Tiến vào đến tháng chạp, Tử Phúc bọn họ nghỉ phép trở về, Tăng Thụy Tường cũng kết thúc việc dạy học, chuyên tâm ở nhà dạy thêm cho Tử Phúc, giảng hắn cách phân thích đề, lập ý giải đề. Bận rộn quá nên năm nay không bán câu đối, Thẩm thị cũng vội vàng chuẩn bị đồ dùng cho Tử Phúc, trong lòng nàng luôn bất an, sợ sai sót điều gì.
Tăng Thụy Tường thấy vậy, liền khuyên nhủ nàng: "Ngươi mà làm vậy thì càng làm đứa nhỏ áp lực thêm, dù sao năm nay đứa nhỏ còn chưa lớn tuổi, cho dù năm nay không được thì sang năm thi tiếp.” Thẩm thị nghe xong, cảm thấy có chút đạo lý, liền an tâm chuẩn bị đồ dùng, không nói chuyện thi cử nữa.
Vừa qua khỏi tiết nguyên tiêu, Tăng Thụy Tường liền dẫn Tử Phúc đi thị trấn, nói là tìm một vị đồng nghiệp, giúp đỡ một hai, vốn Tăng Thụy Tường còn định thuê căn nhà yên tĩnh cùng ở một tháng, nhưng Tử Phúc lại yêu cầu ở chỗ cũ nơi học đường, nói là coi như mình luyện viết văn, mới không có áp lực, Tăng Thụy Tường thấy vậy, chuẩn bị xong xuôi liền về nhà.
Trong sự hy vọng của Thẩm thị, nhận được tin Tử Phúc qua được kì thi huyện, vui quá mà khóc, Tăng Thụy Tường cười: "Có thế này mà đã khóc, về sau đường còn dài mà, ta xem ngươi có bao nhiêu nước mắt để rơi nào! Đây chỉ là một bước đơn giản nhất, có cái gì đáng ăn mừng?"
"Đúng vậy, nương đừng không tin tưởng vào đại ca thế chứ, nương thấy con hỏi chuyện này bao giờ chưa, bởi vì con tin vào thực lực của đại ca." Tử Tình cười.
Tháng ba, Tử Phúc về nhà, Thẩm thị lại một phen bận rộn, dặn Tăng Thụy Tường đi An Châu thuê cái tiểu viện, chỗ ở phải yên tỉnh, phải thi 3 kì, nghỉ ngơi không tốt thì không có sức thi nổi.
Tăng Thụy Tường thấy Thẩm thị lải nhải không ngừng, nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ an bày cho con mà, Phúc nhi cũng không nhỏ, nó biết chiếu cố bản thân thế nào, nhưng là ngươi đấy, cứ lải nhải hoài rồi bệnh cho coi."
Tử Tình cười trêu ghẹo: "Nương lo quá thì đi theo nấu cho đại ca ăn. Ăn không ngon thì thân thể không khỏe mạnh."
Ai ngờ Thẩm thị nghe xong, nhìn Tử Tình, nói: "Con cho rằng ta không muốn đi à? Nếu trong nhà không quá bận thì ta đã đi rồi. Đỡ phải các ngươi ở đây chê cười ta. À, con đi theo nấu cơm cho đại ca đi, mấy năm nay nương thấy con làm khá tốt. Phải cẩn thạn đấy, đừng tiêu tiền lung tung."
"Nương. Nương thấy con tiêu tiền lung tung bao giờ? Đi thì đi. Ca mà thi tốt cũng có một phần công lao của con nhá. Ca, ngươi đừng quên đấy." Tử Tình cũng muốn xem cổ đại thi cử thế nào. Cho nên rất tích cực.
Tử Phúc cười đồng ý: "Tình nhi là phúc tinh nhà mình, Tình nhi đi, đại ca chắc chắn sẽ thi tốt."
Ngày đi, Tăng Thụy Tường cũng đi theo cùng. Bởi vì còn muốn tìm một người đồng nghiệp để làm thủ tục, Tăng Thụy Tường có không ít đồng nghiệp, nên việc này làm rất nhanh, thuê xong phòng, Tử Phúc để Tăng Thụy Tường trở về. Mình thì đi tìm bạn thảo luận.
Tử Tình cùng Tử Phúc ở An Châu. Mỗi ngày đều ra chợ gần đấy mua rau xanh, trừ nấu cơm, thời gian còn lại đều ở nhà thêu thùa may vá, đọc sách giải trí, dù sao bản thân tính cả tuổi mụ cũng mười tuổi, một tiểu cô nương suốt ngày đi dạo ở bên ngoài cũng có chút không ổn, huống chi bản thân lại không nhớ đường, Tử Phúc cũng không yên tâm để mình nàng đi ra ngoài.
Ngày này, Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới năm nay cây đào phía sau núi đã nở hoa rồi, sau tiết đoan ngọ, thế nào cũng thu được mười sọt đào, tất nhiên là không muốn mỗi ngày mở sạp bán ở chợ, không bằng nhân cơ hội này đến hỏi Chu chưởng quầy, nếu hắn mua thì nhà mình không cần đi tìm người môi giới. Nghĩ vậy, Tử Tình liền thay quần áo, ra cửa.
Sắp đến tạp hóa, lúc qua đường cái, Tử Tình thấy cách đó không xa có chợ, định khi nào về sẽ mua đầu cá nấu canh, bồi bổ cho đại ca, liền không chú ý tới phía sau có một chiếc xe ngựa, chờ đến khi người đánh xe kéo ngựa dừng lại, thì Tử Tình đã ngồi trên đất, người đánh xe là thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, thấy thế vội vàng chạy tới, hỏi: "Ngươi sao rồi? Có bị trầy xước gì không?"
Tử Tình đứng lên, vỗ vỗ quần áo, còn chưa nói thì đã nghe thấy thiếu niên vui mừng: "Là ngươi, ta còn nhớ rõ ngươi, tiểu nữ oa bán đèn lồng."
Tử Tình không hiểu nhìn hắn, không thấy bất cứ dấu hiệu quen biết nào, lúc này, trong xe một người thiếu niên mười hai mười ba tuổi đi xuống, thiếu niên cũng nhận ra nàng, cười gật gật đầu, hỏi: "Tìm Chu chưởng quầy à? Lần này lại có chuyện gì tốt?"
Lần này, Tử Tình nghĩ nghĩ, năm đó bán đèn lồng, Đông gia dẫn theo hai tiểu hài tử đến, phải biết rằng, Tử Tình không chỉ không nhớ được đường, mà còn không nhớ được người, một người xa lạ thì phải gặp ba bốn lần mới mới được mặt. Cho nên Tử Tình không hề ấn tượng về mỹ thiếu niên này. Thiếu niên thấy Tử Tình ngơ ngác không biết đang nghĩ cái gì, nhìn thấy bản thân cũng không có chút kinh hỉ nào, liền lấy cây quạt gõ gõ đầu Tử Tình, không vui: "Nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ lần này bị xe đụng ngu rồi? Hay ngươi căn bản không nhớ bổn thiếu gia?"
"À, nghĩ ra rồi, ngươi là thiếu gia Đông gia." Tử Tình sờ sờ bản đầu, có chút mất hứng.
"Đã nghĩ ra, sao ngươi lại mất hứng khi nhìn thấy ta, vì sao?" Hoa phục thiếu niên truy vấn.
"Ngươi để ta dùng xe va vào ngươi, dọa ngươi nhảy dựng, lại lấy cây quạt gõ ngươi xem ngươi có cười với ta được không nhé?" Tử Tình than thở.
"Ha ha, ngươi vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, bổn thiếu gia gõ đầu ngươi là để mắt ngươi, ngươi cho là ai cũng có vinh hạnh này à?" Mỹ thiếu niên mở cây quạt ra, quạt vài cái.
Tử Tình trợn trừng mắt, đang muốn nói chuyện, Chu chưởng quầy đi ra, nhiệt tình cười với mỹ thiếu niên: "Tam thiếu gia hôm nay di ngang qua đây? Hay đến tìm lão Chu?"
"Không có gì, ngươi hỏi tiểu nha đầu này trước xem có chuyện gì đi?" Tam thiếu gia nói.
Chu chưởng quầy lúc này mới chú ý tới Tử Tình, Tử Tình cũng không già mồm cãi láo, sợ chậm trễ thời gian của họ, liền nói chuyện, Chu chưởng quầy cũng lập tức đồng ý, chỉ nói là sẽ hỏi ý kiến ông chủ.
Tử Tình thấy vậy, vội cáo từ. Không chú ý tới việc tam thiếu gia liếc mắt nhìn người đánh xe, tùy tùng liền ra theo, nói muốn đưa Tử Tình về, Tử Tình khéo léo từ chối mãi mà không được, đành phải nói: "Vị đại ca này tên là gì vậy? Ta còn muốn đi chợ mua cá, lỡ chậm trễ thời gian của ngươi thì không tốt, với lại bây giờ ta ở trong thành, đi lại rất tiện."
"Không sao, thiếu gia để ta đưa ngươi về, ta phải làm được. Ta họ Lâm, gọi ta là Lâm Khang Bình đi."
Tử Tình thấy không thể cự tuyệt, đành vội vàng mua cá, trên đường, Lâm Khang Bình hỏi vì sao Tử Tình chuyển vào thành ở, Tử Tình liền đem nguyên do nói cho hắn, hai người cũng không nói chuyện nhiều với nhau, Lâm Khang Bình là người ít nói, Tử Tình cũng sợ mình nói nhiều rồi nói lố, về đến nhà, vội vàng nấu canh, Tử Tình nhanh chóng quên việc này.
Ai ngờ hai ngày sau, Tử Phúc đang ở nhà ôn tập, Tử Tình chuẩn bị nấu đồ ăn, thì Lâm Khang Bình dẫn tam thiếu gia tới cửa , tam thiếu gia vừa thấy Tử Tình thì vui vẻ, hỏi: "Ngươi mặc quần áo gì vậy, sao ta chưa thấy qua?"
Tử Tình nhìn nhìn chính mình, là tạp dề trắng kiểu dáng Âu Tây, có thêu lá sen và con vịt, mang bao tay cùng màu.
"Ngươi chưa thấy qua rất nhiều thứ, đây là thứ ta tự nghĩ ra, khi nấu cơm mà mặc thì rất tiện, quần áo đỡ bị vấy bẩn."
"Đúng vậy, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt rồi. Không ngờ tiểu nha đầu ngươi cũng có vài phần thông minh."
Tử Tình đang muốn nói chuyện, Tử Phúc ở bên trong nghe được động tĩnh, đi ra, hỏi: "Tình nhi, khách nhân đến mà sao không mời vào nhà? Đứng ở cửa nói chuyện còn ra thể thống gì?"
Tử Tình vội giải thích: "Là tam thiếu gia Đông gia của Chu chưởng quầy." Đúng là khó đọc.
"Ta họ Văn, gọi ta là Văn Tam, chào ngươi, ngươi là đại ca của Tử Tình à? Chúng ta gặp qua rồi, năm đó ngươi cùng muội bán đèn lồng, ta ngồi ngay ở bên cạnh."
Tử Phúc vừa nghe, lập tức đã nhớ được, "A, chào ngươi, ta nhớ ra rồi. Vài năm nay được sự chiếu cố của phụ thân ngươi, ta rất là cảm tạ, nhưng không biết hôm nay các ngươi tới đây là vì. . . ?"
"Đừng nói chiếu cố gì, tại dưa hấu nhà ngươi ngon, lại chín sớm. Ta hôm nay tới là nhìn xem muội ngươi, hôm kia ở trên đường không cẩn thận đụng ngã nàng, không biết có bị thương chỗ nào không?" Nói xong nhận lấy một bao giấy từ tay Lâm Khang Bình đưa qua.
Tử Phúc cùng Tử Tình đều không giơ tay nhận, Tử Phúc kéo Tử Tình nhìn từ trên xuống dưới, lại dùng tay sờ, biết muội muội quả thật không có việc gì, mới yên lòng.
"Không bị sao thật à? Ngày đó ta thấy nàng từ trên đất đứng lên, thấy nàng lên cao hứng, quên hỏi nàng có nơi nào không thoải mái hay không, hại ta ở nhà còn lo lắng hai ngày, nên hôm nay tới thăm mới an tâm." Văn Tam giơ bọc giấy trong tay: "Đây là chút điểm tâm, không cần khách khí." Nói xong tự mình vào nhà để.
Tử Phúc thấy thế, đành phải phân phó Tử Tình rót trà, Tử Phúc khách khí xa cách, ngồi một lát, chủ tớ Văn Tam cáo từ, Tử Phúc cẩn thận hỏi Tử Tình, Tử Tình thấy đại ca lo lắng, liền nói: "Đại ca, chỉ là ngẫu nhiên đụng phải thôi mà, ta cũng đâu bị thương. Về sau ta nhất định sẽ chú ý khi đi đường. Huống hồ ít ngày nữa ngươi thi xong, chúng ta trở về nhà rồi. Bây giờ ta không ra cửa nữa."
Tử Phúc nghe xong, nghĩ chắc là tại mình đa nghi, bây giờ muội muội còn nhỏ, thấy nàng nói vậy, cũng không hiểu ý của mình, mà vài ngày nữa sẽ về nhà, hai người cũng không có cơ hội gặp lại, nên nhanh chóng bỏ qua việc này, một lòng đọc sách.