàn người nhún nha nhún nhảy đi đến tiệm cơm, dọc đường đi không biết rước lấy bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Chu Tiểu Vân như chúng tinh phủng nguyệt ôm bó hoa thật lớn.

Tiền Đóa Đóa cười vui nói: “Tiểu Vân, em ôm bó hoa lớn như vậy có mệt không! Nếu không, chị làm chút chuyện tốt, cầm hoa hộ em nhé!”

Chu Tiểu Vân cười nói: “Cám ơn ý tốt của chị, nhưng em vẫn ôm được, chờ em ôm không nổi sẽ gọi chị, chị khỏe lắm mà!”

Tiền Đóa Đóa cố ý khoa trương thở dài.

Bị Vu Giai lấy ra chọc cười: “Đóa Đóa, cậu thích hoa như thế bảo bạn trai cũng mua cho cậu đi, đừng nhìn hoa của Tiểu Vân mà thèm!”

Tiền Đóa Đóa gần đây cũng có một bạn trai, đang mặn nồng. Nghe Vu Giai trêu cô, Tiền Đóa Đóa cười hì hì nói: “Đương nhiên, tớ lập tức tiến hành giáo dục anh ấy. Lấy hành động của Lý Thiên Vũ là minh họa thực tiễn.” Chọc cười một đám người.

Tới tiệm cơm, đầu tiên gọi một bàn thức ăn, sau đó Lý Thiên Vũ đặt bánh ngọt ở giữa, thắp hai mươi ngọn nến.

Mọi người la hét bảo Chu Tiểu Vân ước.

Chu Tiểu Vân suy nghĩ một chút nói: “Nguyện vọng thứ nhất, hi vọng người nhà và bạn bè của con đều khỏe mạnh. Nguyện vọng thứ hai, hi vọng sang năm con thi nghiên cứu sinh thành công. Nguyện vọng thứ ba…”

Nguyện vọng thứ ba không thể nói ra được, yên lặng ước dưới đáy lòng, nếu không sẽ mất linh.

Chu Tiểu Vân yên lặng ước trong lòng, cùng mọi người thổi tắt nến.

Sau đó là cắt bánh ngọt, ăn bánh ngọt, dùng bữa, uống rượu.

Đầu tiên một két bia chuyển lên, uống uống Tiền Đóa Đóa ầm ĩ gọi nhân viên phục vụ lấy rượu đế lên.

Đang cao hứng Lý Thiên Vũ không nói hai lời theo các cô bạn của Chu Tiểu Vân uống rượu đế. Dương Phàm cũng thành đối tượng bị chúng nữ sinh mời rượu.

Theo lời Tiền Đóa Đóa nói, ai bảo anh đang theo đuổi Tưởng Tiêu Đan, tửu lượng không quá quan đừng hòng có được bạn gái.

Vốn còn muốn rút lui có trật tự Dương Phàm vừa nghe lời này tinh thần tỉnh táo, trái một chén phải một chén ai đến cũng không cự tuyệt.

Tưởng Tiêu Đan nhìn Dương Phàm hình như uống rất nhiều có chút bận tâm, lén lút hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, tửu lượng Dương Phàm thế nào?”

Ái chà, quan tâm nha! Chu Tiểu Vân cười liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan một cái, trêu tức nói: ‘Nếu cậu sợ cậu ấy uống rượu say thì đi nhắc cậu ấy một tiếng, tớ nói cho cậu biết, hai người Tiền Đóa Đóa và Vu Giai tửu lượng đều không nhỏ. Nam sinh bình thường không phải đối thủ của hai cô ấy.”

Lý Thiên Vũ sớm được Chu Tiểu Vân nhắc nhở, không dám uống nhiều lắm. Mặc dù Tiền Đóa Đóa các nàng cực lực mời rượu, Lý Thiên Vũ không như Dương Phàm đến một chén uống một chén.

Tưởng Tiêu Đan đầu tiên thấy không tiện, về sau thấy Dương Phàm bắt đầu nói chuyện linh tinh mới nóng nảy: “Nè, tớ nói Tiền Đóa Đóa, cậu đừng rót rượu cho Dương Phàm nữa cậu ta sắp say rồi.”

Tiền Đóa Đóa cười ha ha nói: “Tiêu Đan lên tiếng, tớ không dám rót rượu cho Dương Phàm nữa. Tớ bảo này Tưởng Tiêu Đan, cậu mau ngồi cạnh Dương Phàm đi, nếu không cậu ta say ngã không ai đỡ đâu.”

Tưởng Tiêu Đan cắn răng dằn lòng một cái đổi vị trí với Lý Thiên Vũ bên cạnh Dương Phàm.

Trong lòng Dương Phàm rất thỏa mãn, nghĩ thầm uống nhiều rượu hơn nữa cũng đáng.

Lý Thiên Vũ ngồi cạnh Chu Tiểu Vân, thầm thì với cô.

Chu Tiểu Vân hỏi: “Anh uống bao nhiêu rượu a?”

Lý Thiên Vũ cười nói: “Yên tâm, anh không say. Anh có bao nhiêu tửu lượng trong lòng anh đều biết, sẽ không uống nhiều quá.” Đang người liền nhích lại gần Chu Tiểu Vân.

Chu Tiểu Vân nhanh chóng liếc nhìn bốn phía: “Đừng, có nhiều người ở đây?”

Lý Thiên Vũ bật cười nói: “Em cho là còn ai có tâm tư chú ý đến hai chúng ta sao?”

Mọi người đều say khướt, đâu còn chú ý hai người bọn họ!

Chu Tiểu Vân nghĩ cũng đúng, để Lý Thiên Vũ ôm eo cô. Cách y phục hơi mỏng có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh truyền đến nhiệt khí.

Chu Tiểu Vân thấy một bó hoa hồng to kia không khỏi hỏi: “Sao hôm nay anh mua một bó hoa to như thế, nhất định rất đắt!” Bắt đầu hơi tiếc cho túi tiền của Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ cười ha ha, thấp giọng nói: “Em đừng vội nghe mấy cô bạn của em nói, hoa này anh nhờ bạn học làm thêm ở cửa hàng hoa mua giùm, giá rất tiện nghi. Em đừng nhìn số lượng nhiều mà bị dọa, không đáng bao nhiêu tiền.”

Chu Tiểu Vân thoáng an lòng.

Con gái mà, ai không yêu hoa hồng? Nhất là người trong lòng tặng?

Nhận được hoa tươi khiến các cô gái càng xinh đẹp hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.