Lâm Khang Bình nghe xong lời nói của Lâm Khang Tường, trong lòng thật là có chút kinh ngạc, thấy mọi người đều nhìn hai huynh đệ bọn họ, bèn đỡ Lâm Khang Tường ra khỏi từ đường, nói: "Nhị ca, ngươi uống say rồi, ta đỡ ngươi về nhà nhé."
"Nhị ca say là không có say, trong lòng rất rõ ràng, khó trách ngươi còn có phòng bị với chúng ta, nói chuyện luôn giữ lại ba phần, nhưng là, ta làm Nhị ca thế nhưng không thông cảm cho ngươi, vậy mà còn phát giận. Cha ta nói rất đúng, ngươi không nợ chúng ta, là chúng ta nợ ngươi. Tức nhất là, ta vậy mà ỷ vào là Nhị ca ngươi, ỷ vào cha nương ta từng nuôi ngươi năm năm, muốn để cho ngươi lôi kéo huynh đệ một phen, ngươi nói, ta có phải là súc sinh không có nhân tính hay không?"
Lúc này, Lâm Khang Kiện cùng Lâm Khang Dũng cũng từ trong nhà chạy về, thấy lão đầu nhắm mắt dưỡng thần, hai người bọn họ lo lắng tình huống bên này, lại quay lại từ đường. Vừa vặn gặp Lâm Khang Tường và Lâm Khang Bình cù cưa cù nhằng.
Lâm Khang Tường thấy Lâm Khang Kiện, cười nói: "Đại ca, ta đang xin lỗi Tam đệ đó, Tam đệ mấy năm nay chịu khổ rồi, chúng ta những người làm huynh đệ này, không giúp đỡ được một chút việc gì, hổ thẹn mà! Cha ta đều bởi vì chuyện cũ này mà bị bệnh, ta còn như người không có chuyện gì, suy nghĩ làm sao để cho Tam đệ giúp ta một phen, Đại ca, ngươi nói, ta có phải là súc sinh heo chó không bằng hay không? Đại ca, ngươi nói, cha ta sẽ không có chuyện gì chứ?"
Lâm Khang Kiện nói với Lâm Khang Dũng: "Dìu Nhị ca ngươi trở về, ta và Tam ca ngươi còn muốn vào xem một chút."
Lâm Khang Dũng đỡ lấy Lâm Khang Tường, Lâm Khang Tường còn đang lải nhãi không ngừng, Lâm Khang Kiện vỗ vỗ bả vai Lâm Khang Bình, cái gì cũng không nói, hai huynh đệ lại vào từ đường.
Tiệc rượu ở từ đường kéo dài đến đầu giờ Thân, lúc này, nữ nhân Lâm gia đã thu dọn trong nhà xong, cơm chiều cũng không cần làm đặc biệt, phòng bếp để lại cho một ít, lão gia tử xảy ra chuyện như vậy, người một nhà cũng không có lòng dạ nào ăn cơm, huống chi, cánh nam nhân còn đã ăn cả ở từ đường rồi.
Tử Tình mang theo Yên Nhiên chơi ở trong sân, dạy nàng phân biệt mấy loại rau xanh trong vườn rau cạnh góc tường, lúc này. Hồ thị đi tới, Hồ thị bế lấy Yên Nhiên thuận miệng khen vài câu, đột nhiên hỏi: "Đệ muội, ngươi nói thật cho đại tẩu. Có phải cha ta, thân thể không xong hay không, bằng không, các ngươi làm sao có thể đang êm đẹp lại vội vàng lên gia phả? Không phải đã nói sang năm sao?"
Tử Tình không biết Lâm Khang Bình nói với mấy huynh đệ bọn họ thế nào, cho nên, lúc này, cũng không có cách nào nói thật. Bèn nói: "Đại tẩu, ta có thể biết cái gì? Ta nghe Khang Bình, hắn nói sớm làm sớm để cho Đại gia yên tâm, bởi vậy, liền trở lại."
Hồ thị thấy Tử Tình không chịu nói thật, cũng không truy vấn nữa, thở dài, nói: "Nếu nói như vậy. Có lẽ Đại tiểu tử nhà ta nên sớm thành thân chút thôi, thứ nhất xung hỉ cho lão đầu, thứ hai. Tránh cho chậm trễ ba năm."
Tử Tình thế mới biết, thì ra trưởng tôn để tang cũng phải ba năm, cái này, Tử Tình cũng là không có cách nào nói rồi, ngộ nhỡ, nữ này vào cửa không được vài ngày, Lâm lão đầu mà đi, có những người không nói đạo lý nói người ta là tang môn tinh, điều này làm cho người ta làm sao sống yên ở Lâm gia?
Lúc này, cánh nam nhân Lâm gia đều đã trở lại. Lâm Khang Kiện và Lâm Khang Bình vào nhà báo lại tình huống ở từ đường cho Lâm lão đầu, nói là hết thảy đều rất thuận lợi, chúng hàng xóm láng giềng cũng đều rất vừa lòng….
Lâm lão đầu gật gật đầu, nói: "Thế thì tốt, ta cũng không còn gì thắp thỏm nữa rồi." Nói xong tựa hồ rất mệt mỏi.
"Cha" "Đại gia" Lâm Khang Kiện và Lâm Khang Bình đồng thời hô, trong lòng chợt lạnh. Lời nói của lão đầu giống như là di ngôn lúc chia tay.
"Khang Bình, nếu như ngươi ở Kinh Thành, nhớ lấy hàng năm mang theo bọn nhỏ trở về tế tổ, những năm này, đều là Đại ca ngươi thay ngươi hoàn thành, ngươi nếu cách xa nhà, thật chẳng lo nổi, Đại ca ngươi cũng sẽ thay ngươi, chẳng qua là suy cho cùng không tốt bằng mình tự đến." Lâm Diệu Tổ nói.
Lâm Khang Bình nghe xong chính thức bái Lâm Khang Kiện một cái, nói: "Đa tạ đại ca."
"Người trong nhà không cần phải nói những lời khách khí này, đó là Nhị thúc Nhị thẩm của ta. Đại ca cũng không có bản lĩnh khác, hồi nhỏ không chăm sóc ngươi tốt, bây giờ có thể làm, cũng chỉ có những việc đó. Ngươi không ghi hận Đại ca, Đại ca đã vô cùng cảm kích rồi." Lâm Khang Kiện đỏ hồng mắt nói.
Trong lòng Lâm Khang Bình cũng là ngũ vị tạp trần, không biết nên trả lời như thế nào.
Bên kia, cánh nữ nhân Lâm gia đều ở bên thềm giếng, rửa bát đũa, trong thôn cũng có mấy bà nương tới hỗ trợ, Tử Tình cũng không biết. Chẳng qua, thấy người ta giúp mình làm việc, Tử Tình vẫn là chủ động cười chào hỏi người ta, những người này mới bảy miệng tám lời mà nói chuyện.
Tử Tình từ trong đó nghe được một tin tức hữu dụng duy nhất, đó là, ở trong thôn nhân duyên của Dư thị coi như không tệ, xem ra, Dư thị làm người cũng tất có chỗ đáng khen, chỉ là, đối với Lâm Khang Bình lạnh bạc hơn một chút.
"Ôi, điều này cũng không lạ, nhà ai không xót con mình? Người làm nương, không phải đều là như vậy sao?" Thôn phụ Giáp nói.
"Cũng đúng là lời này, đã ăn không đủ no, ai còn có thể có thừa tiền đi nuôi một con ma ốm?" Thôn phụ Ất nói.
Có mấy thôn phụ nói những ví dụ như thế này, đại khái là về nhà nghe nam nhân nhà mình nói chuyện Lâm Khang Bình, đều có vài phần cảm khái, hoặc là giải vây cho Dư thị vài phần.
Chỉ có một thanh âm nói: "Hồi đó bán là không có bệnh, ai cũng không trách hắn. Nhưng là, Tổ gia của Thư Hưng không nên nói dối, nói là bệnh mất rồi. Sau này điều kiện tốt hơn, chẳng lẽ không nghĩ tới đi chuộc lại? Đó cũng là cốt nhục duy nhất của đệ đệ hắn để lại mà, hắn cứ nhẫn tâm sao? Cả nhà mình ngồi vây quanh ở trước bàn náo náo nhiệt nhiệt ăn cơm, nhớ tới đứa nhỏ đáng thương kia, trong lòng không bớt sợ hãi, còn có thể nuốt trôi sao?"
Lời này nói còn có một chút hiểu biết và lương tri, Tử Tình muốn nhìn người nói chuyện kia một cái, ai ngờ người ta căn bản không ngẩng đầu, Tử Tình cũng không không biết xấu hổ đáp lời.
Buổi tối, Lâm Khang Bình và Tử Tình nằm ở trên kháng, Tử Tình nói tới lời nói của Hồ thị, hỏi Lâm Khang Bình: "Ngươi giải thích với đại ca bọn họ thế nào?"
"Còn chưa nói đâu, hôm nay ta cũng là sợ hãi, thân thể Đại gia ta, nhất thời tốt hơn vẫn là không nên di chuyển, ta sợ, thực ép buộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không có cách nào bàn giao cho bọn họ."
Trong bóng đêm, Tử Tình nắm tay Lâm Khang Bình, nói: "Đại gia ngươi là tâm bệnh, hôm nay hắn ngay trước mặt người của một thôn thừa nhận sai lầm của mình, cũng là việc đáng khen, không có mấy người có phần dũng khí này."
"Hắn bán ta là không có biện pháp, con người đều là ích kỷ, ta cũng không hận. Nhưng chỉ là nghe được hắn năm đó sợ người khác trách cứ hắn, nói dối tuyên bố ta đã chết, chuyện này, làm cho trong lòng ta rất khó chịu, thật sự rất khó chịu. Nhưng là nhìn Đại ca Nhị ca như vậy, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bỏ đi, ngày mai chúng ta về nhà." Lâm Khang Bình nói xong ôm thật chặt lấy Tử Tình, một hồi, Tử Tình liền cảm giác quần áo của mình nóng ướt một mảng.
Ngày hôm sau, Tử Tình bọn họ ăn một bữa điểm tâm ở Lâm gia, thấy thần sắc Lâm Diệu Tổ khá hơn hôm qua nhiều, bèn nói muốn vào thành, bởi vì mấy đứa Thư Duệ đều vào học rồi.
Lâm Diệu Tổ nghe xong nói với mấy đứa Thư Duệ: "Đi đi, đọc sách cho tốt, làm vinh dự bậu cửa Lâm gia chúng ta, năm đó thân tổ gia ngươi cũng từng đọc sách qua, chẳng qua là, sau này trong nhà nghèo khó, học không nổi, Tổ gia ngươi khi đó còn khóc đấy, ta làm sao cảm thấy dường như chỉ là ngày hôm qua, khi đó, Tổ gia ngươi cũng chỉ lớn như Thư Duệ, Thái Tổ gia ngươi đi rồi, cũng là bệnh mất, cái nhà này, bỗng chốc liền ngèo khó. Aiz, đều là mệnh!"
Năm đó Lâm Diệu Tổ cũng chỉ mười sáu mười bảy, lại phải chống đỡ một gia đình, mang theo một đệ đệ gần mười tuổi, hai tỷ tỷ đã xuất giá cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, cuộc sống có thể tưởng tượng cũng là gian nan, cũng may còn có một mẫu thân có thể dựa vào, ít nhất trên tinh thần không phải là cô độc.
Lúc Tử Tình bọn họ muốn đi, Lâm Khang Kiện kéo Lâm Khang Bình sang một bên, hỏi vài câu bệnh tình của lão đầu, xem ra, Hồ thị cũng là rất sốt ruột, muốn chọn ngày thành thân cho nhi tử đây.
Lâm Khang Bình nào có lời chắc chắn? Ngay cả đại phu cũng không có lời chắc chắn, Lâm Khang Bình cũng chỉ là suy đoán ra, cho nên, lại là ậm ờ mấy câu.
Trở về trong nhà, tắm đi một thân mệt nhọc, Tử Tình trèo lên kháng, không đến vài phút đã tiến vào mộng đẹp.
Tử Tình lại trở lại nhàn hạ lúc đến Tình viên, mỗi ngày đi thỉnh an Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, mọi người nói giỡn một hồi, Lưu thị các nàng mấy ngày này, đang vội vàng chuẩn bị mở tiệm cơm, Kinh Thành Lưu thị và Phó thị đều tương đối quen thuộc, buổi chiều mỗi ngày, mấy người này đều sẽ tìm một tiệm ăn thử ăn, xem hình thức món ăn, giá cả, hương vị, quan sát món ăn nào tương đối được hoan nghênh, Tử Tình thấy mấy người các nàng làm không biết mệt, cũng không có người đến quấy rầy mình, buổi chiều mỗi ngày, Tử Tình đều rút ra thời gian để viết sách.
Ngày hôm đó, Tử Hỉ hạ triều trở về, tức giận đầy mặt, Tử Tình thấy vội hỏi: "Sao thế? Trong triều có đại sự gì à?"
"Aiz, bây giờ ta mới biết được, thực ra, làm quan cũng không phải dễ dàng như vậy, làm quan cũng không dễ dàng, làm Hoàng đế, thì lại càng không dễ dàng, chuyện phải lo nghĩ nhiều lắm, còn không thể có tức giận trong chốc lát, aiz, làm Hoàng đế cũng có lúc nghẹn khuất."
Tử Tình nghe xong không hiểu ra sao cả, hỏi: "Ngươi có thể nói trọng điểm hay không? Trên đời này, ai cũng có lúc không như ý, ngươi cho là Hoàng đế là không có à?"
"Tỷ, ngươi không biết, vùng biển bên cạnh chúng ta, có một nước Oa, là không an phận nhất, mỗi khi tới lại gây hấn bới chuyện, lúc tiên hoàng còn, đã từng gặp phải, chẳng qua, sự việc cũng không lớn, Tiên hoàng cũng đều hung hăng đánh trả vài lần, nước Oa mới thành thật vài năm. Lúc này, thấy Tân hoàng vừa đăng cơ, căn cơ chưa ổn, liền lại bắt đầu khiêu khích ở vùng duyên hải, ngươi nói có đáng giận hay không?"
"Đây có cái gì? Nếu Tiên hoàng cũng có thể đánh lại, Hoàng đế này chẳng lẽ không thể sao?" Tử Tình hỏi, lịch sử này, luôn có chỗ tương tự đáng kinh ngạc.
"Ngươi không biết, nước Oa này, ỷ vào trong tay có bạc, từ chỗ người Tây Dương mua không ít súng pháo, quốc khố của chúng ta, còn trống rỗng đấy. Bởi vậy, trong triều vì thế cũng là rối rít bàn bạc, hôm nay Hoàng đế còn hỏi Văn thượng thư đó, từ trong quốc khố có thể rút ra bao nhiêu ngân lượng? Cơ mà năm nay phương Bắc có nạn hạn hán, ngươi không thấy Đại ca đều lo bạc cả tóc, thu hoạch lúa mạch, cũng không biết có thể thu hơn mấy phần?"
Chuyện này, Tử Tình cũng là không giúp được gì, "Đúng rồi, Hoàng thượng không có hỏi ngươi, xưởng thủy tinh của chúng ta một năm có thể kiếm được bao nhiêu bạc sao?" Tử Tình đột nhiên nghĩ tới chuyện này, hỏi.
"Thế thì không có, cũng không có đạo lý tịch thu sản nghiệp của chúng ta sung công, còn chưa tới một bước kia đâu. Bản thân ta là tán thành, chúng ta cũng mua chút súng pháo từ trong tay người Tây Dương, còn có, ta thật đúng là muốn đi những quốc gia Tây Dương kia nhìn xem, rốt cuộc mạnh hơn chúng ta ở chỗ nào? Ta còn nhớ thời điểm tiền triều, khác biệt còn không lớn, làm sao mới mấy thập niên này, bọn họ đã nổi lên rồi?" Tử Hỉ nói.
"Chuyện này còn không dễ dàng, ngươi dâng sổ con lên, đề nghị với Hoàng đế, mặt khác, lại phái một nhóm học sinh trẻ tuổi có kiến thức, đưa đến chỗ người Tây Dương nghiên cứu học hỏi, chỉ mua súng pháo có bao nhiêu triển vọng? Học được người ta chế tạo súng pháo như thế nào, đây mới là bản lĩnh thật sự, huống chi, quốc gia chúng ta hẳn là cũng có cao thủ chế thuốc nổ nhỉ? Tìm tất cả bọn họ đến, tập trung nghiên cứu, tập hợp sở trường của nhiều nhà, luôn có thể có đột phá."
Tử Tình vừa nói xong, Tử Hỉ hỉ chạy như một làn khói, nói là trở về viết sổ con.