Mấy ngày nay Sở Đình Đình phấn khích không thôi, mắt thấy sắp đến tiết Nguyên Đán, cô Diệp đã nói sẽ để các học sinh thoải mái một chút, tổ chức một bữa tiệc tối Nguyên Đán. Vẫn cảm thấy mình chưa có dịp phát huy tài năng lần này Sở Đình Đình có tinh thần hẳn.
Đầu tiên là đứng trước lớp lên giọng dào dạt tình cảm vận động. Thực ra không cần phát động nhiều, cả ngày học mệt mỏi, mọi người vừa nghe nói thứ Sáu tuần sau được nghỉ nửa buổi không cần đi học sớm hăng hái kích động đứng lên.
Lôi Hồng Tường dẫn đầu ồn ào, ngồi dưới gào to không ngớt: “Mọi người mua nhiều đồ ngon đến lớp ăn đi!” khiến mọi người cười vang.
Sở Đình Đình gật gật đầu: “Có đồ ăn là đương nhiên, chúng ta nộp quỹ lớp đi, còn phải trang trí lớp học một chút. Mọi người thấy thu quỹ lớp bao nhiêu thì hợp?”
Ngồi dưới cái gì cũng nói được, có người đề nghị nộp hai nguyên, bị bạn học bên cạnh xì một câu: “Một người hai nguyên cả lớp mới có một trăm lẻ hai nguyên, chút tiền ấy đủ mua cái gì?”
Bạn học đưa ra đề nghị nộp hai nguyên bị cười mãi. Đúng thật là, nếu mời cả các giáo viên tham gia, chút tiền ấy quá ít.
Cao Tòng Soái cao giọng nói: “Tớ đề nghị mỗi người nộp hai mươi nguyên, mua được nhiều đồ ăn lại trang trí lớp thật đẹp.”
Tiếng xuỵt xuỵt bên dưới càng lớn, Trịnh Hạo Nhiên bĩu môi nói: “Nhà cậu có tiền chúng tớ ai cũng biết, nếu không một mình cậu nộp nhiều lên mọi người nộp ít đi.”
Hai mươi nguyên thì lại hơi nhiều! Thiệu Sắc Vi lên tiếng: “Như vậy đi, tớ thấy chúng ta điều hòa một chút, hai nguyên quá ít hai mươi lại quá nhiều, chi bằng chúng ta mỗi người nộp mười nguyên!”
Con số này cũng hợp lý, chưa đến mức không nộp được mà nếu nộp cũng không đau lòng, lại đủ cho cả lớp liên hoan một bữa, không ít người giơ tay tán thành.
Chuyện quỹ lớp cứ quyết định như vậy. Sở Đình Đình chủ động đề nghị hai chính, phó lớp trưởng thu quỹ lớp, khi đi mua đồ sẽ gọi thêm mấy người đi xách. Người xách đồ tất nhiên phải là nam sinh cao ráo mạnh khoẻ. Vừa thấy có hai đoá hoa Thiệu Sắc Vi và Chu Tiểu Vân của lớp, có rất nhiều nam sinh giơ tay muốn tham gia vào tổ đi mua đồ này.
Lúc này Sở Đình Đình làm náo động, đầu tiên gọi tên Lưu Lộ đi cùng. Lưu Lộ lớn lên ở thị trấn, quen thuộc với nơi này tất nhiên có bạn ấy đi là tốt nhất. Hơn nữa, mấy bạn nữ đi chung nói chuyện cũng tiện hơn.
Nam sinh à, cũng chọn bốn người. Ân Vĩnh Kiện, Lôi Hồng Tường đều là bí thư chi bộ đoàn đương nhiên phải đi cùng, sau đó thì sao, đến người cao nhất lớp lại đẹp trai Lý Thiên Vũ, còn người cuối cùng thì…
Sở Đình Đình đứng trong lớp nhìn tới nhìn lui vẫn chưa quyết định được. Dù sao cũng nên để ban cán bộ đi, vậy cho Trịnh Hạo Nhiên đi cùng vậy.
Vừa định mở miệng, Cao Tòng Soái đứng tại chỗ nói: “Khi đó tớ sẽ mang cả bộ dàn TV, VCD, micro của nhà tớ đến, hát hay làm gì cũng náo nhiệt hơn.” Ngụ ý rất rõ ràng, tớ đã cống hiến nhiều như vậy cậu không thể không cho tớ đi cùng chứ.
Sở Đình Đình thấy Cao Tòng Soái nói vậy đúng là khó mà mở miệng từ chối, lập tức tuyên bố Cao Tòng Soái cũng vào tổ mua đồ. Cậu ta vui vẻ rạo rực ngồi xuống.
Trịnh Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân một cái, nghĩ thầm mình cũng muốn đi sao không gọi tên mình chứ, lại để cái tên đáng ghét Lý Thiên Vũ đi theo. Đáng tiếc Trịnh Hạo Nhiên da mặt mỏng không làm được chuyện tự đề cử mình, đành phải không cam lòng nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn đáng ghét của Lý Thiên Vũ thầm mắng một câu: Cười thật khó coi!
Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ không hợp nhau là chuyện tồn tại đã lâu, lịch sử cụ thể có thể truy về hồi là bạn cùng lớp tiểu học, hai người từng cãi nhau không ít lần. Giờ lại học cùng lớp, chỉ có thể dùng mấy từ: oan gia ngõ hẹp để hình dung.
Nhưng, bây giờ đều đã mười sáu, mười bảy tuổi, chẳng ai có thể như lúc tiểu học mở miệng là gió nổi lên dao bay đầy trời, cùng lắm là cậu bắn lén một câu tôi đâm lại sau lưng một cái mà thôi.
Mượn thành tích cuộc thi tháng gần đây nhất nói đi, Trịnh Hạo Nhiên đứng thứ tám trong lớp, trong khối ở top hai mươi, thực ra đã là thành tích rất tốt.
Còn Lý Thiên Vũ thì sao, thành tích thong thả tiến bộ ở top giữa, từ lần đầu tiên ba mươi tám về sau ba mươi tư rồi đến lần này thứ ba mươi, có thể thấy được xu thế tăng lên.
Hai người khó mà nhường nhau —— tan học lúc đi nhà vệ sinh gặp nhau, Trịnh Hạo Nhiên cố ý thở dài châm chọc Lý Thiên Vũ: “Tớ đi thi ‘liền’ đứng thứ tám, trong khối ‘mới’ đứng thứ mười bảy, thực sự là không được tốt lắm.” Tôi đứng thứ tám đã không được tốt lắm vậy cậu đứng thứ ba mươi càng không ra sao hết?
Lý Thiên Vũ đương nhiên nghe ra ý ngầm, giả mù sa mưa vỗ vỗ vai Trịnh Hạo Nhiên nói: “Người anh em, cậu phải cố gắng lên. Ở lớp chúng ta, đứng thứ nhất thứ hai luôn luôn là hai người Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi giằng co, cậu với Ân Vĩnh Kiện, Lôi Hồng Tường phải cố gắng lên. Đừng để các nữ sinh xem thường, cười nhạo nam sinh không ra hồn chứ!”
Trịnh Hạo Nhiên bị nghẹn không nói ra lời, thầm hận da mặt Lý Thiên Vũ dày và tránh nặng tìm nhẹ. Sao lại liên quan đến chuyện nữ sinh chứ?
Nhưng, lời Lý Thiên Vũ nói đúng là sự thực.
Lần đầu tiên Thiệu Sắc Vi thi tốt hơn một chút sau đó đổi thành Chu Tiểu Vân đứng thứ nhất. Dù sao số một số hai luôn đảo quanh hai bạn ấy, thật khiến mấy nam sinh có thành tích tốt không có mặt mũi.
Học sinh mà, đầu tiên chẳng phải nhìn vào thành tích à?
Cô Diệp cũng có tuyệt chiêu, công bố thứ hạng trong lớp là chuyện đương nhiên, lợi hại nhất chính là bạn học nào có tiến bộ đặc biệt lớn, thi đặc biệt tốt có thể tự do lựa chọn điều chỉnh vị trí ngồi. Chiêu này có thể thúc đẩy tính tích cực của học sinh rất lớn.
Lấy Lý Thiên Vũ mà nói đi, qua hơn nửa học kỳ biểu hiện tiến bộ hiển nhiên là có quyền đổi chỗ.
Ách, từ hàng thứ nhất từ dưới lên chuyển lên hàng thứ hai từ dưới lên…
Cao Tòng Soái và Lý Thiên Vũ đương nhiên cùng chuyển lên, vốn cô Diệp không có hảo cảm lắm với Cao Tòng Soái. Học sinh vào bằng cửa sau thì thành tích có chỗ nào tốt chứ? Hơn nữa, Cao Tòng Soái này có tiếng là chơi bời bên ngoài, cha là phó huyện trưởng, đến lúc đó có lỗi lầm khó mà nói được, mắng lại không xong, thì giáo viên xử lý thế nào đây?
Vì thế, lúc khai giảng cô Diệp trước hết ra oai phủ đầu với Cao Tòng Soái, đầu tiên là khuyên bảo trò ấy, chờ trò ấy thành thật thì sẽ suy nghĩ đến việc đổi chỗ.
May mà sau hơn nửa học kỳ tiếp xúc, cô Diệp dần dần thay đổi cách nhìn với Cao Tòng Soái. Mặc dù thành tích hơi kém một tí, tiếp thu chậm lại hấp ta hấp tấp thế nhưng bản tính cũng không tệ lắm, cử trò ấy làm uỷ viên lao động không phải rất tốt sao?
Liên tục rất nhiều tuần lớp 10-1 đều chiếm được danh hiệu vệ sinh lớp sạch, điều này tất nhiên có công lao của Cao Tòng Soái.
Đến lúc điều chỉnh vị trí, cô Diệp biết thời biết thế đẩy Cao Tòng Soái và Lý Thiên Vũ cùng lên trước một hàng.
Nếu muốn lại lên trên thì phải nhìn biểu hiện sau này. Chỉ thế, Lý Thiên Vũ cũng đã hài lòng.
Cậu yên lặng đếm. Trong lớp có bốn tổ, tổ một tổ hai có bảy hàng, tổ ba tổ bốn có sáu hàng. Chu Tiểu Vân ngồi bàn đầu tiên. Ừm, không phải mình cũng ở hàng thứ năm rồi sao? Cách bạn ấy càng ngày càng gần, ha ha!