Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 21: Đáp lễ




Người này, Hà Hoa biết. Chính là cái người to gan lớn mật, từ nhỏ đã trộm gà nhà nàng nuôi, kéo bím tóc của nàng, sau đó bị nàng và Xưng Đà liên thủ đánh cho một trận - Thành Tử. Nghe nói hắn đang làm đầy tớ nhà giàu có ở trong huyện, lại không nghĩ rằng chính là nhà của Từ Thi Viện.

Chỉ là, hắn nhìn mình chằm chằm như vậy là có ý gì?

Tuy nàng cũng có chút khoa trương, nhưng mình bây giờ suy cho cùng cũng mới mười hai tuổi, vóc dáng thân hình cũng chưa nẩy nở lắm, coi như hôm nay ăn diện một chút, cũng vẫn là một tiểu nha đầu, còn chưa khơi gợi được bản tính sắc lang chứ?

Hà Hoa còn chưa có oán thầm xong, liền nhìn thấy một quản sự bên cạnh đưa tay đè đầu Thành Tử xuống, sau đó ác thanh ác khí nói: “Nhìn cái gì? Còn không mau thỉnh an Nhị tiểu thư!”

Vài người vội vàng cúi đầu hành lễ, quản sự kia lại cúi đầu khom lưng dẫn đường cho Từ Thi Viện và bọn nha đầu chúng ta.

“Hà Hoa muội muội, ngươi cần phải cẩn thận đừng để trứng tằm rơi trên người ngươi đó!” Từ Thi Viện cười hì hì cười trêu nói, ánh mắt lại nhìn về phía đình nghĩ chân. Mấy người khác cũng thẹn thùng e lệ, giấu đầu hở đuôi nhìn về phía hồ nước.

Hà Hoa cố ý lộ ra chút vụng về, cũng không sợ các nàng đùa cợt. Nàng tự nhận nhãn lực của mình không tệ, nơi đó cách mấy trăm mét, cũng chỉ có thể nhìn được vài bóng người mà thôi, căn bản là nhìn không rõ diện mạo, hoàn toàn không thể tán thành sự hưng phấn cùng e lệ của mấy thiên kim tiểu thư này. Bèn chỉ để tâm đến khoảng thời gian vun trồng dâu tằm, cách bài trí phòng nuôi tằm thôi.

Trước kia mô hình Tang Cơ Ngư Đường nàng chỉ thấy qua ở trên sách vở, biết sơ sơ chút nguyên lý, trên thực tế cũng chưa từng thấy tận mắt. Cái ao nhỏ ở Quý gia thôn kia còn chưa tới nửa mẫu đất, chỉ lấy làm thử nghiệm. Thấy hồ nước lớn cùng rừng dâu tằm ở Từ gia này, đương nhiên muốn nhìn thật cẩn thận chút.

Vòng vo gần nửa vòng, các tiểu thư đã đi không nổi nữa, vừa lúc có người tới nói Đại thiếu gia sai người đến báo, Nhị nãi nãi đã khai tiệc rồi, nên đành phải đi về trước.

Bởi vì các phu nhân thái thái cùng các tiểu cô nương dùng tiệc cùng một chỗ, tuy không cùng bàn, nhưng ở chung trong một viện. Hà Hoa không tránh khỏi phải gặp mặt từng vị phu nhân này. Nghe được Từ Nhị nãi nãi nói nàng từ nhỏ đã không có nương, hiện tại trong nhà chỉ có một di nãi nãi không dùng được, các phu nhân không thiếu được một trận thổn thức, hiền lành hòa ái lôi kéo nàng hỏi han, chưa hết vậy mà còn nhét mấy cái hà bao túi thơm hoặc là cởi xuống một vài cây trâm vòng tay ... Cho nàng.

Hà Hoa không khỏi âm thầm kêu khổ, cũng may tạo hình của Từ Nhị nãi nãi ở chỗ này là độc nhất một phòng, không có ai sánh bằng, các phu nhân cũng không có quá nhiều đồ trang sức để lộ ra bên ngoài, đưa đều là thứ không đáng giá, nàng từ chối, nếu từ chối không được đành phải nhận lấy.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, Hà Hoa cảm thấy mình hơi liều lĩnh gia nhập vào vòng luẩn quẩn của Từ Thi Viện, thật sự cùng những tiểu cô nương này không có quá nhiều tiếng nói chung, cũng không tiện khiến Từ Thi Viện vì nàng mà lạnh nhạt những người khác, liền là người đầu tiên chào từ giả.

Từ Thi Viện đang muốn giữ nàng lại, Tiểu Xảo đã đi qua nói bọn Quý Quân bên kia có mấy người uống say đã được người nhà đỡ đi về rồi, hội thi thơ cũng giải tán, Quý Quân tới hỏi Hà Hoa khi nào thì về. Lần này Từ Thi Viện cũng không tiện giữ lại nữa, đành phải giao hẹn lần sau có cơ hội thì sẽ tụ tập nữa, sau đó sai người tặng lễ, đưa Hà Hoa lên kiệu.

Hà Hoa về đến nhà mở lễ vật ra, vậy mà có tới hai phần, một phần là của Từ Nhị nãi nãi cho nàng, hai cuộn tơ lụa màu sắc tươi đẹp, hoa văn mới mẻ, chất lượng thượng thừa, còn có hai cái hà bao tơ vàng, bên trong có một ít nguyên bảo, ánh kim sáng bóng. Còn có một phần Từ Thi Viện cho, là nàng tự mình làm một chút khăn thêu, hai hộp son phấn cùng một đôi khuyên tai san hô màu đỏ. Những thứ đồ này rõ ràng đều là nhà phú quý mới có thể dùng được, những thứ mà các phu nhân tiện tay đưa tất nhiên không thể sánh bằng.

Lần đầu tiên gặp mặt đã thu nhiều lễ vật như vậy, cũng không biết về sau làm sao mà đáp lễ. Nàng chỉ là một tiểu cô nương vừa phải cùng các nàng lui tới, vừa phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo tốt nhất tự khóa cửa khuê phòng, thật đúng là rắc rối.

Bên này, Tiểu Thư lại lôi kéo Tiểu Oản và Tiểu Xảo không ngừng hỏi ở Từ gia nhìn thấy gì, nghe được cái gì.

“Từ gia không hổ là phú thương, riêng những thứ tơ lụa này đã mấy chục lượng bạc rồi.” Tiểu Xảo vuốt tơ lụa, chậc chậc khen ngợi.

“Từ Nhị nãi nãi đeo nhiều đồ trang sức như vậy, đủ để cho mấy chục người chúng ta ăn uống cả đời, mỗi ngày không biết nàng tốn bao nhiêu thời gian để đeo lên? Từ Nhị tiểu thư kia cũng là quái nhân.” Tiểu Oản trước giờ là người ít lời cũng bị Từ Nhị nãi nãi làm cho cười run rẩy hết cả người, kinh hãi với trò chơi bùn của Từ Thi Viện.

“Đó là Nhị tiểu thư người ta thiên chân hồn nhiên, tâm tư trẻ con.” Hà Hoa moi ruột gan tìm ra hai cách diễn đạt, trong lòng cũng đang nghi hoặc, Từ Nhị gia, Nhị nãi nãi là một đôi phu thê cực phẩm như thế, làm sao có thể sinh ra một đôi nhi nữ quỷ linh tinh như vậy?

Từ Nhị nãi nãi hận không thể cho tất cả mọi người đều biết nhà các nàng có nhiều tiền, tất cả kim ngân phỉ thúy đều bày ra bên ngoài, trang trí trong biệt viện cũng không chỗ nào không khoe sự giàu có của bọn họ, dĩ nhiên, cũng lộ ra vẻ nhà giàu mới nổi cùng thô bỉ. Một căn biệt viện tốt như vậy, vốn nên là cầu nhỏ nước chảy, rường cột chạm trổ, xinh đẹp nho nhã, tràn đầy tình thơ ý hoạ, vậy mà bọn họ đông xây một cái đình tây dựng một cái núi giả, dựng lên một loạt phòng nuôi tằm, phá hủy toàn bộ bố cục tổng thể, vậy mà còn ở đó đắc chí nói vừa có thể dạo chơi vừa có thể kiếm bạc.

Ngược lại hôm nay đã gặp được một vị Lưu tiểu thư, nghe nói tổ tiên đều là phú thương, một đời lại nối tiếp một đời. Mặc dù thoạt nhìn không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng vô luận ngôn hành cử chỉ của nàng ta hay là cách ăn mặc của bọn nha hoàn, cho dù là một cái góc nhỏ bé nhất cũng ẩn chứa khiêm tốn tinh xảo.

“Nghe nói Từ Nhị tiểu thư là một tài nữ, làm chuyện đó đương nhiên không giống với người khác, đáng tiếc ta không được nhìn thấy nàng.” Tiểu Thư ai oán liếc mắt nhìn Hà Hoa một cái.

Hà Hoa lấy hai cây trâm hoa cho nàng, cười nói: “Được rồi, ngươi không phải là đang trách ta không chịu dẫn ngươi đi Từ phủ sao? Nếu ta nói, còn không bằng ở nhà mình tự tại hơn. Ngươi bảo Tiểu Xảo nói cho ngươi nghe, thử xem lần sau nàng còn muốn đi hay không?”

Tiểu Xảo le lưỡi: “Không đi. Ở nơi đó không thể tùy tiện nói chuyện, cũng không thể tùy tiện đi lại, chỉ sợ người khác chê cười chúng ta không có quy củ. Nhưng mà chúng ta cùng các nha hoàn của tiểu thư khác nói chuyện với nhau, các nàng đều hâm mộ chúng ta đó.”

Tính tình Tiểu Thư như trẻ con, thấy Hà Hoa cho nàng trâm hoa đẹp, Tiểu Xảo Tiểu Oản cũng đều nói ở nơi đó chơi không vui, vội vàng cười bưng trà nịnh nọt Hà Hoa nói: “Tiểu Thư làm sao dám trách tiểu thư? Chỉ là muốn biết nhiều kiến thức hơn, tránh để về sau làm cho tiểu thư mất thể diện.”

“Phải! Chỉ có ngươi miệng mồm lợi hại! Nếu thật có lòng, thì bưng cho ta một chén canh hạt sen đi.” Hà Hoa làm bộ đẩy nàng một cái, ngoài cửa liền vang lên tiếng của Tiểu Thúy: “Di nãi nãi đưa canh hạt sen đến cho tiểu thư!”

Tiểu Thư nhảy dựng lên vén rèm đi đón người, Hà Hoa thấy Tiểu Xảo luống cuống tay chân muốn thu dọn đồ, bèn nói nàng bày đồ vật ở đó luôn.

Sau khi Phùng di nương vào cửa nhìn lướt qua những lễ vật kia, liền xem nhẹ hỏi Hà Hoa ở Từ phủ có tốt không, lúc trở về có nóng hay không, hiện tại cảm thấy trong mình như thế nào ....

Hà Hoa thấy thần thái này của nàng, bộ dạng không giống như nóng lòng chuyện Tang Cơ Ngư Đường, thật có chút kinh ngạc. Chợt nghĩ đến có thể là Tiểu Thúy sau khi trở về đã nói chút gì đó, liền chỉ chỉ quà tặng của Từ phủ nói: “Di nương, Từ Nhị nãi nãi cùng Nhị tiểu thư đối đãi với con rất hòa khí, nếu không, cũng không cho nhiều lễ vật như vậy. Nhất là Từ Nhị nãi nãi, con cũng không biết nên làm sao đây nữa.”

Phùng di nương nhìn nhìn hai cuộn vải vóc kia, nàng là người trong nghề, đương nhiên biết giá trị xa xỉ, không nhịn được đi lên sờ sờ, lúc này mới thở dài nói: “Hai cuộn sa tanh này làm ra được, cũng phải mất hơn mấy chục lượng bạc, nếu ở trong cửa hàng bọn họ còn không biết bán bao nhiêu tiền đâu. Đều nói lễ thượng vãng lai (có qua có lại), ngay cả thân thích trong nhà cho hồng bao (tiền lì xì) cho đứa nhỏ, cũng đều phải dựa theo người khác cho trước mới trả lễ lại. Từ phủ tự nhiên như vậy. . . . . . Nơi này của Di nương có một đôi ngọc bội đằng hoa, chính là cữu mẫu ta đưa lúc cập kê, cũng đáng giá vài đồng tiền. Con sắp xếp lựa thêm chút lễ phẩm có chút giá trị tương đương cùng đáp lễ cho bọn họ là được.”

Hà Hoa thấy Phùng di nương lấy ngọc bội đằng hoa ra, phẩm chất ôn hòa, xanh biếc thông suốt, biết nàng ngay cả đồ cất trong đáy hòm cũng lấy ra rồi, không khỏi có chút lưỡng lự.

Không có gì bất ngờ xảy ra, thì về sau trước sau gì Phùng di nương cũng phải quản gia, đương nhiên phải ra mặt trông nom những chuyện ân tình lui tới này, hơn nữa nàng đang định triển khai mô hình trồng dâu nuôi tằm kéo sợi lớn hơn, dĩ nhiên là muốn tìm đủ mọi cách kéo chút giao tình với các thái thái thương hộ lớn trong Huyện mới tốt, miếng ngọc bội này càng quý trọng lại càng có thể chứng tỏ thành tâm của nàng.

Nhưng trước kia nàng bị coi như một quả phụ khắc phu khắc tử, hiện tại thân phận cũng chỉ là một di nương, Từ Nhị nãi nãi người ta như vậy dĩ nhiên là khinh thường lui tới với nàng, nếu không hôm nay ít nhất cũng sẽ lấy ít thứ tượng trưng cho Hà Hoa thuận đường mang về cho nàng. Ngộ nhỡ bảo bối Phùng di nương cất dưới đáy hòm này bị người ta xem là vật xui xẻo của “ Phụ nhân xui xẻo “, hoàn toàn là nhìn không thuận mắt, vậy chẳng phải Phùng di nương mất còn nhiều hơn được sao?

“Di nương, cái này quá quý trọng. Chúng ta vẫn nên đi tìm những thứ khác thôi.” Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Hoa vẫn thấy nên dùng từ uyển chuyển cự tuyệt.

Phùng di nương có chút ảm đạm nói: “Trong tay ta cũng chỉ có vật này còn chút giá trị, những vật khác lấy ra chỉ sợ làm mất mặt con. Ta cũng chỉ cho là chút tâm ý thôi, thực ra Từ phủ cũng không thiếu cái gì.”

Hà Hoa thấy nàng như vậy, cũng không tiện nói thêm cái gì. Tìm một cái hộp gấm ra ngoài, sắp xếp ngọc bội vào, nói với Tiểu Xảo: “Tiểu Xảo, chúng ta chuẩn bị thêm vài thứ nữa, ngày mai ngươi đi Từ phủ một chuyến, nhất định phải nhớ nói di nãi nãi đã thêm ngọc bội tổ truyền của mình đáp lễ.”

Tiểu Xảo nghiêm túc đáp lại, lúc này Phùng di nương mới cười nhẹ một tiếng, lại có chút buồn bã.

Vừa lúc Quý Quân nghỉ ngơi một lát, tĩnh rượu, cũng tới tìm Hà Hoa bảo hôm nay hắn làm cho Từ Đại thiếu gia gọi người chuyên nuôi tằm đến hỏi chuyện rồi. Bọn họ thương nghị cụ thể phải làm như thế nào một hồi, đến gần tới giờ ăn cơm chiều, rồi giải tán.

Hà Hoa sai Tiểu Xảo đưa hai cuộn tơ lụa qua cho Phùng di nương, sau khi Tiểu Xảo đi một vòng trở lại, trầm mặt nói: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta không có ở nhà, ở cửa sau có bà tử chơi bài bạc, ngay cả di nãi nãi gọi cũng một mực đùn đẩy không nghe.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.