Tiết này là tiết sinh học. Giáo viên dạy sinh học là nam, cũng đeo kính.
Chu Tiểu Vân phát hiện, lên cấp hai giáo viên đeo kính ở đâu cũng có, xem ra đều là chăm chỉ học tập mới thi đỗ đại học sư phạm! Hi hi!
Đúng lúc đến tiết dạy sinh lý tuổi dậy thì. Thầy giáo còn trẻ, chưa kết hôn rất xấu hổ nên để cho học sinh tự học còn mình đứng trên bục giảng quản lớp.
Chu Tiểu Vân mở sách giáo khoa ra, xôn xao, thảo nào thầy giáo không tiện giảng bài. Bài trong sách chia làm hai phần nói riêng về nam sinh, nữ sinh. Phần của nam sinh chủ yếu nói về đặc điểm của thời kỳ phát dục như vỡ giọng, cao hơn linh tinh, cũng không có gì đáng nói cả.
Mấu chốt là phần của nữ sinh thì quá đặc sắc. Bắt đầu từ lúc ngực phát triển đến khi có kinh nguyệt lần đầu tiên, những chữ này làm cho nam sinh, nữ sinh trong tuổi dậy thì nhìn thấy đều xấu hổ.
Có cậu bé tinh quái cố ý ở trước mặt nữ sinh ngồi cùng bàn lật đến trang sách kia, bị cô bé mắng một câu: “Lưu manh!”
Thấp giọng mắng một câu khi truyền đến tai lại khác, cậu ta bèn mượn đề tài này để nói chuyện của mình, giơ tay xin nói: “Báo cáo thầy, em đang đọc sách, Hà Mộng Nghiên ngồi cùng bàn lại mắng em là lưu manh.”
Ánh mắt tất cả học sinh trong lớp xoẹt xoẹt nhìn về phía Hà Mộng Nghiên khiến cô bạn đỏ mặt tía tai cúi đầu.
Thầy dạy sinh khụ một tiếng, đại thể cũng hiểu rõ vì sao học sinh lại mâu thuẫn: “Được rồi, các em tự đọc sách của mình đi.”
Nhưng cả lớp lại không thể khôi phục sự im lặng như lúc đầu, thầm thì nói chuyện nhiều hơn, liên tục có tiếng cười trộm. Con trai ai mà không muốn nhìn kỹ một chút.
Có hai cậu nam sinh ranh mãnh ngồi trước ngồi sau dứt khoát chụm đầu vào nhau cùng nghiên cứu, còn cố ý giơ tay hỏi thầy là xem cùng nhau có được không. Thầy dạy sinh ậm ừ đáp một tiếng, thật sự rất muốn lau mồ hôi! Nhìn mấy đứa học sinh này xem, đúng là tiểu quỷ, năm đó khi anh nhìn thấy còn đỏ mặt nửa ngày trời.
Trong lúc vô tình ánh mắt của Chu Tiểu Vân và Lâm Ba chạm nhau, không ngờ cô phát hiện mặt Lâm Ba ửng đỏ cúi đầu. Điều này làm cô vừa bất ngờ vừa thấy buồn cười. Tốt xấu gì kiếp trước cô cũng là người từng kết hôn, có con, mấy cái nhỏ nhặt này còn không để vào mắt.
Chu Tiểu Vân tùy ý lật lật, nhìn thấy trang nói về kinh nguyệt của nữ mới ngừng lại. Ừm, đều nói con gái mười ba mười bốn tuổi có kinh lần đầu là chuyện rất bình thường. Theo cô biết đa số nữ sinh trong lớp đã có kinh nguyệt rồi!
Cũng khó trách, ai chẳng lớn tuổi hơn cô, còn một tháng nữa cô mới mười bốn tuổi! Không vội không vội, muộn thì tốt hơn! Kiếp trước hình như là năm mười lăm tuổi mới có thì phải, có lẽ kiếp này cũng tầm đó.
Lưu Lộ giật giật áo Chu Tiểu Vân ý bảo cô đưa tai lại gần đây, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Ê, Chu Tiểu Vân, cái kia của cậu đã tới chưa?”
Vấn đề này có thể lấy ra thảo luận trong lớp sao, Chu Tiểu Vân oán trách liếc mắt nhìn Lưu Lộ nhưng vẫn khẽ lắc đầu một cái.
Lưu Lộ bĩu bĩu môi nói: “Của mình cũng chưa đến, không biết bao giờ mới có.” Chỉ có kinh nguyệt đến mới tính là con gái thật sự, Lưu Lộ thấy đa số nữ sinh trong lớp đã đến kinh tháng sau mà mình còn chưa tới thì trong lòng rất bất mãn. Trong tiết thể dục, luôn có nữ sinh thích lên xin thầy được nghỉ tiết về lớp nghỉ ngơi khiến cô cực kỳ hâm mộ.
Giọng hai người rất nhỏ có lẽ không ai nghe thấy đâu, nhưng Chu Tiểu Vân vẫn cảm thấy ở lớp học mà thảo luận vấn đề này trong lòng rất mất tự nhiên. Cô nháy nháy mắt với Lưu Lộ, hếch hếch miệng sang bên cạnh ám chỉ với Lưu Lộ rằng bên cạnh còn có nam sinh đấy! Cuối cùng Lưu Lộ cũng ngậm miệng, cúi đầu đọc sách.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, thầy dạy sinh thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ có cảm giác tiết học này trôi qua chậm như vậy. Ở cấp hai, đoạn nhạc đệm nhỏ nhiều không đếm xuể. Nói ví dụ như, có nam sinh giơ tay đặt câu hỏi về nội dung trong sách, có nữ sinh tố cáo nói nam sinh cố ý đọc to nội dung trong sách rồi cứ ề à.
Nhìn thầy dạy sinh như trút được gánh nặng về văn phòng, Chu Tiểu Vân cười thầm mãi.
Mấy tiết sinh lý tuổi dậy thì kiểu này nên tách riêng nam nữ mới đúng. Để giáo viên nam dạy nam sinh, giáo viên nữ dạy nữ sinh còn hợp lý. Nghe nói mấy tiết giáo dục giới tính ở nước ngoài đều làm thế cả, người Trung Quốc thì thôi, nói tên bài học còn ngại và xấu hổ, cả giáo viên cũng không chịu giảng bài, haha!
Cuối tiết còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ, Hà Mộng Nghiên bị cậu bạn ngồi cùng bàn bắt nạt nên cảm thấy oan ức. Cô bé cảm thấy bị uỷ khuất sâu sắc nên nằm úp xuống mặt bàn không chịu dậy, có lẽ đã rơi vài giọt nước mắt. Trương Khải ngồi sau nhìn thấy tất cả, không nói tiếng nào gọi nam sinh kia đến toalet “tâm sự trao đổi” một tí.
Trương Khải rất ranh mãnh, hễ chỗ nào có thể thấy tuyệt không đánh vào, chuyên môn đánh vào người. Cậu bạn kia bị đánh, chịu khổ mà không nói ra được, trở về lớp thành thật nói xin lỗi với Hà Mộng Nghiên.
Hà Mộng Nghiên thấy ánh mắt quan tâm của Trương Khải thì có thể đoán đại khái có chuyện gì xảy ra. Cô rất cảm động, tro tàn giữa hai người lại bùng cháy, nhưng lần này cả hai càng cẩn thận dè dặt hơn, kiên quyết không viết thư tình để bị lưu lại bằng chứng.
Mắt các bạn học cùng lớp đều sáng như tuyết , mũi còn thính hơn chó, nhanh chóng ngửi thấy hơi thở không bình thường giữa hai người. Đó là mùi tình yêu đấy. Nhưng, ở các lớp bây giờ ít thì có một đôi, nhiều thì ba bốn đôi, các học sinh nhìn quen lắm rồi, sẽ không ngạc nhiên giống như ban đầu nữa, cùng lắm là sau lưng lấy những người này ra trêu đùa, trước mặt thì nháy mắt ra hiệu thôi.
Hễ không có việc gì thì Nghê Lượng vẫn ở trong lớp tiến hành giáo dục tư tưởng. Chưa chắc anh đã không biết đến gợn sóng nhỏ lăn tăn trong lớp, nhưng không thể nắm được chứng cứ rõ ràng nên chẳng thể xử lý được trường hợp nào. Chỉ là tần suất gọi học sinh lên văn phòng lại nhiều hơn.
Có thể nói như thế này, kiểu học sinh chăm chỉ học tập thì càng học nghiêm túc, không muốn học tâm tư bay tán loạn thì dứt khoát thả trâu đi ăn cỏ. Thành tích trong lớp chia thành hai cấp bậc. Tình huống này không chỉ xảy ra ở lớp 8-2 mà ở các lớp khác cũng vậy. Lúc rảnh rỗi các thầy cô ngồi nói chuyện với nhau cũng thường nhắc tới đề tài này, vì thế mà đau đầu.
Nghê Lượng và Tống Minh Lệ ngồi trong cùng một văn phòng. Trong văn phòng cũng có mấy giáo viên chủ nhiệm lớp khác, lúc nói chuyện phiếm tự nhiên nhắc tới đề tài học sinh yêu sớm.
Tống Minh Lệ thở dài đầu tiên: “Lớp tôi có một cậu học sinh thành tích rất tốt, giờ thì cả ngày mất hồn mất vía, thường xuyên viết thư tình cho một nữ sinh. Hôm thi thử rụng hơn mười người, làm tôi đau đầu chết đi được.”
Đề tài này lập tức được hưởng ứng, Nghê Lượng cũng nói tình huống trong lớp mình. Các thầy cô ngồi cạnh cũng sôi nổi nói hùa theo. Xem ra vấn đề này rất lớn, là tình trạng chung khiến cho các giáo viên đau đầu xử lý.
Tống Minh Lệ chợt nhớ đến một vấn đề, vội hỏi Nghê Lượng: “Thầy Nghê, giờ cháu gái tôi Chu Tiểu Vân ở lớp thầy thì sao?” Chu Tiểu Vân có ngoại hình thanh tú dịu dàng đừng nên trở thành mục tiêu của các nam sinh mới tốt.
Nghê Lượng lắc lắc đầu nói: “Chu Tiểu Vân thì rất ngoan, ‘gián điệp’ của tôi báo lại rằng trong lớp đúng là có nam sinh thích trò ấy nhưng trò ấy không hề để ý đến, vẫn luôn chăm chỉ học tập.” Quả nhiên trong lớp có cơ sở ngầm của giáo viên!
Lúc này Tống Minh Lệ mới yên tâm.