(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sân nhà cũ khá rộng, nền xi măng đã nứt toác. Mùa đông lạnh giá, vậy mà từ kẽ nứt vẫn mọc lên một bông hoa nhỏ tím rực, run rẩy trong cơn gió rét.
Tống Đàm chăm chú nhìn bông hoa ấy, cảm thấy rằng dù chỉ là một bông hoa dại, khi chuyển đến môi trường này, trông nó cũng tươi sáng, thanh tú hơn.
Tống Tam Thành đặt hành lý xuống phòng khách rồi gọi to con gái:
“Đàm Đàm, ngoài kia lạnh lắm, vào trong nhà sưởi ấm nhanh lên.”
Ông cũng xoa xoa tay chân: “Trời rét mà chạy xe máy thì đúng là lạnh thật!”
Tống Đàm hơi ngẩn người rồi mới phản ứng lại—phải rồi, mùa đông mà chạy xe thì rét run lên. Nhưng cô lại không thấy quá lạnh lắm.
Mở rộng hai bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay trắng ngần như ngọc, hẳn là nhờ lần chiến đấu sống còn trong tai nạn xe, quyết tâm sửa chữa cơ thể để tránh số phận nghiệt ngã, cơ thể cô cũng được tôi luyện ít nhiều.
Nhưng dù sao thì vẫn còn hạn chế.
Như lúc này đây, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cơ thể cô không thể không run lên. Ngơ ngác một chút, cô nhanh chóng chạy thẳng vào nhà.
Đây là một gian phòng nhỏ được sưởi ấm.
Diện tích không lớn, trong góc cạnh cửa sổ có đặt một chiếc lò sắt, trên đầu lò là một tấm sắt vuông vắn, ống khói làm dài ngoằn, uốn lượn trên trần nhà rồi dẫn ra lỗ tường bên kia.
Như vậy, ngọn lửa trong lò bùng cháy dữ dội, còn hơi nóng quyến rũ tỏa ra bên ngoài qua ống khói, chỉ cần nhóm lửa lên thì cả căn phòng sẽ ấm áp, không khác gì phòng sưởi của miền Bắc.
Tống Tam Thành đã lâu không gặp con gái, làm việc ở thành phố lớn đúng là có chút bất tiện, nghỉ phép ít, đến mùa cao điểm thì lại khó mua vé về. Lần trước gặp cũng là dịp Tết.
Lần ấy cũng chỉ được nghỉ ba ngày, đến mùng 4 đã phải đi làm thêm giờ, vất vả quá.
Đứa con gái đầu lòng là niềm tự hào của ông, nên dù sau này có sinh thêm con trai, ông vẫn quen chiều chuộng Đàm Đàm.
Ông nghĩ ngợi một chút, rồi không biết nói gì hơn, đành lấy củ khoai nướng trên lò xuống:
“Đói không? Ăn củ khoai cho đỡ đói!”
Ông không sợ nóng, mà Tống Đàm giờ đây cũng không sợ. Cô nhận lấy: “Ba, ba cũng ăn đi.”
“Ba không ăn!” Tống Tam Thành vội xua tay: “Hồi ba còn nhỏ, bà nội con ngày nào cũng cho ăn khoai, ăn nhiều đau dạ dày, ăn đến phát ngán rồi.”
Tống Đàm lặng người một lúc.
Tống Tam Thành cuối cùng cũng tìm được đề tài để nói chuyện: “Lần này về nhà, con định ở bao lâu?”
Tống Đàm hé môi, rõ ràng ở tu tiên giới cô luôn là kiểu người không chịu thua, mạnh mẽ là thế, vậy mà lúc này, lời nói ra bỗng trở nên nặng trĩu.
“Ba, con đã nghỉ việc rồi, con muốn về nhà trồng trọt.”
Tống Tam Thành đột nhiên im lặng. Một lúc sau, ông thở dài: “Đàm Đàm, làm ruộng vất vả lắm, con không biết đâu.”
“Con là sinh viên đại học, về đây trồng trọt, ba không sợ người ta cười chê, nhưng con thật sự không chịu nổi cái cực khổ ấy.”
Ý ông rõ ràng là không đồng tình.
Tống Đàm cũng không vội: “Ba, hồi nhỏ con từng đi nhổ lạc, bẻ ngô, hái chè, tưới vườn, cũng làm việc nhà nông rồi mà.”
“Con làm được mấy việc đâu!”
Tống Tam Thành chỉ vào chiếc thùng thuốc trừ sâu đặt trong kho: “Cả cái thùng đó con còn không vác nổi!”
Đó là một thùng thuốc trừ sâu nhựa xanh kiểu cũ, đầy nước thì nặng đến ba mươi cân, khi xịt thuốc thì phải đeo nó trên lưng mà đi.
Nhưng so với việc đào đất trên núi chè, cắt lúa, cấy mạ, thì việc này cũng không phải quá nặng.
Đừng nghĩ rằng ở nông thôn thì không dùng thuốc trừ sâu. Giờ côn trùng cỏ dại đều kháng thuốc mạnh, người khác đều xịt thuốc, nếu không xịt thì chỉ có nước chờ lương thực, chè, cỏ bị côn trùng ăn sạch!
Đang lúc nói chuyện, Ngô Lan mang vào một bát canh cá trắng đục, hương thơm phảng phất, tuy có chút mùi hăng, nhưng so với lần nếm buổi sáng đã cải thiện nhiều rồi.
“Đàm Đàm, tối nay con uống thêm canh đi, cá chép này là ba con câu được ở ao tự nhiên, dinh dưỡng lắm, con bổ sung thêm đi.”
Nhìn miếng băng nhỏ trên trán con gái, nghe nói là do vô tình bị đập vào, bà càng quyết tâm tối nay phải múc cho con thêm hai bát canh!
Ngô Lan đặt bát canh lên mặt sắt của lò để giữ nóng, rồi liếc thấy củ khoai trong tay Tống Đàm:
“Đàm Đàm, khoai cứ để đó, đây là khoai đỏ lòng trắng quê mình, vừa khô vừa nghẹn, để tối ăn. Chứ ăn giờ này tí nữa lại chẳng ăn cơm nổi đâu.”
Nói xong, bà không đợi trả lời mà vội vàng quay vào bếp.
Tống Đàm đặt củ khoai sang một bên, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tống Tam Thành, rồi bước ra ngoài, đến chỗ cái thùng thuốc trừ sâu nặng trĩu nhấc nó lên, mở vòi nước bên cạnh rồi đổ nước vào.
“Đàm Đàm!”
Tống Tam Thành cũng theo ra ngoài, nhìn con gái làm động tác nhẹ nhàng, trong lòng ông không hiểu sao lại dâng lên một nỗi chua xót.
Con gái ông từ nhỏ ngoan ngoãn, biết chăm lo, ra ngoài làm việc cũng chẳng dám tiêu xài gì, chỉ vì gia đình.
Giờ đây, đầu con còn đang băng bó, về nhà rồi lại bảo nghỉ việc, chắc chắn là đã chịu ấm ức ở Ninh Thành… Cũng phải thôi, mỗi lần gọi điện lại nói đang tăng ca, căn phòng ở cũng nhỏ, làm sao mà không cực cho được?
Khoảnh khắc này, Tống Tam Thành đã xiêu lòng.
Con gái muốn về trồng trọt thì cứ để nó trồng trọt. Nếu không chịu nổi, cùng lắm sau này ông lại tìm cho con một việc trong thành phố gần nhà, ít ra không xa gia đình.
Tống Tam Thành vừa định nói gì, thì thấy cái thùng thuốc đã đầy nước, còn đứa con gái mà ông lo là không chịu được khổ lại xách cái thùng như xách một chú gấu bông.
Khoảnh khắc ấy, người nông dân chính hiệu năm mươi tám tuổi, Tống Tam Thành, nhìn đôi tay thô ráp của mình, bỗng cảm thấy mơ hồ:
Sao tôi lại thấy cái thùng đó nặng nhỉ?
Hay là tôi già rồi?
...
Ngay lúc này, từ xa vang lên tiếng gọi vui mừng:
“Chị ơi! Chị ơi!”
Tống Đàm theo phản xạ quay lại, chỉ thấy từ ngoài đường chạy tới một cậu thanh niên mặc áo phao đen, chân dài, cao tầm mét tám, dáng người gầy gầy. Da trắng, má lúm đồng tiền nhỏ trên má, cậu cười tươi chạy lại, trông thật phấn khởi:
“Chị ơi!”
Đó là em trai cô, Tống Kiều, mười tám tuổi, nhưng tâm hồn vẫn chỉ như đứa trẻ sáu tuổi.
Ngô Lan sinh cậu khi đã ban mươi, không có thói quen siêu âm tiền sản, kết quả là khi sinh ra cậu đã vậy, tâm trí mãi mãi chỉ như một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.
Nhưng rất ngoan, rất hiểu chuyện, hồi nhỏ toàn là Tống Đàm chăm sóc.
Cho đến khi cô rời nhà đi học, rồi ở lại Ninh Thành…
Tống Kiều đứng trước mặt Tống Đàm, mắt long lanh, ngoan ngoãn nhìn cô như một chú chó con. Tống Đàm đưa tay, cậu bé ngoan ngoãn cúi đầu để cô chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt của mình: “Kiều Kiều.”
“Dạ!”
“Chị về đây ở với em, được không?”
“Dạ được!” cậu bé trả lời to.
Sau đó, cậu lại ngần ngại nhìn Tống Tam Thành: “Nhưng ba nói, chị phải kiếm tiền, cực lắm, em không thể quấn lấy chị.”
Tống Đàm bật cười, rồi nhìn vào tay cậu, ngó thử xem có dơ bẩn gì không—ngoan lắm, cậu không đi nghịch bùn đất trong mùa đông này.
“Kiếm tiền cực lắm, chị không muốn nữa. Chị muốn về với Kiều Kiều, với ba mẹ, cả nhà mình cùng nhau. Được không?”
Tống Kiều chẳng hiểu lắm ý nghĩa của việc một sinh viên trở về trồng trọt là như thế nào, chỉ reo lên vui vẻ:
“Dạ được!”
“Chị đừng lo! Em sẽ trồng ngô nuôi chị!”
Lần này, đến cả Tống Tam Thành, người nãy giờ còn lo lắng, cũng bật cười:
“Con chỉ biết bỏ hạt ngô xuống đất, rồi bẻ bắp từ cây, con biết trồng ngô là gì đâu!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");