Tử Tình ở trong phòng tìm quần áo, nghe thấy Điền thị giận dữ nói: "Không có con phát sầu, mà có con cũng phát sầu, nhà đại tỷ có mấy đứa con trai, tôn tử cũng có bảy tám đứa, ai quan tâm nàng? Mỗi ngày đều mượn nhà đông, mượn nhà tây, mấy đứa con trai kia là thứ chẳng ra gì."
"Nhị tỷ, mấy người chúng ta đi liều mạng với bọn nó, cha mẹ đặt tên cho ngươi có một chữ phúc, đúng là phúc thật, hai đứa con trai đều hiếu thuận, Ngọc Mai thì tốt, một hai năm nay có điều kiện tốt, thường xuyên còn đưa ít đồ cho ta vàn đại tỷ, nhị tỷ, ngươi cũng nên biết chừng mực." Tiểu Điền thị nói.
Tử Tình mới nhớ, hình như trượng phu của di nương bà bà này mất sớm, chỉ có nữ nhi, sớm gả ra ngoài, cuộc sống của nữ nhi kia rất nghèo nên ít khi về gặp bà, mà nghe nói trong tay di bà còn có chút ngân lượng, nhưng không dám lấy ra, năm đó lúc trượng phu bà qua đời, trong tộc đã bắt nhận một đứa con kế, là cháu bà, lúc đó người con ấy rất lớn, đã thành thân, nhưng mấy người này đến đây làm gì?
Tử Tình nghe cuộc hội thoại đứt quãng của bọn họ, gom góp rồi hiểu ra một câu chuyện, thì ra là con nuôi biết trong tay dưỡng mẫu (mẹ nuôi) có chút tiền bạc, nên nhớ thương, lão thái thái sống một mình, ruộng đất của lão thái thái thì hắn trồng, cũng thường xuyên đi qua ân cần thăm hỏi, còn bảo nghèo này nghèo nọ, thấy không được thứ gì thì trở mặt, thường xuyên cắt xén gạo cơm, bây giờ con của hắn muốn thành thân, trong nhà không có chỗ ở, nhà của Tiểu Điền thị thì nói là sau này sẽ cho hắn, nên ra chủ ý, đưa con tới, nói là bà đã lớn tuổi nên đến chăm sóc, Tiểu Điền thị nghe xong thấy được, còn bảo hắn thật tốt bụng.
Nhưng đứa con trai này không chịu làm gì, nàng dâu vừa lười vừa tham, chai dầu đổ cũng không thèm dựng dậy, ngược lại muốn lão thái thái phải nuôi bọn họ, dẫu như thế, còn cãi nhau, lão thái thái nhịn hơn một năm, bây giờ không thể nhịn nữa, bẩm báo tộc trưởng, chuyện nhà này vốn rườm rà, hơn nữa Tiểu Điền thị không có con trai, nữ nhi và nhà mẹ đẻ cũng không thể dựa vào.
Lúc này là tới tìm Tăng Thụy Tường, dù sao Tăng Thụy Tường cũng là tú tài, muốn để hắn ra mặt đi tìm tộc trưởng, nói vài câu. Tiểu Điền thị định đổi một đứa con nuôi khác, mười năm nay đã chịu đựng đủ rồi.
Tăng Thụy Tường cũng không trì hoãn, liền vội vội vàng vàng cùng các nàng đi.
Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn hỏi Thẩm thị: "Nương, nhà chồng nữ nhi của di nương sao lại bỏ mặc bà?"
"Di nương bà bà của ngươi trước kia gả cho một ngươi rất nghèo, sai khi trượng phu bị bệnh qua đời, di nương bà bà thủ tiết ba năm, khi đó bà ta còn chưa đến ba mươi tuổi, bồng bế nữ nhi qua ngày, rất gian nan. Sau này bà ngươi cùng dì cả bà bà khuyên tái giá, nên tìm bà mối, nói là tìm một nhà hơi giàu có, gả vào cái nhà này, trong nhà có vài mẫu ruộng nước, ngay từ đầu còn tưởng rằng là trước khổ sau sướng, sau mới biết được người nọ không thể có con, nữ nhi bà hận bà, nên lớn lên ở bên nội, có bao nhiêu tình cảm mẹ con đâu?" Thẩm thị thổn thức.
"Vậy vì sao bọn đệ đệ của bà lại không làm chỗ dựa cho bà?"
"Đó là đệ đệ cùng cha khác mẹ, việc này không thể nói rõ với một đứa trẻ như con được, mà con hỏi làm chi? Được rồi đó, con làm gì thì làm đi, tiểu hài tử mà cứ thích hỏi thăm đủ chuyện, cũng không biết xấu hổ..." Thẩm thị nói, Tử Tình nghe xong, chạy nhanh như chớp, nếu Thẩm thị đã càm ràm là không dứt.
Tăng Thụy Tường trở về trước bữa cơm chiều, hình như không thuận lợi lắm, Tử Tình nghe hắn nói cùng Thẩm thị: "Chuyện Cẩu Tể Lý là được người trong tộc ký tên đồng ý, bây giờ chỉ bằng lí do thoái thác của di nương thì khó có người tin tưởng, huống hồ di nương không có chỗ dựa, trong thôn nào có ai thay bà nói chuyện, để rồi đặc tội Cẩu Tể Lý, nhà Cẩu Tể lý vốn người đông thế mạnh."
Tử Tình thế mới biết con nuôi của tiểu di bà tên là Cẩu Tể lý (con chó), Tử Tình che miệng chạy ra khỏi phòng, cười ha ha, Tử Phúc nhìn nàng hỏi: "Tình nhi, một mình ngươi ở đây cười cái gì?"
Tử Tình nở nụ cười nửa ngày, mới nói: "Đại ca, ta mới biết được con nuôi di nương tên là Cẩu Tể Lý, rất buồn cười, ta nghe nói có người gọi là cún, chứ chưa nghe ai gọi luôn là chó cả."
"Thì sao đâu, làm ta còn tưởng có chuyện gì hay ho, nhà đệ đệ của đại nương không phải cũng tên là Cẩu Tể Lý à? Còn trong thôn có vài người là Tiểu Miêu (mèo), Tiểu Tý (chuột) nữa kìa." Tử Phúc nói.
Tăng Thụy Tường lục tục đi vài lần, tỏ vẻ hắn quyết không buông tha chuyện này, cuối cùng Tăng Thụy Tường viết giấy cáo trạng, nói là nếu không đồng ý ý kiến của Tiểu Điền thị thì nha môn, dù sao bọn họ cũng biết Tăng Thụy Tường là tú tài, tốt xấu gì thì Tăng Thụy Khánh cũng làm việc ở nha môn nữa.
Tộc trưởng mới đồng ý bãi bỏ danh phận con nuôi, thu hồi ruộng đất, để con của hắn rời khỏi nhà Tiểu Điền thị, rồi chọn một người thành thật phúc hậu khác trong tộc, cho người này thuê ruộng đất, bảo một năm phải đưa cho bà bao nhiêu tóc, bao nhiêu bạc, rau xanh, còn phòng ở và ruộng đất say này đều thuộc về hắn.
Việc này cuối cùng cũng có cái kết có hậu, Tăng Thụy Tường nhẹ nhàng thở ra, dù sao hắn cũng không muốn giải quyết mọi chuyện ở nha môn. Thẩm thị cười nói: "Chân ngươi chạy cũng gần đứt rồi đấy, cả mùa hè ngươi làm mỗi chuyện này."
Trước khi đi, Tăng Thụy Tường dẫn con trai cả đi thu thuê, năm nay mùa màng tốt, lúa nước được mùa, mọi người đều vui mừng, bởi vì nhà Tử Tình chỉ cần 1 thạch, còn lại là của họ, cho nên rất thống khoái giao lúa ra.
Trong nhà không có kho thóc lớn như vậy, Tăng Thụy Tường cũng không muốn tồn nhiều lương thực, liền đem số thóc thừa bán đi, tổng cộng bán được mười lăm lượng bạc. Tử Tình nghĩ lúa nước bán được không nhiều tiền, khó trách một năm nông dân vất vả mà không thấy ai giàu có cả. Tiễn bước Tăng Thụy Tường và Tử Phúc, Tử Lộc cũng đi thị trấn đọc sách, trong nhà chỉ còn Thẩm thị - một người phụ nữ có thai, dẫn Tử Tình và hai bé củ cải, cũng may có Hà thị luôn luôn giúp đỡ nấu cơm và coi cháu, bằng không Tử Tình sẽ không có thời gian quản lý cây ăn quả phía sau núi.
Không vài ngày, Thu Ngọc đi lại nói Xuân Ngọc sắp sinh đứa nhỏ, nên đưa bụng lễ, Tử Tình vốn nghĩ năm nay ba nhà đều mang thai, sinh cũng gần nhau, không cần tặng lễ lẫn nhau, mọi người bớt việc. Thẩm thị cười nói, chuyện này không thể làm như vậy.
Bởi vì Chu thị cùng Thẩm thị đều mang thai lớn, Điền thị quyết định để lão gia tử đánh xe trâu, dẫn Thu Ngọc, Tử Bình cùng Tử Tình đi, thuận tiện cầm cho nhà Xuân Ngọc một bao gạo nếp lớn, hai sọt rau xanh.
Nhà Tử Tình tặng một cái bụng heo, 1 giỏ trứng gà, một mảnh vải bông trắng, thật sự là Tử Tình không muốn đến nhà đại cô.
Cũng may lúc này có lão gia tử ở bên, Tử Tình một bước cũng không rời Thu Ngọc, ăn xong cơm trưa liền thu dọn về luôn.
Thẩm thị vội vàng thuê người thu hoạch dương khoai, cuốc đất, trồng dương khoai và đậu tương, vội vã mười ngày, nghe tin tức Xuân Ngọc sinh Ngũ Mao. Tử Tình đành phải đi theo bà nội đến đó một chuyến, lần này may mà đại dượng không làm một tiệc lấy 3 lần lễ.