Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 515




"Nương, yên tâm, trong mấy năm này, ta sẽ không cần đứa nhỏ, ta sẽ không để cho người khác uy hiếp được địa vị của muội muội, nhi tử đầu tiên, cũng chỉ có thể là của muội muội. Việc này, ta sẽ không nhượng bộ nữa." Lý Dực nghiêm nghị đáp.

Thấy Tử Tình cùng Lâm Khang Bình thông cảm cho hắn rồi, Lý Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp, hắn muốn gặp chính là Yên Nhiên, nghĩ đến Yên Nhiên, Lý Dực chốc lát cũng không thể ngồi yên rồi, vội cáo từ Tử Tình, giục ngựa vào thành.

Không nói Tử Tình và Lâm Khang Bình vội thu dọn đồ đạc muốn vào thành, muốn về thăm nữ nhi bảo bối của mình. Lý Dực đã vào Lâm gia, thấy đôi mắt to trong suốt của Yên Nhiên đầy mừng rỡ nhìn hắn, trong đầu đã nghĩ sẵn xong, trong lúc đột nhiên không nói ra lời, điều này quá tàn nhẫn. Ngày hôm qua còn nói lời thề son sắt, mình không cưới nữ nhân khác, lúc này mới một ngày, đã thay đổi rồi, Lý Dực thật sự không đành lòng để cho đôi mắt to trong suốt này mơ hồ nước mắt.

Nhưng lời này, dù sao cũng phải nói ra, nếu không, Yên Nhiên nghe được tin tức từ chỗ người khác, hiểu lầm hắn, chỉ sợ càng thương tâm rơi lệ hơn thôi.

Nghĩ tới đây, Lý Dực đuổi người trong phòng ra ngoài, thay bằng Hoa ma ma gác ở cửa, bản thân lôi kéo tay Yên Nhiên, hai người song song ngồi ở trên kháng, bởi vì từ nhỏ thân mật quen rồi, Yên Nhiên đối với hành động dắt tay của Lý Dực vẫn không có cảm thấy có chỗ nào không ổn, chẳng qua, trái lại cũng biết tránh người ngoài một chút, chủ yếu là Lý Dực, sợ ảnh hưởng tới khuê dự của Yên Nhiên.

Lúc này, Lý Dực vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của Yên Nhiên, hỏi nhảm một chút hôm qua cơm có ăn được không, ngủ có được không…, Yên Nhiên nhất nhất đáp, nhìn Lý Dực, hỏi: "Ca ca có lời khó xử gì muốn nói với muội muội sao?"

Lý Dực kinh dị đối với sự nhạy cảm của Yên Nhiên, Yên Nhiên vểnh miệng lên nói: "Mỗi lần ca ca tức giận hoặc là khó xử, sẽ như vậy, lôi kéo tay muội muội, hỏi trước một đống lời râu ria. Ca ca muốn nói cái gì, cứ nói đi, Yên nhi nhất định đứng ở bên ca ca."

"Thật? Bất luận ca ca nói gì, làm cái gì, ngươi cũng không được tức giận. Chỉ cần nhớ kỹ, trong lòng ca ca, Yên nhi là quan trọng nhất?" Lý Dực để đỉnh đầu ở trên đầu Yên Nhiên, Lý Dực nhìn thấy lông mi rất dài của Yên Nhiên tựa hồ đang run rẩy, quỷ thần xui khiến mà phủ miệng hôn tới.

Đây là một loại thể nghiệm chưa bao giờ có, chỉ cảm thấy toàn thân tê tê dại dại, trong phòng an tĩnh cực kỳ, Yên Nhiên càng là xấu hổ đỏ bừng mặt. Lý Dực trước kia, nhiều nhất là nắm tay nàng, ôm nàng, cũng từng hôn trán nàng như chuồn chuồn lướt nước, giống như cha nương và các ca ca, nhưng là, nụ hôn của Lý Dực hôm nay, là cái cha nương cùng các ca ca chưa bao giờ làm với Yên Nhiên.

Lý Dực buông Yên Nhiên ra, thấy Yên Nhiên cúi đầu. Ngay cả cổ tựa hồ cũng đỏ rồi, liền dời lên đầu Yên Nhiên. Hai người lại trán kề sát trán lần nữa, nhìn thấy đôi môi hồng như quả đào mật của Yên Nhiên, không nhịn được lại phủ lên lần nữa.

Hoa ma ma ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy trong phòng quá yên tĩnh, một tí tiếng nói chuyện cũng không có, cảm thấy có mấy phần không thích hợp, chẳng qua. Nàng cũng không dám nhìn lén, lại lo lắng chủ tử làm chuyện sai, liền dùng sức ho khan mấy tiếng. Ám hiệu Lý Dực.

Lý Dực nghe thấy tiếng ho khan bên ngoài, trong bụng cả kinh, giờ mới hiểu được mình là đang làm cái gì, phải biết rằng, muội muội mới là một tiểu cô nương mười hai tuổi nha?"Đáng chết, muốn chết, ta đây là đang làm cái gì vậy?" Lý Dực thật muốn vả miệng mình một cái.

Lý Dực buông lỏng Yên Nhiên ra, thở hổn hển mấy hơi, bình phục tâm tình của mình xuống, nói với Yên Nhiên: "Muội muội, thật xin lỗi, ca ca kìm lòng không đậu, chuyện ngày hôm nay, không thể nói cho bất cứ người nào. Còn có sau này, trừ ca ca, không cho để cho nam nhân khác chạm vào ngươi như vậy, nhớ chưa?" Đến lúc này, Lý Dực vẫn còn không quên dặn dò Yên Nhiên một lần.

Yên Nhiên dù bé như thế nào, cũng có lòng xấu hổ, biết Lý Dực đối với nàng như vậy, là không giống như với người khác, loại chuyện này, nàng làm sao có thể nói ra? Bèn gật đầu.

"Nụ hôn đầu của ca ca cho ngươi, sau này, ca ca cũng sẽ chỉ hôn một mình ngươi, cho dù ca ca có nữ nhân khác, nhưng là, ca ca sẽ không hôn bất kỳ người nào nữa." Lý Dực lại ôm lấy Yên Nhiên lần nữa, có thể giữ tim mình, có thể giữ môi mình, nhưng là, lại không giữ được cái khác, nghĩ đến lần đầu tiên mình bước ra nam nhân, lại phải giao cho một nữ tử xa lạ, trong lòng Lý Dực, thật sự là khó chịu, nhưng là, người trước mắt còn nhỏ như vậy, Lý Dực chỉ đành phải thở dài một tiếng.

"Ca ca, cái gì gọi là ca ca có nữ nhân khác?" Yên Nhiên thò từ trong lòng Lý Dực ra, hỏi.

"Cái này, cái này, là như vậy, mẫu hậu nhất định buộc ta cưới trắc Vương Phi, ta không lay chuyển được nàng, phụ hoàng cũng đồng ý rồi." Lý Dực bối rối mà nói ra khỏi miệng.

Yên Nhiên còn chưa có phục hồi lại tinh thần từ trong nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, đột nhiên nghe được chuyện này, giống như từ đỉnh đầu bị người đổ một bình nước lạnh, từ trên xuống dưới, từ ngoài đến trong, đều lạnh thấu. Yên Nhiên nhất thời ngây người.

"Muội muội, muội muội, ngươi nghe ca ca nói cho ngươi."

"Ta không nghe, ngươi là người xấu xa, đại lừa gạt, ngươi đi, ngươi vừa mới đối với người ta như thế, ngươi còn nói lời như vậy, ta không muốn để ý ngươi nữa, ngươi là người xấu. Ngươi đi, ta không gả cho ngươi, hu hu hu. Ngươi là đồ khốn, ngươi bắt nạt người. . . . . ." Yên Nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức, đổi lại người nào, ai cũng nhất thời không chịu được, biến đổi này, cũng quá nhanh rồi. Vừa lời thề son sắt, hai người cũng làm những chuyện thân mật này rồi, quay đầu, hắn liền nói đi cưới người khác, tuy là Yên Nhiên có nhỏ đi nữa, cũng hiểu mình là bị ức hiếp, không khỏi ấm ức mà khóc lên.

Lý Dực thấy vẻ mặt của Yên Nhiên, hận không thể cho mình một bạt tai nữa. Nhưng là, lúc này, cũng chỉ phải lên tinh thần, phải dỗ dành tốt Yên Nhiên trước đã.

Nhưng là Yên Nhiên từ nhỏ đến lớn, đâu có chịu nổi những ấm ức này, đâu có chịu nghe hắn giải thích, trực tiếp đẩy hắn ra khỏi cửa phòng, Lý Dực biết, hắn giờ mà đi, Yên Nhiên lại càng không biết khóc thành cái dạng gì, chỉ đành phải canh giữ ở ngoài cửa, nói: "Muội muội, ca ca sẽ ngồi ở cửa phòng ngươi, ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút bình thường ca ca đối với ngươi như thế nào? Ca ca nếu không phải bị buộc đến không còn cách nào rồi, ca ca có thể để cho ngươi bị ấm ức này? Thân phận của ca ca rành rành ra đấy, ca ca có khó xử của ca ca, ngươi không phải nói, sẽ luôn đứng ở bên ca ca sao? Muội muội tốt, ngươi nếu suy nghĩ kỹ rồi, thì mở cửa ra, để cho ca ca nói rõ ràng cho ngươi. Ca ca sẽ một mực ngồi ở cửa, chờ ngươi hết giận, chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng."

Lý Dực nói xong thật sự ngồi ở ngưỡng cửa, Hoa ma ma thấy vậy, thấp giọng hỏi: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì, không bằng ta đi khuyên nhủ nàng?"

Lý Dực khoát tay áo, chuyện này, chỉ có thể tự hắn đi giải quyết, hắn tin tưởng tâm ý của Yên Nhiên đối với hắn, trải qua buổi chiều này, tình cảm của hai người đã khác về bản chất, thế giới vô tri vô thức của Yên Nhiên, nhận biết đối với nam nữ tỉnh tỉnh mê mê, đột nhiên bị Lý Dực khai sáng rồi, Lý Dực dạy nàng, tình yêu nam nữ thật sự là cái gì. Không thể không nói, một bước này của Lý Dực, đánh bậy đánh bạ mà lại còn đi đúng rồi.

Ở trong phòng, Yên Nhiên khóc một hồi, rồi tĩnh tâm suy tư lời Lý Dực nói, nàng vốn cũng không phải là một nữ tử chỉ biết khóc rống làm mình làm mẩy, lúc vừa mới bắt đầu, là nhất thời không chịu được, lúc này tĩnh tâm lại, cũng biết phân tích tình cảnh của Lý Dực.

Lúc này, La Sở Sở vịn nha hoàn đến tìm Yên Nhiên ăn cơm tối, cả nửa ngày không thấy Lý Dực đi ra ngoài, Sở Sở cũng không yên lòng, vừa lúc, Thư Duệ về nhà, nàng tìm cớ sang đây xem thử.

Thấy Lý Dực ngồi ở ngưỡng cửa, Sở Sở giật mình, hỏi vội: "Muội phu đây là thế nào?"

Yêu cầu của Lý Dực, vào Lâm gia và Tăng gia, tất cả mọi người không cần gọi hắn là điện hạ, cứ giống như trước gọi tên của hắn, nhưng là, nếu đã công khai thân phận của hắn, còn ai dám gọi tên hắn? Nhưng là gọi điện hạ mà nói, còn phải hành lễ, cũng là không tiện, như vậy, mọi người điều hòa, dù sao hắn và Yên Nhiên đính hôn rồi, bèn gọi hắn theo Yên Nhiên, Lý Dực cũng rất thích.

Lý Dực tất nhiên không thể nói những chuyện này với Sở Sở, bèn nói: "Không có chuyện gì, ta làm chuyện sai chọc cho muội muội tức giận đau lòng, ta đang chờ muội muội tha thứ ta, rồi ta mới đi."

Sở Sở chỉ đành phải hướng về phía trong viện tử hô lên: "Muội muội, nên ăn cơm rồi, ra đi, ngươi nếu đói bụng lắm, cha nương sẽ trách tội ta, Đại ca ngươi cũng sẽ trách tội ta, muội muội tốt, mở cửa ra."

"Tẩu tử ngươi đi đi, lúc này ta không muốn ăn." Yên Nhiên trả lời một câu.

Lý Dực vội nói: "Điều này sao có thể được? Phiền toái Đại tẩu sai người đưa một phần thức ăn, lát nữa ta khuyên nhủ nàng."

Lý Dực nghe thấy tiếng Yên Nhiên bên trong đã không còn tiếng khóc, trong bụng có mấy phần nắm chắc.

Quả nhiên, sau khi Sở Sở đi, Yên Nhiên mở cửa ra, Lý Dực đứng dậy, nhìn đôi mắt có chút sưng đỏ của Yên Nhiên, đau lòng mà đưa bàn tay ra, ai ngờ tay vừa sờ tới mặt Yên Nhiên, Thư Duệ vọt vào, quát lên: "Làm cái gì đấy?"

Thì ra là sau khi Sở Sở đi, Thư Duệ thấy Yên Nhiên không có tới đây, tất nhiên phải hỏi một tiếng, Sở Sở chỉ đành phải nói thật, Thư Duệ đâu còn ngồi yên được, ba bước thành hai bước chạy đến viện tử của Yên Nhiên, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lý Dực để tay đến trên mặt Yên Nhiên, Thư Duệ tất nhiên không chịu rồi, một phát kéo Lý Dực qua, đẩy sang một bên, còn trừng mắt lườm hắn một cái.

"Muội muội, xảy ra việc lớn gì, nói cho Đại ca một chút?" Thư Duệ đổi một bộ mặt ân cần, cúi người nói với Yên Nhiên.

Loại chuyện này, Yên Nhiên cũng biết không phải là Thư Duệ có thể nhúng tay vào, bèn lắc đầu, nói: "Đại ca, ngươi hãy cứ đi ăn cơm trước đi, chuyện này, nói cho ngươi, ngươi cũng giúp không được."

"Muội muội bây giờ người lớn tâm lớn, có hắn liền không cần Đại ca rồi sao?" Thư Duệ nghe xong càng gấp gáp, chỉ đành phải đổi một cách khác hỏi.

Lý Dực thấy Thư Duệ giả bộ đáng thương, muốn tranh đoạt Yên Nhiên với hắn, trong lòng khinh bỉ Thư Duệ một phen trước, rồi kéo Thư Duệ qua nói: "Đại ca, ngươi cũng đừng làm loạn thêm, Đại tẩu vẫn chờ ngươi ăn cơm đấy."

"Đi sang bên, là ăn cơm quan trọng hay là muội muội quan trọng?" Thư Duệ trợn mắt nhìn Lý Dực một cái.

Lý Dực nhìn Thư Duệ ngang ngược không nói đạo lý, nói: "Đương nhiên là muội muội quan trọng."

"Muội muội, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng với ca ca, ca ca cũng không ăn cơm, ca ca theo cùng ngươi." Thư Duệ nói xong lôi kéo tay Yên Nhiên ngồi ở trên kháng.

Yên Nhiên chỉ đành phải nói: "Đại ca, thật sự không liên quan tới ngươi, lời này, ta cũng không tiện nói cho ngươi lắm, ngươi yên tâm đi, ngươi đi xem Đại tẩu một chút đi."

"Nói liều, từ nhỏ đến lớn, ngươi có lời gì không thể nói với Đại ca? Lúc nào thì muội muội trở nên xa lạ với Đại ca rồi, Đại ca thật sự thất vọng quá." Thư Duệ một bộ không hỏi ra sẽ không bỏ qua, làm cho Yên Nhiên thật là khó xử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.