Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 79: Thể diện và tiền bạc của chú một lượng.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một nhóm đàn ông trung niên đang bực tức: “Thằng cha này đúng là hết nói nổi! Tôi rủ ông đi đánh bài thì không đi, anh Ngô rủ đi câu cá cũng không đi... Hỏi ông làm gì thì lại bảo ở nhà uống trà!”

Đàn ông trung niên nghỉ hưu, nếu không mặc áo khoác chống gió cùng mấy bà già dạo khắp các khu du lịch, thì cũng ngồi bên bờ sông làm ông lão cần câu.

Không thì cũng ở bàn đánh bài làm mấy ván cờ b.ạ.c nho nhỏ, chơi vài đồng bạc lẻ.

Thế mà kế hoạch hôm nay bị phá hỏng, vì lão Tôn lại nói năng bí ẩn như thể sắp khoe thứ gì đó quý báu lắm.

Mọi người bị kích động, chỉ cần vài câu khích là kéo nhau về nhà ông ấy ngay, bảo ông lôi ra cái món trà tuyệt thế gì đó cho mọi người cùng thưởng thức.

Ông Tôn, cứ như muốn tỏ ra ta đây có chút gì đó bí mật lắm, giả vờ không nỡ. Nhưng có gì đâu, cả đám người mỗi người một ly trà thì hết bao nhiêu? Cùng lắm thì cũng chỉ tốn một hai lượng thôi chứ gì?

Ấy vậy mà ông vẫn cứ ấp úng mãi.

Nếu không phải vì tình bạn bao năm, lại bị khích đến vậy, chắc bọn họ chẳng có cơ hội bước chân vào nhà ông Tôn đâu.

Ai ngờ, lằng nhằng mãi cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng, ông ấy lục lọi trong tủ lạnh nửa ngày, chỉ lấy ra một túi trà nhỏ xíu!

Nhìn cái túi đựng trà, trông quen lắm, chẳng phải túi trà mà ông Tôn thường mang theo khi ra ngoài sao?

Tức c.h.ế.t mất!

Cả đám người liền nhìn nhau đầy khinh bỉ.

Phẩm giá của ông Tôn như bị xúc phạm, ông lập tức lớn tiếng: “Các ông biết gì mà nói? Đừng nhìn túi trà này chỉ có một lượng…”

Được rồi, thực ra bây giờ còn chưa đến một lượng nữa, vì sáng nay ông ấy đã lén pha một ly rồi. Chỉ một chén trà nóng thôi mà mùi hương đã lan tỏa khắp phòng, đến nỗi bà vợ không uống trà bao giờ cũng phải hỏi: “Trà gì thơm thế?”

Đúng là ly trà kinh điển! Ông Tôn còn phải giả bộ lấp liếm.

Chén trà đó, ông đã pha đi pha lại đến bảy tám lần, cuối cùng nhai cả lá trà cho đỡ thèm, rồi mới thu lại cái cốc với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Ai dè đi khoe khoang một hồi, lôi kéo được cả đám bạn đến nhà.

Đã đến thì đến rồi, ông cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chịu mất mặt, chờ mong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Thế mà lũ này lại không tin!

Hừ! Ông Tôn cũng nổi nóng: Hôm nay ông phải cho bọn họ biết thế nào mới gọi là trà ngon!

Chỉ nghe ông Tôn bực bội nói: “Biết túi trà nhỏ này giá bao nhiêu không? Một ngàn tệ đấy! Tiền đánh bài mà tôi tích góp được năm trăm tệ, cộng thêm năm trăm tệ tiền riêng dành dụm nhiều năm, mới mua được ngay lúc đầu.”

Nên tuyệt đối không dám cho người nhà biết.

Một ngàn tệ một lượng?

Đừng tưởng mấy ông già này mỗi tháng nhận lương hưu hai ba ngàn tệ là thoải mái. Giờ đây, số tiền đó có làm gì được đâu?

Ở nhà còn có cháu nội cháu ngoại phải phụ giúp thêm chút ít.

Trà uống hàng ngày của bọn họ, cho dù có người kỹ tính nhất, mỗi năm cũng chỉ tốn một ngàn tệ mua hai cân trà trước mùa mưa để thưởng thức.

Trà quê nhà tuy không nổi tiếng, nhưng giá năm trăm tệ một cân đã là loại ngon lắm rồi.

Nay biết ông Tôn dám im lặng mua trà một ngàn tệ mà chỉ được một lượng, cả đám lập tức hứng thú.

Thế là mỗi người tìm một chỗ trong căn phòng cũ kỹ, rồi tự giác lấy ra vài cái ly thủy tinh dưới bàn trà.

“Đến đây, đến đây! Mau cho bọn tôi xem trà một ngàn tệ một lượng trông như thế nào?”

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt vừa trông mong trà ngon, vừa lo lắng ông Tôn bị lừa, tất cả đều toát lên vẻ khó hiểu.

Ông Tôn ở với họ lâu năm, nhìn qua là biết ngay ý nghĩ của đám bạn, ông bĩu môi cười khẩy:

“Chờ đấy, để tôi đi đun nước.”

Nước đun lên rồi, ông Châu lại chê ly nhà ông Tôn tiếp khách không đủ trong suốt, nên mang ra bồn rửa tay dùng kem đánh răng chà xát bóng loáng.

Mọi thứ chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi cái nhiệt kế để thử nước, nhưng đám bạn đã chờ đến sốt ruột. Lúc này, ông Tôn mới từ từ mở túi trà niêm phong.

Lúc nhón lá trà, tay ông run lên vì tiếc tiền. Thể diện và tiền bạc giằng co trong lòng, ông bỗng nhiên thấy hối hận.

Để không bị mất mặt trước đám bạn, ông liền chuyển đề tài: “Các ông ngửi thử xem, đây là trà tươi mới vừa sao đấy, thơm không?”

Giờ trà còn chưa ngâm, chỉ là lá trà khô rơi xuống đáy ly. Mọi người hít hít, không khí thoang thoảng mùi thơm nhẹ của trà.

Không rõ ràng lắm.

Nhưng chỉ là trà khô thôi mà đã có mùi như vậy, cũng đủ xuất sắc rồi.

Những người sành uống trà bắt đầu xoay ly thủy tinh, vừa quan sát hình dáng và màu sắc của lá trà, vừa liên tục ngửi, cuối cùng kết luận:

“Ông Tôn, xem ra một ngàn tệ của ông không uổng phí đâu.”

Người địa phương uống trà Mao Tiêm thường có thói quen rửa trà, lá trà vào ly, rồi đổ nước đầy một phần ba, lắc nhẹ hai vòng, sau đó đổ nước đi.

Tiếp theo mới là pha trà chính thức.

Thông thường, nước rửa trà sẽ bị đổ bỏ, nhưng hôm nay, trước mùi thơm thanh khiết ấy, cả đám nhìn ông Tôn đổ nước rửa trà từ các ly ra rồi rót vào một ly thủy tinh khác, chẳng ai ý kiến gì.

Khi pha trà chính thức, lá trà theo dòng nước cuộn lên, bung ra, từng búp trà dựng đứng, màu xanh mơn mởn tươi tắn, ánh lên trong ly như sắc xuân, lại thêm hương thơm ngát lan tỏa khắp phòng...

Mọi người đồng loạt hít một hơi dài.

“Thơm quá!”

Lời vừa dứt, chợt nghe tiếng “cạch” khi cửa phòng bị mở ra.

Ai nấy giật mình thót tim.

Thì ra là vợ ông Tôn xách giỏ rau vừa về, thấy trong phòng khách chật hẹp toàn đàn ông ngồi đầy, cũng phải ngạc nhiên:

“Ôi trời.”

Ông Tôn cũng thầm thốt lên “ôi trời”, theo bản năng dịch ly trà trước mặt ra, như thể làm vậy sẽ bớt bị chú ý.

Vợ ông Tôn cười: “Các ông đến đây cũng không báo trước một tiếng... vừa hay, sáng nay tôi mới mua mấy bó cỏ đậu tím, tối nay ở lại ăn cơm nhé!”

Đều là người trung niên đã nghỉ hưu, ai chẳng biết một ngàn tệ một lượng lá trà có thể khuấy đảo cả nhà đến mức nào?

Cả đám liền chột dạ, chẳng còn quan tâm đến cỏ đậu tím, chỉ lén lút kéo ly trà của mình gần lại.

Kéo như vậy, lại càng ngại ngùng hơn.

Dù sao thì trà này mỗi người chia nhau, cho dù ông Tôn có keo kiệt chỉ rót mỗi đáy ly, cũng chỉ còn lại một ít.

Nhẩm tính ra, mỗi ngụm phải đến cả trăm tệ.

Nhà có đông người, vợ ông Tôn mua không đủ thức ăn, bà lập tức đặt giỏ xuống, chuẩn bị ra ngoài:

“Mọi người cứ trò chuyện nhé, tôi đi mua thêm vài món ăn, tối ăn đơn giản thôi.”

Thấy bà vừa xoay người đi, tay cầm nắm cửa xoay, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiếng thở phào quá rõ ràng, bà vợ ông Tôn lại quay đầu, hít hít mũi:

“Sáng nay tôi đã định hỏi rồi, ông Tôn, trà thơm như thế này ông lấy ở đâu ra? Mua hết bao nhiêu tiền thế?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.