Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 77




(nhận con nuôi)

Cày bừa vụ xuân qua, vội gặt lúa mạch, gặt lúa mạch xong thì đến Đoan Ngọ, năm nay mùa màng bội thu, bốn mẫu lúa mạch, trừ bỏ cho lão phòng 1 thạch, nhà mình cũng còn 5 thạch, Tử Tình cảm thấy có thể là do nhà mình trồng đậu tương trước đó, nên lúa mạch tăng mỗi mẫu hai trăm sáu mươi cân, gần 30% luôn, xem ra, mười mẫu hoang trồng dưa hấu cũng bội thu. (họ nhà đậu có rễ được vi khuẩn chuyển hóa đạm bám vào, nên ở đây tốt là do có thêm phân đạm nhá)

Cuối năm ngoái, bởi vì bận làm đèn lồng, nên không có tâm tư quản lý đất trồng rau, tất cả đất trong vườn đều gieo cải dầu, kết quả trước và sau tết âm lịch, mười lăm mẫu bán cải dầu bán được gần năm mươi lượng bạc, Chu chưởng quầy nói bọn họ vận chuyển không ít đến kinh thành, càng vào những ngày tết thì người trong thành đều hoan nghênh cải dầu. Tử Tình thấy thu cải dầu non bán nhiều tiền hơn.

Tử Tình tràn đầy chờ mong, bởi vì tiền bạc trong nhà hầu như là mua cửa hàng và ruộng nước gần hết, bạc lại không có, trong lòng cũng không có cảm giác an toàn. Khó trách nữ nhân hiện đại đều muốn tìm đối tượng phải có nhà có xe có tiền gởi ngân hàng, nhà Tử Tình còn kém xa.

Đoan Ngọ qua không vài ngày, Hạ Ngọc lại về nhà mẹ đẻ, Thẩm thị dắt Tử Tình đến, Hạ Ngọc đang ở đấy gạt nước mắt, thì ra Hạ Ngọc gả đã hơn một năm, mà không có tin tức thai nghén gì, thông gia bà bà luôn luôn mắng mỏ, nhưng chuyện này sốt ruột cũng vô dụng, thân thể Hạ Ngọc không tốt, luôn luôn uống thuốc điều dưỡng.

Lần này là vì đại đệ đệ của Chu Thiên Thanh cùng cách (ý như ly dị, hưu cũng có ý nghĩ này nhưng người bị hưu sẽ chịu tai tiếng, còn cùng cách thì bình đẳng), cưới một đệ muội mới, chứng mắt hai nữ nhi của người vợ trước sinh, sức khỏe tiểu nữ nhi không tốt, còn chưa đến hai tuổi, một hồi bệnh thương hàn mà không kịp thời xem lang trung nên qua đời, đại nữ nhi thì cổng cả tuổi mụ cũng mới bốn tuổi, thông gia bà bà lo lắng cháu gái không có người chiếu cố, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lúc nào cũng bị đánh mắng, sợ giống cháu út, nên muốn dâu cả nhận nuôi, dâu cả cũng chưa sinh đẻ gì, dân bản xứ mê tín, nói nhận nuôi đứa nhỏ thì sẽ mang vận may đến.

Hạ Ngọc không muốn thu dưỡng , nhưng Chu Thiên Thanh thấy chất nữ nhà mình thật đáng thương, mà bản thân lại không thể nhúng tay vào việc nhà của đệ đệ, chỉ có thể vụng trộm cho ít đồ ăn, nếu nhận nuôi thì có thể chăm sóc nó một cách đường hoàng.

Việc này Thẩm thị cũng không nói cái gì, Điền thị kêu gào không đồng ý nhận nuôi, nếu nhận thì nhận nuôi nam hài, nhưng ở nông thôn, trừ khi trong nhà thật sự không có gì ăn, bằng không nhà ai muốn bán nam hài, mà có bán cũng là bán nữ hài. Lại nói, quan niệm dòng họ như vậy, làm sao có thể dễ dàng nhận nuôi đứa nhỏ bên ngoài, có muốn thì tộc trưởng cũng không đáp ứng dễ dàng.

"Gào thét cái gì? Một bà già như ngươi biết cái gì mà nói? Còn không ngậm miệng thối của ngươi lại, nghe xem đứa nhỏ nói cái gì đã." Lão gia tử reo lên.

Hạ Ngọc và trượng phu của nàng, bởi vì việc này mà ầm ĩ vài lần, cũng nói với mẹ chồng. Lần này, hai người lại tranh cãi ầm ĩ một trận, Hạ Ngọc tức quá nên trộm về nhà mẹ đẻ, thứ nhất là giải sầu, thứ hai là muốn hỏi ý kiến của cha mẹ.

Thẩm thị nghe xong nói: "Nhị muội, không phải tẩu tử trách ngươi, nhưng ngươi muốn về thì cũng nên nói với muội phu một tiếng, để hắn đưa ngươi về, ngươi không nói gì mà đi, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì ngươi phải làm sao bây giờ, ngươi bảo cha mẹ làm sao bây giờ? Lại nói, không thấy ngươi, muội phu cũng đi khắp nơi tìm ngươi, lần này ngươi làm việc rất tùy hứng. Thu dưỡng hay không thu dưỡng, cũng không phải chuyện muốn là được, với tính tình của muội phu, hắn sẽ không nghe suy nghĩ của ngươi mà tự mình quyết định chuyện lớn như vậy sao, mọi chuyện đều có thể từ từ thương lượng mà."

Điền thị không thích nghe, nghiêm mặt nói: "Nương Tử Phúc à, Hạ Ngọc chịu nhiều ủy khuất như vậy, ngươi làm tẩu tử không khuyên giải thì thôi, ngược nói mấy thứ này, nàng sẽ càng thương tâm."

Hạ Ngọc nghe xong, có chút băn khoăn, nói: "Nương, ta biết chị dâu là vì tốt cho ta, với lại ta vừa đi ra ngoài đã hối hận, biết bản thân không đúng, nhưng ngại xấu hổ nên không quay trở lại."

Lão gia tử cũng trừng mắt nhìn Điền thị, đang muốn nói chuyện thì Chu Thiên Thanh vào cửa, mồ hôi đầy người, Hạ Ngọc vừa thấy lại đau lòng, Chu Thiên Thanh nhìn thấy nàng dâu không có chuyện gì, tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng, sau đó mới nói nàng dâu vài câu.

"Có chuyện gì thì thương lượng, ngươi lại bước đi không nói một câu, ta tìm quanh thôn, sau này nhìn thấy quần áo ngươi thiếu hai bộ, mới nghĩ là ngươi về nhà mẹ đẻ, một mình ngươi đi quảng đường xa như vậy, thân thể lại yếu, ta có thể yên tâm sao? Sức khỏe ngươi vốn không tốt, giận hay không thì đừng thế chứ, mà ngươi không muốn thu dưỡng Tử nhi, ta có thể không nghe suy nghĩ của ngươi mà quyết định thu dưỡng sao?"

Hạ Ngọc nghe xong lời trượng phu nói, nước mắt vừa lau khô lại rơi xuống. Lão gia tử thở dài, cũng không nói gì nữa, để Điền thị chạy nhanh thu xếp cơm chiều. Thẩm thị dẫn Tử Tình về nhà .

Hạ Ngọc vẫn ở lại đây, trượng phu nàng về nhà vào hôm sau, nói trong nhà còn có một mớ chuyện phải làm, dương khoai muốn thu hoạch, hoa mầu muốn trồng, heo muốn ăn, còn gà vịt nữa. Hạ Ngọc cũng định đi theo, nhưng Điền thị bảo lâu lâu mới trở về thì ở vài ngày, chờ con cả về lại hỏi ý kiến.

Vừa khéo con trai thứ hai của Tiêu gia sẽ thành thân vào hai mươi tháng năm. Mười chín tháng năm, nhà Tăng Thụy Khánh trở về chuẩn bị ăn cưới, Chu thị nói không vào thành nữa, an tâm ở quê hương dưỡng thai, trong nhà có Điền thị chiếu cố, ở trong thành không có người hầu hạ ở cữ.

Ngày kế, lúc Tử Tình cùng Thẩm thị đi qua, Điền thị đang nói chuyện Hạ Ngọc với bọn Chu thị, Chu thị nghe xong, nói chuyện này thì để họ tự quyết định, người khác cho ý kiến, tương lai lỡ có gì oán trách thì sao. Với lại nàng là người từng trải, biết không có con khổ thế nào.

"Thu dưỡng con gái, cho dù sau này có sinh con, cũng chỉ mất mấy lượng bạc đồ cưới rồi gả đi, ảnh hưởng không nhiều đến con mình, hơn nữa mấy năm sau thì nha đầu đó cũng lớn, còn có thể giúp đỡ làm việc nhà, trông em né." Điền thị cùng Hạ Ngọc nghe xong, chưa lên tiếng.

Tử Tình biết lời Chu thị nói làm các nàng động tâm, không chỉ có như thế, chuyện này mà làm tốt, Hạ Ngọc còn có thể giành được một thanh danh tốt, đồng thời cũng sẽ được trượng phu cùng mẹ chồng kính trọng, cho nên lựa chọn sáng suốt nhất là nhận nuôi đứa nhỏ.

Tử Tình biết Thẩm thị luôn luôn không thích mình nghe người lớn nói chuyện, liền đi tìm Tú Thủy, nghe nói lần này nhị ca của nàng cưới tân nương có gia cảnh tương đối giàu có, cho nên sau khi thành thân thì nhị ca nàng sẽ chuyển đến thị trấn, nhị ca nàng vốn không muốn về nhà, lần này thì được toại nguyện rồi.

Tú Anh cũng đính hôn, nhà trai ở Lân trấn, sang năm cũng nên xuất giá, Tử Tình nghĩ năm nay Tú Thủy mười ba tuổi, bằng Tử Bình, cũng sắp phải đính hôn, trong lòng có chút luyến tiếc, chỉ cảm thấy thanh xuân của nữ nhân cổ đại quá ngắn ngủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.