Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 203: Thư tình (2)




Hôm thứ hai, cũng vì chuyện thư tình này lớp 8-2 mà nổi lên sóng to gió lớn.

Sự việc là thế này:

Vào tiết thể dục buổi sáng. Bởi vì thời tiết khói bụi mù, học sinh các lớp được tự do hoạt động, nên rất nhiều người đứng dưới mái hiên nói chuyện phiếm.

Hứa Mỹ Lệ đến chỗ của Hà Mộng Nghiên muốn mượn vở ghi của bạn ấy xem một lúc, không ngờ kết quả từ trong vở ghi chép rơi ra một tờ giấy.

Hứa Mỹ Lệ lập tức tò mò liếc mắt nhìn qua một cái, chờ thấy rõ nội dung bên trong xong thì ngạc nhiên kêu lên. Lúc này thu hút sự chú ý của các bạn học khác trong lớp.

Có nam sinh nhân cơ hội này xôn xao ầm ĩ: Thư tình, thư tình đó, đây chính là thư tình trong truyền thuyết!

Nghê Lượng đứng ngoài phòng học cũng bị thu hút nên qua xem. Cầm tờ giấy, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, bảo các nữ sinh đi tìm Hà Mộng Nghiên lên văn phòng nói chuyện ngay lập tức.

Đi toalet vừa về đến cửa lớp, Hà Mộng Nghiên còn chưa hiểu rõ có chuyện gì xảy ra đã bị mọi người hộ tống lên văn phòng.

Nghê Lượng bảo tất cả học sinh đứng ngoài văn phòng về lớp đợi, sau đó đóng sầm cửa lại. Hà Mộng Nghiên nhìn thấy tờ giấy trong tay Nghê Lượng thì trong đầu lập tức ong một tiếng. Mấy chữ “Sự việc đã bại lộ” nhanh chóng xẹt qua trong đầu.

Lặng lẽ yên lặng là một chuyện, nhưng bị tóm gáy lại là chuyện khác. Chứng cứ vô cùng xác thực làm sao cô chối cãi được. Càng khiến cho người khác tuyệt vọng chính là Trương Khải còn ký tên vào cuối tờ giấy, thế này thì không muốn nhận cũng không được.

Hà Mộng Nghiên bật khóc, ngược lại làm cho Nghê Lượng không biết nói từ đâu. Anh đành phải cho Hà Mộng Nghiên về nhà sớm để bình tĩnh lại, buổi chiều mời phụ huynh đến trường gặp mặt. Nghê Lượng cầm tờ giấy chạy thẳng tới lớp học, Trương Khải luôn liều lĩnh bị thầy gọi ra ngoài phê bình một trận sau đó ủ rũ vào lớp.

Buổi chiều, phụ huynh Hà Mộng Nghiên và Trương Khải đến đủ.

Trong văn phòng vô cùng náo nhiệt, không chặn nổi những người hiếu kỳ đứng xem. Nghê Lượng cũng không ngăn cản, nghĩ thầm cho các em ấy chứng kiến hậu quả nghiêm trọng cũng tốt, xem các em còn dám yêu sớm hay không. Hừ!

Đợi đến khi Nghê Lượng nói muốn đình chỉ việc học của hai học sinh để có thời gian xử lý thì các phụ huynh cũng bắt đầu luống cuống. Mắt thấy đã lên lớp tám rồi, đây chính là khoảng thời gian học tập quan trọng nhất, nếu học kỳ này bị đình chỉ ở nhà đợi thì sau này sao thi vào cấp ba nổi?

Nói hết lời, ngàn lần xin vạn lần năn nỉ, cuối cùng Nghê Lượng cũng đồng ý, tạm thời chỉ bắt nghỉ ba ngày, để hai người ở nhà tự xem xét lại bản thân, tuần sau có thể đi học bình thường. Phụ huynh học sinh phải giáo dục lại các em, nếu tái phạm lỗi này thì sẽ phải nghỉ học để xử lý.

Hà Mộng Nghiên khóc sướt mướt và Trương Khải sắc mặt khó coi lần lượt được cha mẹ đưa về nhà.

Khi Nghê Lượng bước chân vào lớp thì phát hiện cả lớp im lặng không hề có một âm thanh nói chuyện nào, anh lạnh mặt nói: “Các em học sinh cũng nhìn thấy rồi đấy, hai người Hà Mộng Nghiên và Trương Khải lớp chúng ta có hiện tượng yêu sớm. Trương Khải lại còn viết thư tình cho Hà Mộng Nghiên. May mà phát hiện sớm, nếu cứ tiếp tục phát triển, thành dáng vẻ gì không ai có thể biết được. Các em mới hơn mười tuổi, bây giờ học tập mới là chuyện quan trọng nhất đối với các em. Có bài học này các em hãy thu hồi trái tim mình về chỗ cũ đi.”

Ánh mắt anh sắc bén đảo qua cả lớp, rất nhiều học sinh cúi đầu xuống. Chột dạ ấy mà, ai mà không rụt cổ lại trước ánh mắt như ra đa kia chứ.

Tần Tuyết nghe được hai chữ thư tình thì cả cơ thể chấn động, lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Dương Phàm dường như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cô rất khó chịu: Aizz, cậu ấy xử lý thư tình của mình thế nào nhỉ? Hi vọng là cất đi, ngàn vạn lần đừng để trong cặp sách lại bị phát hiện. Đến lúc đó…

Tần Tuyết càng nghĩ càng thấy sợ. Cô rất hối hận thời điểm đó nhất thời xúc động đi viết thư tình. Dương Phàm nhìn vẻ mặt đáng thương Tần Tuyết thì có chút không đành lòng, nghĩ thầm phải tìm cơ hội nói cho bạn ấy biết bức thư kia đã bị mình xé đi, ném vào thùng rác rồi mới được.

Trong lòng Lý Thiên Vũ cũng đang chạy loạn. Cậu nghĩ thầm: May mà mình không nghe lời xúi giục ma quỷ của Dương Phàm viết thư tình quái quỷ gì đó. Lúc đó cậu cũng hơi động lòng nhưng vẫn chưa bắt tay viết đã bị sự kiện bùng nổ trong lớp làm giật mình. Nếu đổi lại chuyện này bị phát hiện trên người Chu Tiểu Vân… Không được, cậu không thể mang đến loại phiền phức kiểu này cho bạn ấy được!

Lý Thiên Vũ hạ quyết tâm kiên quyết không viết mấy thứ như thư tình, đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất. Phải giấu thật sâu tình cảm này tận đáy lòng, không để ai nhìn thấy.

Chờ đến tuần sau, tinh thần rõ ràng Hà Mộng Nghiên sa sút hẳn, ngay cả nói cũng không chịu nói. Lúc cô nhìn Hứa Mỹ Lệ như nhìn thấy kẻ thù. Hứa Mỹ Lệ cũng rất vô tội, nghĩ thầm: mình đâu có cố ý, ai bảo cậu vứt thư tình Trương Khải viết cho mình bừa bãi cơ! Mang theo tới trường học là chuyện vô cùng nguy hiểm! Lúc này Trương Khải rất muốn nói chuyện với Hà Mộng Nghiên, nhưng cô đã không chịu để ý đến cậu nữa.

Trong lòng Dương Phàm đấu tranh gay gắt, cuối cùng, nhân lúc tan học một ngày nào đó, thời gian này mọi người đã về gần hết, lấy lí do cần thảo luận bài gọi Tần Tuyết lại.

Tần Tuyết lập tức hiểu Dương Phàm muốn nói với mình chuyện gì.

Hai người cùng đi ra khỏi trường, vừa vặn nhà cả hai nằm cùng hướng, có đi cùng cũng không khiến người khác chú ý. Dương Phàm vô tình nhắc tới đề tài này, trong lòng cứ do dự mãi không biết mở miệng thế nào.

Tần Tuyết không nhịn được hỏi: “Dương Phàm, tờ giấy mình đưa cho cậu ấy, cậu làm gì với nó rồi?” Càng về sau giọng cô càng ngày càng nhỏ gần như không nghe được nói gì.

Đương nhiên Dương Phàm biết cô đang hỏi cái gì, cũng nhẹ giọng trả lời: “Mình đã xé và bỏ vào thùng rác rồi, cậu yên tâm đi, sẽ không bị phát hiện đâu. Chúng ta hãy dồn hết tâm tư vào việc học nhé, trong học tập quan tâm lẫn nhau cùng nhau tiến bộ.” Nói xong, Dương Phàm vượt lên trước.

Đầu tiên Tần Tuyết thở phào một hơi, sau đó lại cảm thấy trong lòng chua sót. Aizz, quả nhiên đã ném thư tình của mình đi rồi. Chẳng lẽ Dương Phàm không thích mình chút nào sao…

Tần Tuyết chợt nhớ tới rất nhiều chuyện cũ có liên quan đến Dương Phàm. Khi hai người cùng lớp cùng trường tiểu học, từ trước đến nay Tần Tuyết chỉ có thể đứng thứ hai trong lớp nhưng trong lòng rất phục Dương Phàm xuất sắc kia.

Nhìn bạn ấy thật dễ dàng, hình như không cần phí nhiều công sức đã có thể đứng thứ nhất trong kì thi, thật quá siêu! Không biết bắt đầu từ khi nào Tần Tuyết càng ngày càng quan tâm đến Dương Phàm nhiều hơn, có lẽ từ lúc lên cấp hai thì phải!

Đầu lớp sáu, Tần Tuyết cảm thấy rất hưng phấn khi hai người lại học chung một lớp. Nhưng cô dần dần phát hiện quan hệ của cô và Dương Phàm rất bình thường. Thậm chí còn không thân thiết bằng Chu Tiểu Vân mới đến…

Dương Phàm vẫn luôn tươi cười, có vẻ chơi với ai cũng thân, nhưng Tần Tuyết vô cùng hi vọng mình sẽ được quan tâm, coi trọng một cách đặc biệt không giống với mọi người.

Tình cảm dần dần tích tụ cuối cùng đến năm lớp tám thì bùng nổ, Tần Tuyết rất hâm mộ khi nhìn cặp đôi Hà Mộng Nghiên và Trương Khải. Cuối cùng cô lấy hết can đảm viết thư tình cho Dương Phàm. Bên trên hàm súc chỉ ra mình có cảm tình với cậu, hi vọng hai chúng ta có thể là đôi bạn thân thiết.

Không nghĩ tới, không hề có hồi âm khiến cả ngày Tần Tuyết không yên lòng, thành tích bắt đầu tụt dốc.

Biết chuyện của Hà Mộng Nghiên và Trương Khải bị lộ, Tần Tuyết mới bối rối, vạn nhất thư mình viết cho Dương Phàm cũng bị phát hiện thì phải làm thế nào đây? Tần Tuyết càng nghĩ càng sợ hãi. Không ngờ hôm nay Dương Phàm lại tìm cơ hội nói riêng cho cô biết bức thư ấy đã bị xé từ lâu rồi.

Tần Tuyết nghĩ thầm, xem ra tuổi mình còn nhỏ căn bản không tư cách nói lời yêu, vẫn nên chăm chỉ học tập thì tốt hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.