Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 44: Cửa hàng Ngũ Kim Đại Phương.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chợ rau bên bờ sông này đã có lịch sử hơn hai mươi năm rồi.

Phần lớn thời gian, những người bán rau ở đây và các sạp đều tương đối cố định.

Thỉnh thoảng có nông dân gánh ra bán vài loại hoa quả tự trồng ở quê, nhưng chỉ theo mùa và không kéo dài lâu.

Nhưng riêng cô nàng bán rau mới đến tên Tống Đàm này, lại có gì đó rất kỳ lạ, thật quá kỳ lạ.

Đầu tiên, ít có cô gái trẻ nào bán rau ở đây.

Thứ hai, cô gái này vừa xinh đẹp, lại còn có một cậu em trai cũng xinh xắn nhưng khờ khạo đi theo, vừa dễ khiến người khác thương cảm, vừa thu hút ánh mắt.

Cuối cùng, rau của cô bán còn đắt quá sức tưởng tượng!

Lúc đầu, những người bán rau cười khẩy:

"Đừng nghĩ có thêm một đứa em ngờ nghệch thì sẽ thu hút được khách hàng!"

Ở chợ rau này, toàn các bà cô tuổi trung niên, mỗi đồng còn chia ra dùng, xinh đẹp tội nghiệp thì ở đâu cũng thế thôi. Ở đây, các bà cô sẽ không chịu trả thêm một xu nào đâu!

Nhưng càng nhìn, đứa trẻ khờ khạo này từ chỗ hành động chậm chạp, ngờ nghệch, giờ lại càng lúc càng nhanh nhẹn, đếm tiền cũng thành thục hơn hẳn—

Đúng là tài thật!

Cô đúng là đang huấn luyện cậu em đây mà.

Rồi còn giá rau nữa chứ.

Rau dại bán hai mươi đồng một cân?

Những người bán rau cười lạnh một cái, nghĩ bụng chỉ là nhờ tươi mới mà thôi!

Nhưng về sau, khi thời tiết ấm lên, giá rau ngày càng giảm, cô ấy vẫn giữ giá hai mươi đồng một cân?!

Những người bán rau thầm nghĩ: "Chắc là có người đẩy giá cao thôi."

Sau đó, ngay cả cỏ đậu tím, vốn dùng để bón phân, cô ấy cũng bán với giá hai mươi đồng một cân mà vẫn có nhiều người tranh mua...

Những người bán rau cũng ngớ người.

Nói sao đây, chẳng lẽ mấy chục năm bán rau, họ lại không nắm bắt được xu hướng của chợ này sao?

Họ nhẫn nhịn mãi, hôm nay cuối cùng cũng phải hỏi thẳng.

Không ngờ bà cô được hỏi lại đầy ưu tư: "Ai mà không nghĩ vậy? Rau đắt thế này, mỗi lần chi tiền là tim đau như d.a.o cắt."

Vậy sao cô còn mua nhiều như thế?!

Người bán rau nhìn mớ cỏ đậu tím xanh mướt trong giỏ của bà cô mà ngơ ngác.

Không ngờ bà cô lại tỏ ra hăng hái: "Mấy chú không hiểu đâu, ăn nhiều rau tốt cho sức khỏe, cả nhà tôi mỗi ngày ăn vài cân loại rau này, đi vệ sinh cũng dễ dàng, cơ thể khoẻ mạnh, ngủ cũng ngon hơn... Con gái tôi còn giảm mụn đi nhiều lắm! Tiền bỏ ra là đáng mà."

"Với lại, rau này ngon lắm, trộn gỏi, xào, nấu lẩu đều ngon cả! Bỏ bữa là tôi thấy khó chịu vô cùng."

Đám đông xung quanh: ...

Cô mua rau mà như mua loại thuốc quý vậy?

Không thì còn phải thêm cả thuốc nhuận tràng và melatonin nữa!

Khoe khoang thế này cũng quá đà rồi.

Không ngờ bà cô thấy mọi người không tin, lại cố chấp hơn: "Mấy chú không tin cũng đừng coi thường! Mấy chục năm mua rau, tụi này đâu có ngốc? Cứ bỏ ra hai mươi đồng để thử một lần, rồi sẽ biết chất lượng thế nào!"

Bà cô cầm giỏ rau đi phăm phăm, rồi lại thấy sạp bên cạnh bán cà chua, bà cô tiến đến hỏi:

"Cái này bao nhiêu?"

Người bán rau do dự: "Tám đồng."

Bà cô lập tức nhíu mày: "Thật à! Tôi mua ở đây mấy chục năm rồi mà chú dám tính giá c.ắ.t c.ổ thế này! Hôm qua tôi mua cà chua chỉ có bốn đồng thôi!"

Nói xong bà cô lập tức đứng dậy, quay người rời đi.

Cách đó không xa, một người bán rau khác tiến đến dè dặt hỏi: "Anh, sao anh lại tăng giá?"

Người bán rau suýt khóc: "Tôi không phải thấy bà ấy ngày nào cũng mua rau dại của người kia, phải tốn cả trăm đồng đấy sao..."

Cứ nghĩ bà ấy là người sành ăn, chịu chơi chứ!

Bên kia vẫn đang ấm ức, quay đầu lại thì thấy cô gái xinh đẹp kia và em trai khờ của mình, đang chuẩn bị dọn hàng về.

Người bán rau bên cạnh bỗng nhảy tới:

"Này, còn rau không? Cho tôi một cân!"

Tống Đàm ngẩn ra, rồi bảo em trai: "Kiều Kiều, đi lấy một bó nữa trong xe ra."

Cô mỉm cười: "Chú à, mấy ngày qua bán cạnh sạp rau của chú, cũng làm phiền, hôm nay rau bán hết rồi, nhưng cháu có chuẩn bị chút để gửi cho người thân, lấy một cân ra cũng được ạ."

Người bán rau lúc này mới dễ chịu hơn, cười cười: "Chợ này đâu phải của chú, hàng của cháu khác mà, có ảnh hưởng gì đâu? Cân rau này cháu phải tính tiền đấy nhé, không thì chú không lấy..."

Chưa dứt lời, đã thấy Kiều Kiều ưỡn ngực, giơ áo khoác lên khoe mã QR code thanh toán.

Người bán rau: ...

Anh nhìn cô bé xinh xắn cười mỉm rồi cũng đành quét mã thanh toán, ấm ức cầm rau quay đi.

Tống Đàm thì lấy ra năm đồng: "Ngoan nào, đi mua nhãn dán hình Peppa của em đi!"

...

Kiều Kiều với mặt mày hớn hở, dán đầy nhãn dán hình Peppa trên má và áo, tay xách giỏ đi cạnh chị mình, háo hức ngắm nghía mọi thứ xung quanh:

"Chị ơi, tòa nhà này cao quá!"

"Cái này bán gì vậy?"

"Có hoa nữa!"

"Bác cả đâu rồi?"

Tống Đàm nhìn nét mặt vô tư của Kiều Kiều, ánh mắt dịu dàng: "Sắp rồi đấy, thấy chưa, cái biển màu xanh kia kìa, Kiều Kiều có nhận mặt chữ không? Đọc thử xem?"

Kiều Kiều nhìn theo hướng tay cô chỉ, ngón tay bắt đầu bấm bấm: "Đại... Đại...ừm...Năm... Kim... ừm..."

Cậu bé quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo nhìn Tống Đàm: "Em đọc xong rồi."

Tống Đàm thở dài, Kiều Kiều dù nghe hiểu, biết đếm, nhận diện được tiền, đôi khi còn xem giờ được. Cậu biết nghe lời, ngoan ngoãn, không tùy tiện quấy rầy.

Nhưng nói một cách hệ thống, cậu như một đứa trẻ mẫu giáo, chưa nhận diện được nhiều chữ, đi đâu cũng gặp khó khăn, chưa thể tự đến thành phố đi học một mình...

Cô lại phải tìm cách khác.

Dù nghĩ vậy, nhưng nét mặt cô vẫn mang theo nụ cười: "Kiều Kiều giỏi lắm! Đó là, Cửa hàng Ngũ Kim Đại Phương! Bác cả chúng ta tên là Tống Đại Phương, nhớ chưa?"

Hai mươi năm trước, bác cả cô cùng với vợ lên thành phố làm việc ở công trường, rồi quen biết một số người, tích cóp được ít tiền. Sau đó ông mở cửa hàng trong khu xây dựng, nhờ cửa hàng đó mà tích lũy được nền tảng kinh tế cho gia đình.

Ông làm việc này đã hai mươi năm rồi.

Hai năm gần đây tuy kinh doanh không còn tốt như trước, nhưng con cái ông đã lớn cả rồi, không còn áp lực nhiều, nên cuộc sống lại thoải mái hơn trước.

Tống Đàm nhớ lại, cô còn mường tượng bác gải ngày trước rất thích vàng, mỗi lần về quê, chỗ nào lộ ra ngoài đều đeo đầy trang sức vàng.

Vì vậy, trong làng ai cũng truyền miệng rằng bác cả đã phát đạt, cho đến một ngày bác gải dẫn mọi người đến một tiệm chế tác trang sức.

"Đưa vài đồng xu năm hào ra, trả công một chút là làm được một chiếc vòng! Giống y như vàng thật, sáng bóng, lại còn bền!"

Lớn lên Tống Đàm mới biết—phá hủy tiền tệ là phạm pháp...

Nhưng giờ đây, những kỷ niệm cũ tràn về, làm cô bồi hồi nhớ lại những ngày xưa ấy.

Còn Kiều Kiều thì ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ rồi, bác cả tên là Ngũ Kim Đại Phương!"

Tống Đàm: Phì!

"Em chỉ cần gọi là bác cả thôi, đừng gọi bừa đấy nhé."

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.