Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 235: Bộc lộ bản lĩnh nhỏ bé (2)




Trong tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của học sinh, Diệp Lan lấy lại tinh thần, cười đưa micro cho người chủ trì.

Cô nhìn các học sinh tràn trề sức sống trong lòng có một niềm vui sướng nói không nên lời. Thời khắc hạnh phúc nhất của giáo viên chắc là được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các học sinh. Ngày thường các cô cậu học sinh nghịch ngợm ham chơi thích làm mấy chuyện lén lút giờ nhìn lại đều thấy đáng yêu hơn nhiều.

Cao Tòng Soái thấy mọi người đều lên bục biểu diễn cũng sốt ruột, ám chỉ Sở Đình Đình đẩy tiết mục của mình lên sớm hơn. Mọi người đều được lên bộc lộ bản sự, đương nhiên cậu cũng muốn được mát mặt một chút.

Sở Đình Đình cảm thấy nên nể mặt người bỏ tiền, bỏ công lại bận rộn như Cao Tòng Soái một chút, đẩy tiết mục của cậu vốn ở đằng sau lên phía trước.

Cao Tòng Soái dương dương đắc ý đi lên, đầu tiên là nói mấy lời vô ích: “Đã đến Nguyên Đán, mình đứng ở đây chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, cơ thể khỏe mạnh, học tập tiến bộ…”

Phía dưới sớm có bạn học không khách khí hô lên: “Ít nói lời vô ích thôi, vào chính đề đi!” Chọc cả lớp cười vang.

Cao Tòng Soái bất mãn lườm tên nam sinh lên tiếng kia một cái, thì ra là Duyên Cổ Hạo có nhân duyên kém nhất! Nam sinh này cũng không có tật gì lớn, chỉ là há miệng ra thì chọc người khác ghét, tính tình có điểm kỳ dị, người khác không thích nghe cái gì cậu ta lại nói cái đó.

Cao Tòng Soái thấy Cổ Hạo quấy rối mình thì trong lòng rất khó chịu, thế nhưng, hiện tại biểu diễn tiết mục quan trọng hơn.

Cao Tòng Soái hạ trung bình tấn, ra một chiêu. Hoá ra là biểu diễn võ thuật!

Lý Thiên Vũ dẫn đầu vỗ tay, hô một tiếng “Hay”, mở to mắt nhìn Cao Tòng Soái.

Cao Tòng Soái nghe được tiếng vỗ tay thì càng lên tinh thần, uy vũ sinh phong đánh một bài trường quyền thường gặp. Phối hợp với nhạc càng oai phong hơn.

“Ngạo khí đối mặt vạn trọng, nhiệt huyết như ánh mặt trời đỏ, đảm (can đảm, gan dạ) như sắt khí khái như thép tinh, lòng dạ (rộng) hàng trăm trượng ánh mắt (nhìn) xa vạn dặm, ta nỗ lực làm nước mạnh làm hảo hán, làm hảo hán, mỗi ngày phải tự mình cố gắng, nhiệt huyết nam nhi hán còn sáng chói hơn vầng thái dương…”

Âm nhạc hào hùng làm nền vô cùng phù hợp, bài quyền của Cao Tòng Soái rất phổ biến nhưng cộng thêm âm nhạc nhiều hơn ba phần khí thế.

Chu Tiểu Vân vừa vỗ tay vừa nghĩ: Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong bằng đấu. Cao Tòng Soái này lúc mới khai giảng thoạt nhìn là một học sinh đi cửa sau không được mọi người thích, nhưng gần qua một học kỳ lại thấy không tệ.

Làm uỷ viên lao động ngoài ý muốn rất hợp, bộ dáng lôi thôi được sửa lại không ít, hơn nữa lại thích náo nhiệt sốt sắng tham gia các hoạt động của lớp, dần dần không khiến mọi người ghét nữa.

Cao Tòng Soái thấy mình được mặt mày rạng rỡ, vui mừng rạo rực lại làm tiếp công việc “DJ”.

Tiệc tối tiếp tục tiến hành, hai người Lôi Hồng Tường và Sở Đình Đình lấy trò chơi trước đó được chuẩn bị sẵn ra xâu chuỗi chương trình.

Trò chơi cổ nhất đương nhiên là “Đánh trống truyền hoa”, tiếng nhạc dừng lại ai đang cầm bông hoa giấy đỏ thẫm kia thì phải bước ra biểu diễn một tiết mục.

Người đầu tiên bị dính là Cổ Hạo, cậu ta nói rằng không biết hát, không khiêu vũ, không biết kể chuyện xưa túm lại cái gì cũng không biết.

Điều này cũng không làm khó được Lôi Hồng Tường nhanh trí, cậu cười nói: “Nếu cậu không biết làm gì vậy cậu nhảy kiểu con thỏ đi, cũng không thể không biểu diễn gì rồi lại đi xuống. Nếu thế chúng tớ làm sao chơi tiếp được nữa?”

Cổ Hạo dù không vui cũng không thể khiến nhiều người tức giận, đành phải uất ức nhảy kiểu con thỏ.

Một nam sinh cao 1m7 lại giả vờ là tiểu bạch thỏ đáng yêu nhảy nhót, cảnh tượng đó thực sự buồn cười không tả được. Chu Tiểu Vân cười đau cả bụng, Lôi Hồng Tường này lắm chiêu thật, sao có thể nghĩ ra trò này chứ?

Có màn mở đầu này, những trừng phạt tiếp theo có đủ loại thiên kì bách quái (kỳ lạ, quái gở). Học chó sủa, đi như mèo chỉ là chuyện nhỏ, càng khôi hài hơn là bắt nữ sinh nói giọng nam, còn nam sinh lại học kiểu nũng nịu của nữ sinh khiến mọi người cười nghiêng ngả.

Bầu không khí náo nhiệt thu hút cả học sinh các lớp khác sang xem.

Dương Phàm sớm nghe được tiếng cười nói nhao nhao ồn ào của lớp 10-1 ở sát vách. Lớp mình tổ chức tiệc thì không thú vị lắm nên cậu giả vờ đi vệ sinh để ngó sang. Đi đến cạnh cửa sổ lớp 10-1 nghe được bên trong truyền ra tiếng cười ầm ĩ, cậu hiếu kỳ ngó đầu vào, thấy bên trong vui đùa náo nhiệt như thế thì cực kỳ hâm mộ.

Tiêu Quân không đồng ý lắm với việc liên hoan nên chỉ cho các học sinh chơi một tiếng. Bạn nói một tiếng có thể chơi được trò gì chứ, tính tích cực của các bạn trong lớp bị đả kích lớn, dáng vẻ đó càng làm nổi bật bữa tiệc ầm ĩ vô cùng náo nhiệt của lớp 10-1.

Lý Thiên Vũ liếc qua thì nhìn thấy cậu bạn thân sắt thép của mình đứng ngoài cửa sổ nghển cổ vào nhìn. Cậu vội vàng chen ra ngoài gọi Dương Phàm một tiếng: “Dương Phàm, sao cậu lại đứng đây, vào trong chơi một lát.”

Dương Phàm rất muốn nhưng nghĩ kĩ lại lắc đầu: “Quên đi, một lúc nữa thầy Tiêu lớp chúng tớ sẽ đến, có lẽ còn phải học tiếp nữa!”

Lý Thiên Vũ không tin nổi: “Không thể nào, chiều hôm nay các lớp chẳng phải được chơi cả buổi chiều à, sao lại phải học?” Còn gọi gì là tiệc tối Nguyên Đán, nghĩ sau đó còn phải đi học chẳng phải là làm mọi người tụt hứng.

Dương Phàm thở dài: “Ai nói không phải chứ! Lớp chúng tớ kém xa lớp các cậu, thấy các cậu náo nhiệt như thế vui biết bao. Lớp tớ chỉ ăn chút gì đó và hát hò, đâu có TV rồi VCD to như lớp cậu. Cô Diệp đến dự với các cậu, thầy Tiêu lớp tớ còn chẳng đến.”

Lý Thiên Vũ đồng tình nhìn Dương Phàm, nghe Dương Phàm ói ra mật vàng (thổ lộ sự đau khổ).

Hai người đứng cạnh cửa sổ trò chuyện nhưng khi ánh mắt Lý Thiên Vũ thoáng nhìn người tiếp theo lên sân khấu là ai thì lập tức không chịu bồi Dương Phàm nữa: “Đến tiết mục của Chu Tiểu Vân rồi, tớ phải vào xem đây không nói với cậu nữa.”

Không đợi Dương Phàm đáp lời Lý Thiên Vũ chui vào lớp. Dương Phàm tức giận, cái đồ trọng sắc khinh bạn.

Nhưng, thấy Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica, Dương Phàm cũng cảm thấy có chút hứng thú đứng cạnh cửa sổ nghe. Tiếng kèn chất phác du dương, đúng là rất êm tai.

Dương Phàm nghe mà tâm trí bay bổng, thầm nghĩ Chu Tiểu Vân đúng là người đa tài đa nghệ lắm tài, thảo nào thằng nhóc Lý Thiên Vũ kia cả ngày đi theo phía sau như con ruồi vậy.

“Dương Phàm!” Từ đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc.

Dương Phàm nhìn lại, thì ra là Tần Tuyết.

Tần Tuyết tùy tiện tìm cái cớ đi ra thì phát hiện Dương Phàm đang đứng cạnh cửa sổ lớp 10-1, mừng rỡ hô một tiếng.

Nương theo ánh mắt Dương Phàm hướng vào bên trong, cô nhìn thấy Chu Tiểu Vân đang đứng giữa lớp biểu diễn thổi kèn acmonica. Cô không bao giờ quên được tiết mục này, biểu hiện trên mặt có vẻ mất tự nhiên. (ai không nhớ xem lại mấy chương đầu nhé)

Dương Phàm thấy sắc mặt Tần Tuyết không đúng có chút hiếu kỳ: “Tần Tuyết, cậu từng nghe Chu Tiểu Vân thổi kèn acmonica à? Ba năm cấp hai hình như chưa từng nghe nói bạn ấy có tài này mà!”

Tần Tuyết đánh trống lảng cười cười: “Đương nhiên tớ từng nghe, lại nói tiếp đã là chuyện bảy, tám năm trước rồi.”

Vậy mà dường như còn rành rành trước mắt. Con người thực sự là động vật kỳ quái, tựa hồ trong nháy mắt đã lớn bổng như vậy.

Tần Tuyết thổn thức không thôi, đứng cạnh cửa sổ kể cho Dương Phàm nghe chuyện cũ năm xưa của cô và Chu Tiểu Vân. Nói thế này thật kỳ lạ, giống như hai người giờ đã trưởng thành rồi vậy, ha hả!

Dương Phàm chăm chú nghe khiến trong lòng Tần Tuyết cũng vui vẻ. Hình như rất lâu rồi cô chưa nói chuyện nhiều với Dương Phàm như thế này?

Từ sau lần cô lén đưa thư tình cho Dương Phàm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.