Sau hơn một tuần lễ, thành tích thi của Tiểu Bảo được công bố, cư nhiên đạt giải nhất của huyện.
Tiểu Bảo cầm giấy chứng nhận đỏ thẫm oai vệ trở về, mặt khác còn có phần thưởng —— một cái bút máy.
Phần thưởng gì gì đó không quan trọng, mấu chốt là chuyện được giải nhất này làm cho Tiểu Bảo vô cùng hưng phấn. Phải biết rằng tiểu học Hưng Vượng có bốn người đi, hai người đoạt giải ba, một người còn không có cả phần thưởng! Chỉ có cậu được giải nhất, điều này làm sao có thể không làm cậu cao hứng đây!
Nghe nói số học sinh được giải nhất chỉ chiếm một phần mười. Ở nông thôn trường học cử học sinh đi thi có thể được hạng nhất đã ít lại càng ít!
Tiểu Bảo nhận được giấy chứng nhận chuyện thứ nhất muốn làm chính là gọi điện thoại vào trong thị trấn báo cho Chu Tiểu Vân một tiếng.
Đáng tiếc hôm nay là thứ năm, tuy trong nhà có điện thoại, nhưng chỗ chị lại không có điện thoại, đành phải kiên nhẫn chờ tới tối thứ sáu.
Vừa tới nhà nghe được tin tức tốt Chu Tiểu Vân hài lòng ôm Tiểu Bảo xoay một vòng.
Đại Bảo muốn nhìn xem giấy chứng nhận có bộ dáng gì: “Tiểu Bảo, mang giấy chứng nhận ra đây cho anh nhìn, xem có giống của anh lần trước hay không.”
Tiểu Bảo định ở trước mặt Đại Bảo khoe khoang: “Anh được phát chính là giấy chứng nhận của đại hội thể dục thể thao, của em chính là giải nhất thi học sinh giỏi biết không? Sao có thể giống nhau được? Không cùng một cấp bậc đâu.”
Đại Bảo sau khi xem xong trả lại cho Tiểu Bảo, ra vẻ khinh thường nhìn lại nói: “Không phải là chữ mặt trên không giống thôi sao? Cái khác anh thấy cũng chẳng khác nhau lắm.” Giống nhau là bìa cứng đỏ thẫm, chẳng qua nội dung khen thưởng không giống nhau mà thôi.
Tiểu Bảo đứng đầu ngọn giótự nhiên sẽ không tính toán vấn đề giấy chứng nhận với Đại Bảo. Dù sao lẽ phải tại lòng người, người nào không biết thi học sinh giỏi ở tiểu học có sức nặng cỡ nào? Nghe nói đến khi thi vào trung học còn được cộng điểm cơ!
Nhị Nha xem các anh tranh đấu gay gắt vui vẻ ở bên cạnh châm ngòi nói: “Anh cả, anh xem anh hai rất coi thường anh nhé!”
Đại Bảo lập tức liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái, cảm thấy Nhị Nha nói không sai tí nào. Nhìn dáng vẻ Tiểu Bảo mắt không thèm ngẩng lên rõ ràng là khinh thường mình, phát huy sở trường đặc biệt – đánh người.
Tiểu Bảo nhanh chân bỏ chạy nhưng làm sao chạy thoát khỏi tay anh trai nhận hai giải nhất chạy bền và chạy nhanh, bị tóm ngay lập tức.
Hai người vừa đánh vừa cười, động tĩnh rất lớn khiến vợ chồng Chu Quốc Cường đều bị hấp dẫn lại đây.
Bị cưỡng chế phải buông em trai ra Đại Bảo không dám động thủ lần nữa, lại nhe răng trợn mắt với Tiểu Bảo.
Dù sao hai anh em càng đánh càng ầm ĩ, tình cảm càng thắm thiết.
Có điều, Chu Tiểu Vân cũng không tha cho thói gây xích mích ly gián của Nhị Nha. Tiểu hẹp hòi, tuổi còn nhỏ, thói xấu không ít, cái gì cũng dám nói, Đại Bảo Tiểu Bảo đánh nhau cũng tại nó. Nhị Nha bị chị gái dạy dỗ tỏ vẻ thông suốt, lập tức vỗ ngực cam đoan không bao giờ như vậy nữa vân vân.
Ai biết có thể quản nó được mấy ngày?
Nhà lầu nhà Chu Tiểu Vân chính thức hoàn công, lần này chú ý trang trí hơn. Dưới lầu vẫn là nền xi măng, trên lầu toàn bộ là sàn gạch.
Bốn phòng trên lầu, hai lầu tổng cộng là tám căn phòng, trên cùng còn làm một cái lầu giả ba tầng. Nói là lầu nhưng như gác xép, cao hơn một thước dùng để đựng các đồ linh tinh thì vẫn đủ.
Phòng bếp và hai gian phòng ở bên cạnh một lần nữa trở thành nhà mái bằng.
Nhà lầu mới vô cùng khí phái xinh đẹp, ở trong thôn xem như là độc nhất.
Thời điểm xây nhà lầu, Chu Quốc Cường nghĩ tới con cái nhà mình tuổi cũng đã lớn, ít nhất phải có mỗi người một phòng. Bọn nhỏ ở vừa đủ bốn gian phòng trên lầu hai.
Lầu dưới, hai vợ chồng Chu Quốc Cường ở một phòng, giữa hai phòng là phòng khách, rất rộng, có thể lái xe ba bánh vào. Còn lại một phòng để khi bà nội về quê ở lại.
Nhiều phòng cũng tốt, để hai gian nhà kề một gian chuyên đựng lương thực còn một gian khác để thịt heo, không bao giờ chật chội giống như trước nữa.
Chu Tiểu Vân thích nhất là bên dưới cầu thang tại lầu một xây một cái toilet rộng rãi. Cuối cùng cũng có phòng tắm.
Đến cuối năm sau khi thu dọn xong xuôi Chu Quốc Cường mời anh em bạn bè thân thiết làm mười mâm. Lần này không cần phải mượn nhà bác cả nữa, ngay tại nhà mình đủ chỗ bày được mười mâm.
Khi Triệu Cương đến, anh mang theo một quả pháo rẩt dài, bắn lên trời tiếng nổ đùng đoàng mấy phút mới dừng, trẻ con các nhà đều chạy sang xem náo nhiệt.
Tôn Thành Võ và Chu Quốc Cường là bạn cũ, đương nhiên được mời tới, nhìn nhà lầu xinh đẹp trong lòng Tôn Thành Võ rất đắc ý. Đây chính là căn nhà một tay mình dốc lòng dẫn người xây nên đó!
Không nói ngoa chứ, riêng trên nền đất này có xây thêm lầu nữa cũng không có vấn đề gì, tuyệt đối chắc chắn. Nhìn mái nhà xem, ở giữa vểnh lên, hai bên hơi thấp hơn thật là đẹp.
Tất nhiên, cũng tốn không ít tiền. Tiền dự tính ban đầu căn bản không đủ, cuối cùng chi vượt kế hoạch tận mấy ngàn đồng.
Tiền mặt trong tay Chu Quốc Cường thiếu một ít đành mượn em gái Chu Phương, ước chừng cùng lắm là nửa năm sau có thể trả hết.
Chu Phương hào phóng cho Chu Quốc Cường vay, dù sao nhà mình (Chu Phương) cũng chưa có ý định xây nhà, chưa vội dùng.
Ngày vui như vậy bà nội đã sớm trở về, bà ở trong căn phòng mà Chu Quốc Cường chuẩn bị sẵn cho bà mà nước mắt lăn dài. Phòng mới có giường, có đệm chăn mới, gian phòng rộng lớn sáng sủa là do con trai chuẩn bị riêng cho bà. Có con như vậy, làm mẹ còn cầu gì nữa!
Vương Tinh Tinh, Tôn Mẫn, Chu Thiến Thiến, mấy cô nhóc cộng thêm Chu Tiểu Hà đều theo Chu Tiểu Vân lên lầu tham quan phòng mới, đối với sàn nhà bóng loáng ca ngợi không ngớt, càng không cần nhắc tới bàn học, giá sách mới tinh.
Phòng Chu Tiểu Vân ở bên cạnh, cô tự mình chọn. Phòng ở giữa này lớn hơn một chút so với ba gian phòng còn lại, có thể chứa thêm một cái giá sách. Giá sách này chỉ mình Chu Tiểu Vân có, là cô xin Chu Quốc Cường nhờ bác cả làm riêng cho mình. Bàn học, giá sách cộng thêm băng ghế đều có màu trắng ngà, lịch sự tao nhã lại đẹp, rất hợp với màu sắc nền nã của sàn nhà.
Giường cũng mới làm, Chu Quốc Cường kiên quyết gọi người đến chặt mấy cây gỗ hơn mười năm sau nhà xuống, đưa vật liệu gỗ cho anh cả làm cho mỗi đứa nhỏ một cái giường mới. Giường của bà nội bọn nhỏ cũng là mới đóng. Hơn nữa đóng thêm mấy chiếc bàn học, giá sách của Chu Tiểu Vân, vật liệu gỗ vừa đủ dùng.
Lúc trả tiền công Chu Quốc Phú sống chết không chịu nhận, vẫn là Chu Quốc Cường cố nhét mới miễn cưỡng nhận. Dù sao đóng này nọ thực sự không ít, Chu Quốc Cường không thể để anh cả làm không công cho nhà mình.
Người có tay nghề kiếm tiền cũng không dễ!
Đại bộ phận người trong thôn đều tặng quà, tiệc rượu xong đều tham quan lầu trên lầu dưới, khen nhà lầu mới của nhà Chu Quốc Cường không dứt miệng.
Sau lưng, người trong thôn ai ai cũng bàn luận: “Mọi người xem, trong thôn hiện giờ nhà Chu Quốc Cường mới là nhà có tiền. Nhà lầu kia xây lên thật đẹp thật khí phái, so với nhà lầu Hứa Đại Sơn xây hai năm trước còn đẹp hơn!”
Hai người Thẩm Hoa Phượng và Tống Minh Lệ bên ngoài đều nói lời êm tai. Chỉ là trong lòng mọi người nghĩ gì chỉ có mình biết. Sau khi về thấy nhà chú hai giàu như vậy thì kêu ca mãi.
Thẩm Hoa Phượng nhiều lần lải nhải anh xem nhà chú hai xây nhà lầu đẹp, chúng ta lúc nào mới có thể xây nhà lầu như vậy vân vân. Chu Quốc Phú nghe nhiều đau cả đầu.
Đương nhiên Tống Minh Lệ sẽ không lải nhải mãi không thôi, chỉ là, với việc bà nội ở lại nhà Chu Quốc Cường ăn tết vẫn loáng thoáng biểu đạt sự bất mãn của mình. Hôm nay bà nội vui vẻ khỏe mạnh, cứ như ở nhà mình bị ngược đãi tới nhà bác hai thì như được giải cứu vậy.
Chu Quốc Dân chọn giả vờ câm điếc, biết Tống Minh Lệ chẳng qua là nhìn thấy nhà anh Hai xây nhà lầu trong lòng không thoải mái mượn đề tài để giải tỏa một chút mà thôi. Để cô ấy nói đôi câu đi!