Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 43: Đại hôn của Hà Hoa (trung)




Một năm này sẽ thi Hội, trong lòng Từ đại thiếu biết trọng lượng của mình, bao nhiêu cân lượng này hoàn toàn không vào được mắt quan chủ khảo, đi như vậy cũng chỉ lãng phí bạc lại không thể chơi đùa tận hứng, còn không bằng ở nhà cùng với kiều thê mỹ thiếp, thỉnh thoảng đến nha môn thể hiện oai phong. Vốn muốn mượn cớ thê tử mang thai có thể không đi, kết quả bị Từ Nhị gia cho ăn hèo hù dọa mấy ngày không dám trở về nhà.

Từ thiếu nãi nãi nghe được trượng phu nói như vậy, một phần vui mừng hắn quan tâm mình, ba phần tức giận vì hắn lấy mình làm cớ tránh né tàu xe mệt nhọc, sáu phần oán hận trượng phu lấy cớ này để cho nàng chịu đủ xem thường của công bà, nói nàng cố ý làm trễ nãi tiền đồ của Từ đại thiếu, nên muốn chết muốn sống  thúc giục Từ đại thiếu lên đường sớm một chút.

Trong lòng của Quý Quân cũng không có nắm chắt bao nhiêu, hai người kết bạn tinh thần thấp thỏm bất an đi đến trường thi, thi xong ba đợt, mắt to trừng mắt nhỏ, dứt khoát thả lỏng trong lòng ở Kinh Sư chơi mấy ngày. Không ngờ cuối cùng vậy mà Quý Quân thi đậu thi Hội, sau đó ở trong thi Đình chao đảo chiếm được một vị trí cuối tam giáp.

Hắn niên kỷ nhỏ (tuổi còn nhỏ), không có danh tiếng lai lịch gì, vừa không có quen biết với người có tiếng nói trọng lượng ở Kinh Sư, đoạn kết của trào lưu đợt thi này vị trí có được cũng chỉ là một người được bổ khuyết. Thật ra thì trong hai năm qua ở Huyện Định Giang đi theo vị Huyện thái gia kia, đối với con đường làm quan cũng coi như có biết một chút, tự biết là con đường khó khăn và hỗn độn, nhưng trong lòng vẫn có chút khát vọng, vì vậy liền chi mấy trăm lượng bạc, làm một Tri Huyện ở một nơi khá hẻo lánh, chỉ chờ đến tháng tám thì đi nhậm chức.

Bên này tất cả đều kết thúc, hôn kỳ của Hà Hoa cũng gần kề, hai lang cửu (chồng và anh vợ) lại vội vàng chạy về nhà.

Hôn kỳ của Hà Hoa định vào ngày hai mươi lăm tháng năm, là một ngày thật tốt. Lúc Quý Quân về đến nhà đã là tháng năm rồi, trong nhà mới vừa hết bận Tết Đoan Ngọ, Quý Quân lại cùng một vài đồng học đồng liêu lui tới một phen, rồi vội vàng chuẩn bị hôn lễ, bận rộn loay hoay đến khi trời tối mịt.

Ngày nay ngoài cửa có người tới bẩm, nói là ba vị cữu nãi nãi tới thêm đồ cưới cho Hà Hoa, còn muốn bái kiến thiếu nãi nãi.

Nguyệt Liên liền nói: "Mấy vị cữu nãi nãi thật là hồ đồ, thế nào mà lúc này mới đến thêm đồ cưới! Nhất là Nhị cữu nãi nãi, lần trước nhi tử bà ấy tới đây nói thay mặt mẫu thân bồi tội, kết quả một cái nghiên mực thượng hạng và năm lượng bạc để trong hộc bàn trong phòng cô gia liền biến mất. Theo em thấy lần này không phải tới thêm đồ cưới, mà là lại muốn trộm......"

"Nguyệt Liên!" Từ Thi Viện nghiêm nghị quát nàng, sau đó cười khổ: "Có một số việc ngươi hiểu ở trong lòng là được. Năm ngoái vì không để cho người khác nói Quý gia ngại bần yêu phú quý, chỉ nhận bạc không nhận người, bất đắc dĩ phải cho nhà ngoại hậu lễ, sau này chỉ sợ còn phải tiếp tục. Hà Hoa không muốn gặp họ, có thể trực tiếp sai người chặn các nàng ở ngoài cửa, ta cũng không tốt chỉ trích các nàng. Trước tiên ngươi đi chỗ Hà Hoa xem một chút, dù sao các nàng không tới gặp ta trước."

Hà Hoa nghe nói ba vị cữu mẫu cầu kiến, nghĩ thầm chỉ có một người ta đã chống đỡ không được rồi, bây giờ lại tới ba, đây không phải là cố ý tới thêm phiền sao? Đang muốn lấy cớ nói không gặp, phu nhân Tộc trưởng ở một bên cười nói: "Đúng rồi, xem ngày, thì một hai ngày này sẽ làm tục chải tóc cho tiểu thư, ba vị cữu nãi nãi tới đúng là đúng lúc. Hôm nay gửi tin đi Quý gia thôn, để nãi nãi Hách gia ngày mai tới một chuyến mới là đúng lý."

Hà Hoa xoắn khăn tay, giả bộ xấu hổ nói: "Cha mời thẩm tới đây chủ trì tất cả, không phải là thẩm làm giúp con sao?"

Phu nhân Tộc trưởng lắc đầu liên tục: "Đó là cha ngươi coi trọng chúng ta. Tuy nói chúng ta cũng họ Quý, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là họ hàng xa, không thân hơn cữu nãi nãi của các ngươi. Đều nói thân cữu lớn, cữu nãi nãi tới làm tục chải tóc cho ngươi mới phải."

Hà Hoa không muốn cho các nàng động thủ, bám riết không tha hỏi: "Vậy tẩu tẩu con thì sao? Không phải thường nói trưởng tẩu như mẹ sao?"

Phu nhân Tộc trưởng thở dài nói: "Di nãi nãi là một người tốt tính, đối xử với ngươi giống như khuê nữ ruột, nhưng suy cho cùng thân phận của nàng thấp. Mà thiếu nãi nãi, thành thân hơn hai năm vẫn chưa có thai, điềm xấu. Tục chải tóc này, vẫn nên tìm một trưởng bối thân cận, phúc thọ song toàn mới tốt."

Nói đến nước này, Hà Hoa cũng bó tay. Cho người mời ba vị cữu mẫu vào, nhất nhất làm lễ ra mắt. Hàn huyên mấy câu, quả nhiên ba vị cữu mẫu vì tục chải tóc cho Hà Hoa mà tới. Hà Hoa được phu nhân Tộc trưởng chỉ điểm, lại cùng Từ Thi Viện liên kết với nhau, Từ Thi Viện liền nói: "Con đang rầu mình không thể làm tục chải tóc cho Hà Hoa muội muội, muốn đi mời cữu mẫu tới đấy. Ba vị cữu mẫu đến rất đúng lúc, ngày mai có Đại cữu mẫu chải tóc cho Hà Hoa, con lại đi gọi hai người hát tiểu khúc, rồi bài trí chút trang trí màu đỏ trong ngoài là được, chỉ là mấy ngày nay phải làm phiền Quý nãi nãi rồi. Ba vị cữu mẫu thêm đồ cưới, con cũng phải sắp xếp thỏa đáng, bổ sung vào danh sách đồ cưới."

"Chẳng qua ba nhà chúng ta góp chút bạc, mua miếng bạch ngọc, nhờ một cao tăng khai quang mà thôi, không lên được trên mặt bàn, không lên được trên mặt bàn......" Nhị cữu mẫu khiêm tốn cười.

Bởi vì Từ Thi Viện nghe được ba vị cữu mẫu thấy nàng chưa có con, lúc này mới không mời mà tới làm tục chải tóc cho Hà Hoa, trong lòng buồn giận, đoán chừng bọn họ sẽ không có vật gì tốt đưa tới, cố ý muốn nhắc tới. Không ngờ bọn họ lại mua ngọc, vật này không dễ phân biệt phẩm chất, chỉ đành phải thôi. An bài cho ba chị em dâu bọn họ ở một cái viện nhỏ, cho mười mấy nha hoàn bà tử thô sử hầu hạ ăn uống, một bước cũng không cho các nàng ra khỏi cái viện kia.

Buổi tối nha hoàn gác đêm nói, ba vị cữu nãi nãi tranh nhau làm chuyện ngày mai, ba người nói muốn cùng nhau làm tục chải tóc cho Hà Hoa. Hà Hoa tức giận, nghĩ tới Đại cữu mẫu dầu gì cũng coi như hiểu phải trái một chút, liền kêu hai nương tử quản sự sáng sớm ngày hôm sau cố ý đi tìm Nhị cữu mẫu cùng Tam cửu mẫu, mời các nàng uống rượu, thuận đường nói chút “Bí mật mới” của Quý gia, như lúc trước Từ Thi Viện vào cửa có bao nhiêu đồ cưới, Quý gia mấy năm này lại có bao nhiêu tiền thu vào, lần này Hà Hoa lén lút chuẩn bị bao nhiêu quần áo tư trang….

Hai vị Cữu mẫu nghe quả nhiên muốn ngừng mà không được, ý vị thăm dò, mời nhau uống mấy ly rượu, cũng có chút say bí tỉ, bọn nha hoàn mới tiến vào nói: "Nãi nãi Hách gia sắp đến rồi, sao cả người hai vị cữu nãi nãi toàn mùi rượu? Đây cũng không phải là điềm tốt, nhanh thu dọn một chút......"

Hà Hoa đã sớm mặc cát phục đỏ thẫm, làm lễ gặp mặt cho bà bà tương lai. Đại cữu mẫu cầm hai sợi chỉ màu đỏ, dùng hai tay và miệng kéo sợi chỉ thành chữ thập, nhổ lông con trên mặt nàng, sau đó lại sửa tóc mai, bới tóc thành búi, cài trâm hỉ khánh cùng đồ trang sức. Hà Hoa nhịn đau, hồi lâu nghe được Đại cữu mẫu nói một tiếng"Xong rồi." Lại hành lễ với phu nhân Hách gia.

Thê tử Hách Đại Hải thấy nàng môi hồng răng trắng, trên gương mặt trắng bóng loáng thoáng có chút đỏ lên thẹn thùng ( thật ra thì lúc nhổ lông con trên mặt bị đau), cùng dã nha đầu khi còn bé khác khá xa, quần áo trên người nhìn ra được là làm tinh tế, trên đầu cài trâm cùng đồ trang sức cũng chỉ có hai ba cái, lịch sự tao nhã mà không phô trương, có thể thấy được tính tình không xa hoa từ nhỏ, trong bụng không khỏi mừng rỡ.

Đại cữu mẫu thấy vẻ mặt nàng vui mừng, cũng đắc ý nói: "Ngoại sinh nữ (cháu ngoại gái) của ta đây ngày thường rất tốt! Chỉ có đồ trang sức đơn bạc một chút, nghe nói Từ gia nãi nãi có hơn mấy người trông nom đồ trang sức, cháu ngoại dâu chắc hẳn cũng sẽ không thiếu đồ trang sức chứ?"

Từ Thi Viện cười nói: "Đồ trang sức của Hà Hoa muội muội đã bắt đầu chuẩn bị vào nhiều năm trước. Chẳng qua muội ấy thương con quản gia khó khăn, nói là những ngày này người đến người đi, nếu muội ấy đeo trâm ngọc đầy đầu, chỉ sợ chọc người nhớ thương đấy."

"Cháu ngoại dâu đây là ý gì?" Hai vị cữu mẫu khác đã tắm rửa qua, dùng huân hương, lại bị ma ma cười mời đi niệm Phật tích phúc, làm xong tất cả chuyện này, quá trình tục chải tóc đã hoàn thành, đương nhiên bao lì xì cũng không có phần của các nàng, trong lòng đang ảo não, lại nghe thấy lời nói bóng gió của Từ Thi Viện, Nhị cữu mẫu liền không nhịn được xù lông lên.

Mặc dù Đại cữu mẫu tiếc nuối không thể thấy được mấy hộp đồ trang sức tràn đầy, nhưng sờ sờ bạc được thưởng trong tay áo, cũng được vài lượng, liền hài lòng, bày ra vẻ nói với Nhị cữu mẫu: "Cháu ngoại dâu nói cũng có lý, không phải chúng ta là vì thay nàng phân ưu mà đến sao? Có chuyện gì giao cho chúng ta là được rồi."

Hà Hoa chỉ cười tủm tỉm nhìn mủi giày của mình không lên tiếng, người đang ngồi đều biết trước kia Liễu gia không nhận hai huynh muội Quý Quân, chỉ sau khi Quý gia có bạc mới dán tới đây. Nhưng những chuyện này cũng khó mà nói ra miệng. Từ Thi Viện quản gia hai năm, cũng học được một chút thủ đoạn, phúc phúc thân nói: "Cháu ngoại dâu chính là trẻ tuổi không hiểu chuyện, công công, di nương cùng phu quân mới mời nãi nãi Quý gia tới chủ sự. Hôm nay trong nhà này ngay cả con cũng phải nghe Qúy nãi nãi phân phó đấy."

Phu nhân Tộc trưởng càng thêm quanh co không lưu lại dấu tay, nói liên tiếp: "Nhờ Quý gia huynh đệ cùng chất tử (cháu trai) để mắt, mời lão bà tử ta đây tới trông nom, ta nào dám làm phiền ba vị cữu nãi nãi?"

Ba vị cữu nãi nãi vẫn bị câu thúc (trói buộc) ở trong viện như cũ, nếu bọn họ muốn đi ra ngoài, liền nói bên ngoài người lui tới nhiều, sợ đụng phải các nàng, nếu các nàng kiên trì muốn đi ra ngoài nữa, liền nói vâng theo lời thiếu nãi nãi, nếu các cữu nãi nãi bận rộn chuyện ở trong nhà muốn vội về, nơi này lập tức an bài cỗ kiệu đưa bọn họ đi.

Hai ba lần xuống, Đại cữu mẫu biết Quý gia không muốn các nàng nhúng tay vào hôn sự của Hà Hoa rồi, mỗi ngày vui vẻ có người hầu hạ rượu ngon món ngon. Nhị cữu mẫu thì đã nói với nhi tử mình, muốn thừa dịp cơ hội này vào ở Quý gia, không ngờ đã mấy ngày trôi qua cũng không thể ra khỏi cổng truyền tin tức cho nhi tử mình, gấp đến độ xoay quanh.

Nhi tử của nàng -  Liễu Tam Lang ở bên ngoài Qúy phủ ngó dáo dác chừng mấy ngày, không có thấy lão nương của mình ra ngoài, cũng không có thấy người truyền tin cho hắn, trong lòng cũng bực bội. Dứt khoát tự mình đến gần, ai ngờ cửa ra vào Quý gia nghiêm chặt, cho dù bận rộn chuẩn bị gả nhi nữ, người ngoài muốn vào cũng phải qua kiểm tra từng người mới cho đi vào. Người gác cổng thấy hắn ở bên ngoài tường rào Quý gia đi lòng vòng hồi lâu nhận định hắn không có ý tốt, nói thế nào cũng không cho hắn đi vào.

Sáng ngày hai mươi bốn, trên dưới Quý gia giăng đèn kết hoa, ngoài cửa thổi sáo đàn hát, trống nhạc tề thiên. Tràn đầy rương tủ thùng hộp bàn ghế khoác khăn lụa đỏ thẫm, từng món một hoặc gánh hoặc khiêng từ Quý gia ra ngoài, hơn chục người khiêng đồ cưới vui vẻ rộn ràng, trùng trùng điệp điệp từ cửa kéo dài đi ra.

Liễu Tam Lang lẫn vào trong đám người đang muốn từ trong đội ngũ khiêng đồ cưới đục nước béo cò, liền bị người chế trụ hai tay, che miệng giả dạng làm mấy tên quần là áo lụa đùa giỡn với nhau trói đến nơi vắng vẻ, không đợi hắn kịp giãy giụa, một cái bao bố chụp vào, hai mắt đen kịt bị đánh toàn thân ê ẩm.

Quý Quân nhìn đồ cưới được khiêng ra ngoài, chào hỏi khác khứa một vòng, nhìn viện tử còn có chút hỗn loạn, nói với Từ Thi Viện: "Nàng có oán trách ta không?"

Từ Thi Viện lắc đầu nói: "Thiếp cũng đã trải qua, không phải không biết sâu cạn như vậy. Mang đi chỉ là đồ vật trên mặt, đồ trang sức chân chính đáng giá Hà Hoa cũng không đặt mua được mấy thứ, cửa hàng cùng đất mặt tiền cũng đều là vốn riêng của muội ấy. Lại nói trong nhà cũng chỉ cho muội ấy thêm hai Trang Tử cùng một chút gia cụ thôi, thiếp có cái gì tốt mà oán?"

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngày nào đó về nhà nhất định phải ở trước mặt ca ca cùng mẫu thân nói nhỏ, lấy của cải Từ gia cùng Quý gia bây giờ, mặc dù đồ cưới của Hà Hoa không có so sánh với đồ cưới của nàng trước kia, nhưng lại đi mất hơn ba phần của cải của Quý gia, đồ cưới của mình cũng chỉ là một phần gia sản mà thôi......

Quý Quân sờ mũi một cái: "Xem ra, còn có thể bổ sung thêm cho Hà Hoa một chút vốn riêng làm son phấn đồ trang sức."

Từ Thi Viện nhìn chung quanh một chút, cười trêu nói: "Chàng bổ sung đi, di nương cũng đều thay Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp nhìn đấy. Thiếp xem chút bổng lộc một năm này của chàng còn có thể cho đệ đệ muội muội phía dưới lấy cái gì làm việc cưới xin."

Quý Quân chợt thở dài nói: "Chớp mắt một cái Hà Hoa đã phải gả đi, ta còn nhớ lúc muối ấy còn bé xíu, còn đứng ở trên cái ghế mới với tới bếp lò làm cháo rau dại cho ta cùng cha đấy. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy tiện nghi cho tiểu tử Tiểu Bảo kia, ngày mai nhất định phải làm khó cho hắn một phen!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.