Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 16: Một chương cẩu huyết




Lại có chuyện trùng hợp như vậy à?

Vừa rồi lúc ba người các nàng đi ra, nàng cũng không có nhìn kỹ, nhưng bây giờ không nhịn được tò mò. Hà Hoa nhấc chân lên, đang muốn đi qua xem thử, Quý Quân kéo nàng lại: “Ban nãy ca chỉ là thấy Tiểu Xảo có chút cổ quái đứng ở cửa, cho là muội lại có biện pháp chọn người gì, không nghĩ tới đi qua thì nhìn thấy. . . . . . Hà Hoa, người kia, muội không cần làm loạn.”

Biết Quý Quân đang giải thích hắn là trong lúc vô tình thấy tú nương kia, cũng nhắc nhở nàng không thể lớn mật lỗ mãng, Hà Hoa gật đầu một cái.

Thật ra thì Quý Quân đa tâm, nàng căn bản không có ấn tượng gì với thân nương thân thể này, không có khả năng làm ra chuyện gì.

Đi vào gọi ba người kia. Quả nhiên có một người dáng dấp quen mặt, mặc trên người quần áo vải thô màu đen, trên mặt không có một chút phấn son nào, trên lỗ tai cũng chỉ có một đôi hạt châu nhỏ như hạt gạo, sắc mặt cứng nhắc ẩn chứa một chút phiền muộn, miệng lỗ mũi cùng Hà Hoa có mấy phần tương tự, nhưng nàng là loại phụ nhân nhu nhược còn Hà Hoa trẻ trung tinh thần phấn chấn so ra cũng không giống lắm, tối đa cũng chỉ có năm phần giống nhau thôi.

Tại sao Quý Quân phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ nàng và mẫu thân thân thể này giống nhau nhiều lắm sao?

Bên này Hà Hoa đang suy nghĩ, lại nghe được mẹ mìn đang tán gẫu với Tiểu Xảo: “. . . . . . Tiểu thư tôn phủ thật đúng là tính tình hào phóng, nãi nãi chắc hẳn cũng là tâm địa Bồ Tát . . . . .”

Tiểu Xảo nói: “Nơi này của chúng ta không có nãi nãi đâu. Ngay cả nha hoàn, ngoại trừ ta ra, cũng chỉ có hai người làm việc nặng mà thôi. Lão nhân gia ngươi từ nơi nào nghe được?”

Mẹ mìn hoảng sợ kêu lên: “Ôi chao! Thật hồ đồ rồi! Chỉ nghe nói phu nhân trước kia đã mất, hiện tại thấy tôn phủ trên dưới cung kính chỉnh tề như vậy, còn tưởng rằng có một di nãi nãi đương gia lợi hại, không nghĩ tới là tiểu thư tỷ dốc hết sức lo liệu! Mới vừa rồi nhìn tiểu thư tỷ chọn nha đầu liền biết nàng là người thông minh, vậy mà còn giỏi giang như vậy! Lão thân thật là làm bậy, sớm biết sẽ không kêu Phùng thị kia tới đây. . . . . .”

Mẹ mìn này cũng không phải người làm ẩu, còn biết không có nữ quyến thì không thể dẫn quả phụ đi vào.

Hà Hoa nghe được một nửa, thấy sắc mặt tú nương kia càng lúc càng thay đổi, biết nàng chính là Phùng thị mẹ mìn nói tới, đi vào cười nói: “Hôm nay ta nhờ lão nhân gia dẫn mấy tú nương tới xem một chút, lại không có gặp qua khách nam, ngươi hoảng cái gì mà hoảng? Đợi lát nữa ngươi lại dẫn Lý đại nương đi từ cửa sau ra ngoài là được.”

Mẹ mìn chắp tay thi lễ lia lịa: “Đúng, đúng, tiểu thư nói đúng.”

Phùng thị kia phúc thân nói: “Tiểu phụ nhân không dám quấy rầy tiểu thư.”

Sau đó liền thối lui đến sau lưng mẹ mìn, ngoan ngoãn đứng đó.

Hà Hoa thở dài trong lòng, nhìn hai người còn lại, vừa muốn nói chuyện, một người trong đó liền bước lên trước một bước, cũng phúc thân: “Nhà tiểu thư quá xa, sợ lui tới bất tiện. . . . . .”

Nhà quá xa chỉ là lấy cớ, lui tới bất tiện mới là chủ ý. Được thôi, người này cũng kiêng dè cha nàng.

Còn chưa có bắt đầu, ba người được đề cử cũng chỉ còn lại có một người. Người cuối cùng kia, cũng chính là người vừa rồi dường như có chút bất mãn. Hà Hoa không khỏi cười khổ.

Mẹ mìn này là một người biết quan sát sắc mặt, thấy thế liền vội vàng bước lên phía trước nói: “Tiểu thư, vị này là Tiết nương tử, trước đây còn ở Nam Kinh đã từng ra vào nhà quan lại đại tộc, dạy nữ công cho những thiên kim khuê các kia, nàng thêu thùa cũng coi là tốt nhất huyện Định Giang rồi. Mặc dù tiền công cao hơn người khác một chút, nhưng tiểu thư học được thì lợi hại hơn thiên kim tiểu thư ở Nam Kinh đấy.”

Những lời này cũng mệt nàng có thể nói ra, Hà Hoa bật cười: “Nhận lời chúc lành của ngươi. Nhưng mà, rốt cuộc tiền công của Tiết đại nương này định giá bao nhiêu?”

Tiết tú nương này quả thật là người đã từng ra vào nhà quyền quý, thường ngày ở nhà dệt chút vải, thêu chút hoa bán cho cửa hàng bán khăn tay quyên hoa, trợ giúp chi phí trong nhà. Gần đây cũng vì trượng phu bị bệnh, trong nhà thiếu tiền, lúc này mới nghĩ ra tìm chút chuyện làm. Ban đầu thấy Hà Hoa tuổi đã lớn lại có chút chủ trương, cho rằng không dễ dạy, hơn nữa thấy bày trí trong nhà cũng không giống người có tiền, cũng có chút thất vọng. Lại nghe được trong nhà này không có phu nhân, ngay cả di nãi nãi cũng không có, trong lòng cũng đánh trống lui quân. Nhưng nghĩ tới trượng phu bị bệnh liệt giường cùng những dược liệu đắt đỏ mà lang trung nói, nên vẫn nhẫn nại nói: “Trước đây ở Nam Kinh, cũng có gia chủ xuất ra một lượng năm tiền một tháng. Tuy huyện Định Giang không thể so với Nam Kinh, nhưng một lượng hai tiền. . . . . . Trong nhà thiếp thân đang cần bạc gấp, mong rằng tiểu thư đừng trách.”

Một lượng hai tiền một tháng, quả thực là giá quá cao.

Nhưng Hà Hoa nhìn hoa văn nàng thêu ra, châm tuyến cực kỳ tỉ mỉ cân xứng, nhìn còn thuận mắt hơn hình mẫu mình lấy ra, Tiểu Xảo cũng ở một bên nói nàng là người đầu tiên thêu xong. Có tay nghề bực này, nên muốn bạc nhiều hơn một chút cũng đúng.

Về phần lúc nãy nàng bất mãn, hẳn là thấy mẹ mìn tại lúc nàng cần bạc dùng gấp, lại dẫn nàng tới nhà một cố chủ (chủ thuê) nhìn mộc mạc quá, nàng mới có ý kiến chứ?

Cũng được, lão cha nhà mình không thông suốt, tình hình này của bọn họ, nếu không phải là cần tiền gấp hoặc là có tính toán trong lòng, cũng không muốn đến làm tú nương, liền chọn nàng thôi.

Quyết định chọn Tiết tú nương, Hà Hoa sai Tiểu Xảo đưa mẹ mìn đi ra ngoài, qua được một lúc Tiểu Xảo trở lại nói: “Tiểu thư, Phùng thị kia. . . . . . Thật ra không tính là quả phụ. Nghe nói trước kia nàng cũng là người dịu dàng thuận lương, sau này gã đến phu gia năm thứ hai sinh một nhi tử, công bà đều quý vô cùng. Ai ngờ sau đó đứa nhỏ kia lại chết chìm. Không lâu sau, trượng phu của nàng cũng bị bệnh, nhà chồng nói nàng mệnh cứng, khắc tử khắc phu, liền hưu nàng. Vội vàng cưới nàng dâu khác tới xung hỉ, cuối cùng cũng là bạch hỉ. . . . . . Bởi vì lúc ấy Phùng thị bị hưu chỉ có mấy ngày, người ta liền cười nhạo nói một nhà hai quả phụ. Hiện giờ nàng và cha nương ở tại Phố Tây. Bộ dạng của nàng nhìn được, cũng có một vài người nói muốn lấy nàng làm thiếp, nhưng nàng đều không có đồng ý. Thường ngày cũng chỉ lui tới với một vài nữ quyến làm đồ thêu.”

Khắc tử khắc phu! Đây đối với một nữ tử mà nói là bao nhiêu gông xiềng và nguyền rủa thâm sâu?

Hà Hoa thở dài không ngớt, kêu Quý Quân tới đây, nói chuyện tình của Phùng thị, Quý Quân nghe được những chuyện mà Phùng thị đã trải qua, sắc mặt liền trở nên rất phức tạp.

Nghĩ đến Quý Đồng và Quý Quân còn nhớ tới Liễu thị đã qua đời, lần trước ở trên đường vô tình gặp được, sau khi trở về Quý Đồng cũng buồn bực mấy ngày, nàng không tin cái gì là mệnh cứng, liền đánh bạo nói: “Ca ca, nếu không chúng ta sai người cẩn thận hỏi thăm nội tình của nàng một lần nữa?”

“Chuyện này, ca và muội đều không tiện nhúng tay . . . . . .” Quý Quân nhăn mặt than thở.

Nhi tử tìm nữ nhân cho cha, quả thật là chuyện không thể nói rõ, cô nương chưa xuất giá tìm nữ nhân cho cha, vậy thì càng thêm khó nói, nhưng cũng không thể cứ kìm nén như vậy nha! Nếu Quý Quân cũng không mẫn cảm với “Khắc tử khắc phu”, trước hết cứ thử xem một chút.

“Ca ca, vậy lúc ăn cơm tối ca tùy cơ ứng biến nhé.” Hà Hoa cũng không biết Quý Đồng rốt cuộc có ý gì, chỉ đành phải thực hiện theo từng bước.

Đến lúc ăn cơm tối, nàng đầy bụng tâm sự ngồi xuống, tùy tiện và vài hớp cơm liền để chén xuống trở về phòng.

Quý Đồng mặt đầy lo lắng, liền hỏi Tiểu Xảo đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Xảo lườm Quý Quân một cái, ấp úng nói: “Hôm nay lúc ca nhi đi tìm tiểu thư, đúng lúc đụng phải mẹ mìn dẫn theo tú nương và nha đầu chúng ta không cần đi ra ngoài, sau đó ca nhi đã nói có một tú nương dung mạo rất giống. . . . . . Giống tiểu thư.”

Quý Quân ở một bên yếu ớt tiếp lời: “Chỉ có năm phần giống Hà Hoa, nhưng cùng nương, chí ít có tám phần giống, lúc con nhìn thấy còn bị dọa giật mình.”

“Tiểu thư nói nàng từ nhỏ đã không có nương, hôm nay tuy nhìn tú nương kia có chút quen mặt, lại không nghĩ rằng. . . . . . Sau đó gọi tú nương kia trở lại, cẩn thận hỏi thăm mới biết, tú nương kia ở tại Phố Tây, người ta loan truyền rằng nàng là một quả phụ, không muốn tới cửa nhà chúng ta. . . . . .”

Tiểu Xảo và Quý Quân kẻ xướng người họa, cực kỳ kín đáo tiết lộ chút tin tức ra ngoài.

Quý Đồng nghe xong, lặng ngồi ngẩn người, buông đũa xuống nói: “Tiểu Xảo, ngươi bảo phòng bếp làm chút thức ăn, đợi một chút đưa đến trong phòng Hà Hoa.”

Ngày hôm sau một nhà ba người đều không ra cửa, Hà Hoa cho Quý Quân và Quý Đồng mỗi người hai nha hoàn, hai gã sai vặt cận thân, còn lại bốn nha hoàn thì để mình sai bảo, những người khác cũng phân phát đi các nơi khác, cũng gọi tất cả những người không biết chữ thay phiên đi theo học Tiểu Xảo, chuyện trong nhà cuối cùng cũng an bài thỏa đáng. Chuyện trong cửa hàng cũng nói Quý Quân ra mặt đi xử lý, nàng liền một lòng dốc sức học nữ công.

Ngày thứ ba, Tiểu Xảo tới báo kết quả: “Ca ca nói, hôm nay lão gia sai người đi Phố Tây rồi.”

“Theo chặt chú ý tất cả hướng đi!” Hà Hoa cho nàng phương châm tám chữ, Tiểu Xảo cười đáp lại.

Lại qua mấy ngày, bà mối Mã tới cửa, lần này vẫn là Quý Đồng ra gặp nàng. Hà Hoa như cũ núp ở sau tấm bình phong nghe lén.

Bà mối Mã cũng biết Phùng thị kia, nghe được Quý Đồng có ý, cười theo nói: “Quý lão gia, ngài là người nhân từ, nhưng Phùng thị kia. . . . . . Thanh danh không tốt chút nào.”

“Ta biết, nói nàng mệnh cứng là không đúng? Như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất nàng có thể sống được lâu một chút. Bà mối Mã, trước kia ngươi không phải cũng khuyên ta sớm ngày tục huyền (cưới vợ lần nữa) sao? Hôm nay tìm ngươi đến, làm sao ngươi lại không lưu loát rồi hả ?”

“Quý lão gia, Phùng thị kia cũng là người đáng thương. Ta đây không phải sợ về sau nàng vào cửa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. . . . . . A! Phi phi! Coi cái miệng rách của ta này, đáng đánh!” Bà mối Mã làm bộ đánh vào miệng mình một cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí xác nhận: “Quý lão gia, nhà Cữu gia nguyện ý đưa một người đường muội trong sạch tới đây, ngài làm sao lại như vậy chứ? Chỉ sợ sau này Liễu gia còn muốn tới nói chuyện đó đấy.”

Quý Đồng buồn bực không lên tiếng, hai người liền bế tắc ở đó. Hà Hoa nhìn xem thật muốn giơ chân, kéo Tiểu Xảo lặng lẽ lui ra ngoài, sau đó làm bước chân thật nặng, giả bộ như mới nghe tin tức chạy tới, nói với Tiểu Xảo: “Tại sao cha lại tìm bà mối tới cửa?”

Tiểu Xảo kinh ngạc nói: “Em nghe giữ cửa nói là mẹ mìn, chính là người lần trước dẫn theo cái người tú nương giống như đúc mẫu thân đã mất của tiểu thư, như thế nào biến thành bà mối rồi chứ?”

Quý Đồng không được tự nhiên ho một tiếng, Hà Hoa và Tiểu Xảo lập tức im miệng, mặt mày bà mối Mã lại hớn hở nói: “Quý lão gia, ta làm bà mai này, cho tới bây giờ đều chỉ là tác hợp nhân duyên cho người khác, hi vọng bọn họ đầu bạc răng long. Ngài đã có ý, vậy lão thân phải đi Phùng gia ngay, bảo đảm xử lý sự tình tốt.”

Nói xong, ngay cả tiền lễ Quý Đồng chuẩn bị cũng chẳng quan tâm, đi nhanh như gió.

Đi tới nửa đường lại thiếu chút nữa đụng vào bà mối Lý lần trước. Bà mối Lý vung khăn, chống nạnh cười nói: “Cô nương nhà ai vội vã muốn xuất giá rồi à? Làm cho Mã đại tỷ ngay cả đường cũng không thèm nhìn?”

Bà mối Mã hất mặt nói: “Lý đại nương mặt mày hớn hở, không biết có chuyện tốt gì sao?”

“Ôi chao! Chuyện tốt của chúng ta không phải là tác hợp cho người khác sao? Này nhé, Liễu nãi nãi lại cho ta hơn chục cái thiếp canh, mời ta đi làm mai cho Quý lão gia lần trước đấy. Phải nói, cữu nãi nãi làm được đến nước này, Liễu lão gia và Liễu nãi nãi thật đúng là có tình có nghĩa!”

Bà mối Mã nghe được là muốn làm mai cho Quý Đồng, trong lòng lộp bộp một cái, cũng không nói lời nào, vội vội vàng vàng chạy tới Phùng gia, vào cửa liền hô: “Tỷ tỷ, chúc mừng, chúc mừng!”

Thì ra bà mối Mã và Phùng lão thái thái là khuê phòng biểu tỷ muội, mặc dù đã xuất giá nhiều năm, thường ngày cũng có chút lui tới. Vì vậy nghe được Quý Đồng muốn thú (cưới) Phùng thị tục huyền, mới tỉ mỉ hỏi thăm.

Nghe xong ý tứ của bà mối Mã, Phùng thị cúi đầu rơi lệ nói: “Di bà, con biết người có lòng tốt, nhưng con đã nói rồi, mặc dù hiện tại chịu chút xem thường, nhưng dù sao còn có thể lắng xuống. Nếu đi nhà người ta, về sau phàm là xảy ra chút chuyện, cũng sẽ nói là con khắc , vậy. . . . . . Con thật sẽ không sống nổi nữa. . . . . .”

Phùng lão thái thái cũng chua xót trong lòng: “Ta thương xót con, làm sao mệnh con khổ như vậy chứ? Bất quá, đây không phải đã đến lúc chuyển vận rồi sao? Nghe di bà con nói, Quý Đồng Quý lão gia kia là một người thành thật, hiện giờ cũng là một thân gia tốt, ở trong huyện có Điền Trang, có cửa hàng, mỗi ngày có nha hoàn bà tử hầu hạ. Loại chuyện tốt này hôm nay rơi trên người con, con còn cố kỵ nhiều làm gì?”

“Đúng vậy! Khuê nữ, nhà người ta tốt như vậy, dù là khuê nữ trong sạch cũng tranh nhau gả! Con sinh ra cùng thê tử trước của hắn có tướng mạo tương tự, cũng coi như là các ngươi có duyên. Quý Đồng kia bây giờ còn chưa đến bốn mươi tuổi, tuổi cũng tương đương con, con chỉ cần gả đi hưởng phúc là được. Nhiều năm như vậy, di bà đều đã thay con chọn lựa, chẳng lẽ sẽ hại con hay sao?”

Trước kia bà mối Mã cũng từng làm mối cho Phùng thị, nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Lần này cũng bởi vì thấy Quý Đồng là một người chung tình, thê tử trước kia đã chết hơn mười năm, hắn đều không có tục huyền, hiện tại có nhiều gia sản, vẫn trung hậu như xưa, là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa bị bà mối Lý kích thích một phen, nghĩ đến nếu như sau này truyền ra, bà mối Lý cầm mấy chục tấm thiếp canh cũng không có nói thành, bà mối Mã nàng dùng một người bị hưu liền làm thành chuyện tốt, vậy nàng còn không được khen là đệ nhất mai mối ở Định Giang sao?

Bà mối Mã nghĩ đi nghĩ lại, liền hận không thể lập tức đóng gói Phùng thị đưa đến Quý gia.

Nhưng Phùng thị vẫn cứ một mực không chịu đáp ứng, thậm chí lôi chuyện của Hà Hoa và Quý Quân ra nói: “. . . . . . Di bà người thường đi nhà bọn họ, nên biết, tiểu thư nhà bọn họ kia, là một đương gia lợi hại. Một người có thân phận như con, nàng làm sao có thể dung nạp được?”

Bà mối Mã ngẫm lại, Hà Hoa đúng thật là không dễ chọc, nghe nói tuổi còn nhỏ mà đã đương gia tốt như vậy rồi. Phùng thị này lại có chút yếu đuối, cứ như vậy gả đi, không chừng thật sự ăn thiệt thòi. Hơn nữa, nói đến tái giá, vẫn còn một đống lễ tiết, ngày kéo càng lâu thì có thể phát sinh biến cố, nhất là bà mối Lý và Liễu gia, chỉ sợ sẽ gây chuyện.

Bà mối Mã nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Khuê nữ ngốc, qua mấy năm nữa, nhi nữ của Quý Đồng thú thì thú, gả thì gả, con lại sinh thêm cho hắn nhất nam bán nữ, vậy còn không phải cái gì cũng do con định đoạt sao? Cha nương con tuổi cũng lớn, còn có thể chăm sóc con bao lâu? Còn nữa, con còn muốn cha nương con đi theo con chịu bao nhiêu khinh bỉ nữa?”

Phùng thị nghe xong lời này, khóc càng nhiều hơn, nhưng vẫn không đồng ý.

Bà mối Mã đành phải kéo Phùng lão thái vào phòng, nói nhỏ một hồi. Sau đó nhanh chóng trở về nói với Quý Đồng: “Phùng thị kia là một người lương thiện, chỉ nói mình liễu yếu đào tơ, thanh danh lại không tốt, được lão gia người coi trọng, cũng là tam sinh hữu hạnh. Nguyện làm nô làm thiếp hầu hạ Quý lão gia, cũng không dám đảm đương làm Quý nãi nãi. . . . . .”

Là bộ làm tịch nói xong, bảo Quý Đồng chuẩn bị một chút lễ vật vải vóc cùng hai trăm lượng bạc, đưa đến Phùng gia. Phùng lão thái gia thấy bạc liền buông tay mặc kệ, Phùng lão thái thái và bà mối Mã liền chọn hai ngày sau, chuốc say Phùng thị, dụ dỗ nàng lên kiệu, thừa dịp buổi tối đưa người tới từ cửa sau.

Đợi đến khi Hà Hoa phản ứng kịp, cỗ kiệu Phùng thị đã vào cửa sau Quý gia!

Nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được, chuyện tái giá tốt như vậy làm sao lại biến thành nạp thiếp? Còn là loại tối lửa tắt đèn từ cửa sau khiêng vào nữa chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.