Ngày kế, sau khi điểm tâm xong, Thụy Tường nói muốn đi lão phòng nhìn xem, Thẩm thị vẫn để nhường hắn cầm vài thứ kia, giải thích cho Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị. Thụy Tường đáp ứng, dẫn theo hai con trai đi.
Không lâu sau, Hạ Ngọc cùng trượng phu đến, nói là đường xá xa xôi, hôm xuống sữa không tới được, nên cuối tháng mới đến, chuẩn bị đưa gả Thu Ngọc luôn. Tử Tình thấy bọn họ còn dẫn theo một tiểu cô nương gọi là Tử Nhi, mặc bộ đồ mới, nhị cô chải cho tóc hai bên, rất sạch sẽ, nhưng gặp người vẫn sợ hãi, không dám nói lời nào.
Hạ Ngọc cầm rổ trứng gà, bốn năm thước vãi, còn bắt con mái đến, Thẩm thị ở trong phòng biết vậy, nói với Hạ Ngọc: "Làm khó cho ngươi rồi. Sức khỏe ngươi không tốt, cứ giữ để tẩm bổ cho mình đi”.
Lại hỏi hằng ngày Hạ Ngọc ở nhà làm gì, vừa nhờ Hà thị thu xếp cơm. Hạ Ngọc đứng dậy muốn cáo từ, vừa vặn Thụy Tường bọn họ cũng đã trở lại, Thẩm thị thấy Tăng Thụy Tường tay không mà về, trong lòng thở ra một hơi.
Tăng Thụy Tường dẫn Hạ Ngọc bọn họ cùng ăn cơm ở nhà ăn, Thẩm thị bảo Tử Phúc ở lại, hỏi tình huống bên lão phòng, Tử Tình cũng tò mò, nên không đi. Nguyên lai Tăng Thụy Tường nói mọi chuyện với Tăng Thụy Khánh trước, nửa con gà là Điền thị lấy, cũng vì Chu thị, Thẩm thị căn bản không biết chuyện này. Tăng Thụy Khánh không tin, không chịu nhận lễ, Tăng Thụy Tường không có biện pháp nào khác, đành đi tìm lão gia tử cùng Điền thị.
Điền thị nghe xong, vỗ tay nói với Tăng Thụy Khánh: "Trời ạ, ta thấy một mình nương Tử Phúc ăn không hết cả con gà, nên lấy đi một nửa. Muốn ăn thì giết con khác là được, dù sao nàng nuôi nhiều. Ta cũng không biết lại để các ngươi hiểu lầm thế này, muốn trách thì trách ta nhiều chuyện. Việc này thật đúng là không thể trách nàng dâu lão nhị, nàng luôn luôn ở trong phòng, cha ngươi giết gà giùm, Tử Tình đang đổ nước sôi trụng lông, ta nói tiểu hài tử làm không sạch sẽ, mới giúp một tay, làm xong rồi nghĩ nghĩ nên cầm đi nửa con gà, cho nàng dâu ngươi ăn. Đều là người một nhà, làm gì lại chú ý nhiều thứ chứ, muốn trách, thì trách ta, ta không nên thương dâu cả, có sẵn nửa con gà nên hầm canh, thấy dâu cả uống hết, ta cũng thấy vui, ai ngờ lại vậy."
"Nương, ngươi phải nói sớm ra chứ, ta còn cho rằng đệ muội lấy nửa con gà bố thí cho nhà ta, nhà của ta cũng không phải không ăn nổi thịt gà. Đã là ngươi lấy thì quên đi, việc này về sau đừng nhắc lại nữa." Tăng Thụy Khánh nói.
Lão gia tử cũng nói việc này đừng nhắc lại, vì nửa con gà mà tình cảm huynh đệ rạn nứt, nói ra đều dọa người.
Thẩm thị nghe xong, nói: "May mà bà nội con nói rõ. Việc này, người khác có giải thích cũng không được." Lại hỏi chuyện thương lượng làm rượu trăng tròn (đầy tháng), bởi vì tiểu muội là đứa con đầu tiên mà Thẩm thị sinh từ khi ở riêng, chắc cũng là đứa cuối cùng, cho nên muốn làm tiệc rượu cho con, mời cả nhà đến chung vui, muốn hỏi bên Chu thị có làm không, làm khi nào.
Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị mười năm mới sinh được con, cho dù không phải con trai nhưng trong lòng rất vui sướng, nói là muốn làm tiệc rượu lớn, nếu đứa nhỏ bên này sinh sớm hơn hai khắc thì cứ làm trước, bọn họ làm trễ một ngày.
Thẩm thị hỏi rõ ràng xong, thở dài, hậm hực nhiều ngày qua bỗng chốc tan biến, canh gà cũng uống nhiều hơn một chén, Tăng Thụy Tường cũng thoải mái không ít. Hai người lại thương lượng việc tên đứa nhỏ, cuối cùng quyết định là Tử Vũ, Thẩm thị nói có Tình có Vũ mới hay.
Tử Tình thấy Thẩm thị rốt cục vui vẻ lên, nên nàng có tâm tình lôi kéo Tử Phúc, Tử Lộc hỏi, chủ yếu là hỏi Tử Lộc học hành có được không, học sinh thị trấn có chơi chiêu ma cũ bắt nạt ma mới không, cơm canh học đường dễ ăn không.
"Tình nhi, sao lúc năm đầu tiên đại ca đi lại không thấy ngươi quan tâm đại ca như vậy, trong lòng đại ca rất đau đây này, thì ra Tình nhi thấy nhị ca mới quan trọng nhất, mất công hồi ngươi nhỏ, đại ca giúp ngươi thay tã bao nhiêu lần, mặc bao nhiêu quần áo." Tử Phúc cố ý phụng phịu chọc Tử Tình.
"Đại ca, sau này ngươi bắt đầu đọc sách, đều là ta ở cùng với muội muội mà! Muội muội sinh bệnh, cũng là ta, mỗi ngày vụng trộm đưa đồ ăn, đưa nước." Tử Lộc biện giải.
"Đại ca, khi đó ngươi đã vỡ lòng nhiều năm, không cần phải nói, đương nhiên Tình nhi biết đại ca thật là lợi hại, khẳng định mạnh hơn bọn hắn. Ở trong lòng ta, các ngươi đều quan trọng giống nhau." Tử Tình vội nói.
Có thế này mới phát hiện Tử Phúc cười ha ha, dùng sức xoa xoa tóc Tử Tình, nói: "Ca ca đùa ngươi mà, nha đầu ngốc còn tưởng thật."
Mấy ngày đầu Tăng Thụy Tường ở nhà, không rời thê tử một bước. Tuy rằng thu hoạch vụ thu đã bắt đầu, nhưng nhà mình chỉ có hơn mười mẫu dương khoai, Tăng Thụy Tường định thuê người làm, nên không vội vàng. Thấy cảm xúc Thẩm thị ổn định mới dẫn hai con trai, mỗi ngày đào dương khoai vài canh giờ.
Hôm nay, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc, Tử Lộc đến An Châu phủ tặng trứng gà, cũng nói muốn đem hai cái hài tử giới thiệu với các giáo viên cùng chỗ làm, Thẩm thị mới nhớ chuyện bạc thêm trang cho Thu Ngọc còn chưa đưa, sai Tử Tình đến lão phòng mời Thu Ngọc lại nhà.
Lúc Tử Tình đến, thì thấy mẫu thân cùng ba cái tỷ muội nhà mẹ đẻ Chu thị đi lại thăm nàng, trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở và tiếng khuyên giải an ủi, Tử Tình cũng không thèm quan tâm, trực tiếp đến chỗ lão gia tử cùng Điền thị chào hỏi, còn chưa kịp nói chuyện.
"Tử Tình, ngươi tới đúng lúc đấy, ngày sau tiểu cô ngươi liền gả đi, sao nương ngươi còn chưa đưa bạc thêm trang bạc tới? Chẳng lẽ quên, hoặc đổi ý rồi? Về nói cha ngươi một tiếng, cũng không biết ở nhà vội vàng chuyên gì, biết rõ mấy ngày nay ở đây bận rộn mà không thấy được bóng người nào đến." Điền thị vừa thấy Tử Tình, liền oán giận.
"Bà, nương ta đang bảo ta đến đây mời tiểu cô lại nhà, nương ta đâu ra ngoài được, mỗi ngày cha ta còn ở nhà đào dương khoai mà." Tử Tình ngẩng đầu nhìn Điền thị, đáp.
"Ngươi xem, ngươi lại suốt ruột, chưa để đứa nhỏ nói chuyện, ngươi đã nói một tràng rồi, nhắc ngươi bao nhiêu lần, ngươi cũng không nhớ. Haizz." Lão gia tử thở dài.
Điền thị liếc mắt lão nhân một cái, nói với Tử Tình: "Tiểu cô và nhị cô ngươi ra ngoài đi dạo rồi, chờ nó trở về sẽ bảo nó đến nhà ngươi một chuyến. Về nhà nói một tiếng với nương ngươi, bảo hai ngày nữa trong nhà nhiều khách nhân, nhà đại cô ngươi đến ở chỗ nhà ngươi vài ngày."
Tử Tình nghĩ, thật sự là sợ cái gì thì đến cái gì, nói: "Bà, nương ta vừa sinh đứa nhỏ, cần yên tĩnh, trong nhà nhiều việc, bà ngoại ta vừa nấu cơm vừa phải dọn dẹp, còn muốn chiếu cố nương, không thể chăm sóc được nhiều đứa nhỏ như vậy đâu, không bằng để nhà nhị cô đến ở đi, cũng giống nhau."
Điền thị nghe xong, không vui, đang muốn nói chuyện, lão gia tử mở miệng , nói: "Ngươi để bọn họ chạy tới làm gì, bây giờ nàng dâu lão nhị còn không ra bước xuống giường được, cả nhà đều nhờ bà thông gia giúp đỡ, ngươi giúp không được thì không tính, còn muốn làm loạn à? Mà phòng Tử Phúc ở trước kia vẫn trống, tiểu tam tử (lão tam nhà Tiêu gia) một mình ở một căn phòng lớn, sao không ở được hai người, theo ta, nhị nha đầu cũng đừng đến đấy làm phiền."
"Cám ơn ông nội, vậy ta trở về nói một tiếng với nương, đừng quên nói cho tiểu cô một tiếng." Tử Tình vội trả lời.
Điền thị còn muốn nói cái gì, khách trong phòng Chu thị đi ra, Tử Tình nghe thấy có giọng nói: "Ngươi yên tâm đi, đại sư trong miếu Thanh Nguyên cực kì linh nghiệm, ta nhất định sẽ đi hỏi giúp ngươi, chắc chắn có thể phá giải, nếu có thể gặp được Tuệ Vinh đại sư thì càng tốt. Ngươi đừng buồn, vì đứa nhỏ, ngươi phải vui vẻ lên."
Tử Tình có chút tò mò, nhớ lời bà ngoại nói, không phải liên quan đến tiểu muội nhà mình chứ, mà sao có chuyện trùng hợp như vậy, chắc mình đoán mò. Vào nhà, chào Chu thị, thái độ Chu thị nhàn nhạt, Tử Tình nhanh chóng cáo từ. Trở về, không nói gì với Thẩm thị cả.