"Cút, mấy năm nay cũng không thấy ngươi thêm chút tiền đồ, thực không trách nương ta gọi ngươi là đồ ăn hàng đâu! Chuyện chữ bát còn chưa có chổng đít lên, ngươi lại chỉ nhớ đến ăn uống. Ngươi vừa nói cái này, ta cũng là nhớ tới trước kia, mỗi lần ngươi từ học đường trở về, đều phải chạy đến nhà Tình nhi, mỗi lần đều hỏi, ‘Tỷ, hôm nay ăn cái gì? ’" Lưu thị cười bắt chước giọng điệu của Tử Hỉ nói.
Lưu thị nói xong, Tử Lộc và Tử Thọ đều cười, nói: "Thật đúng là như vậy."
"Đại tẩu, ngươi khoan hãy nói tới cái khác, việc ăn này, cũng chỉ Tiểu Tứ có thể đảm nhiệm, người khác ăn xong không nói ra được cái gì, Tiểu Tứ ăn xong tốt xấu gì có thể nói ra cho ngươi mùi vị, không ăn không." Lâm Khang Bình cười nói.
Tử Hỉ nghe xong vỗ bả vai Lâm Khang Bình, cười nói: "Tỷ phu, đạt đến một trình độ nào đó, vẫn là tỷ phu hiểu ta, ăn chia làm rất nhiều loại, một loại vì no bụng, một loại vì đỡ thèm, còn có một loại, chính là thưởng thức, văn hóa ẩm thực, đó cũng là một loại văn hóa cao nhã, người bình thường họ không hiểu."
Lưu thị nghe xong vội vàng cầm cái chân gà, vài bước đến trước mặt Tử Hỉ, bỗng chốc nhét luôn vào miệng Tử Hỉ, cười nói: "Ta cũng không tin không bịt được miệng ngươi."
Mọi người thấy cười to. Sau khi cười xong, mấy người Lưu thị lại tiếp tục thương nghị chính sự, Tử Tình nói với Tử Lộc và Tử Thọ: "Tay nghề của hai người các ngươi không có vấn đề gì chứ? Mở quán cơm này, tác phẩm thư pháp và tác phẩm điêu khắc đều cần không ít, tốt nhất là có vài món tượng điêu khắc gỗ hoặc chạm ngọc lớn, có thể tô điểm bên ngoài."
Tử Lộc và Tử Thọ nghe xong đều nói: "Trong nhà còn có một ít, lại làm gấp một chút cũng còn kịp."
Từ nhà Tử Phúc trở về, Tử Tình nói cho mấy đứa nhỏ chuyện ngày mai muốn đi Lâm gia, Thư Ngọc nghe xong nhíu mày nói: "Nương, thực sự là ta không muốn ở chỗ đó, cũng không muốn ăn cơm ở đó."
Tử Tình còn chưa có trả lời, Thư Duệ nói trước: "Tam đệ ngoan, chúng ta phải đi vài ngày, trở về lại để cho nương làm cho chúng ta đồ ăn ngon, ngươi sẽ cảm thấy, làm con của nương, có bao nhiêu tốt."
Lâm Khang Bình nghe xong buồn cười. Gõ đầu Thư Duệ một cái, nói: "Làm con của cha chẳng lẽ không tốt sao?"
"Phụ thân, thích." Yên Nhiên nghe xong vươn hai tay về phía Lâm Khang Bình muốn bế, Lâm Khang Bình đón qua. Dán lên mặt Yên Nhiên, nói: "Vẫn là khuê nữ ta tri kỷ."
Tử Tình nhìn cười nói: "Người mấy chục tuổi, còn như một đứa nhỏ."
Lần này đi Lâm gia, từ Kinh Thành mang theo chút điểm tâm, thịt, rau, đồ ăn…, bởi vì nghĩ tới muốn lên gia phả, việc tương đối nhiều còn lặt vặt. Tử Tình vẫn là mang Tiểu Tử qua.
Người Lâm gia tựa hồ không nghĩ tới một nhà Tử Tình thật sự tới ăn tết, cánh nam nhân còn đang làm việc ngoài đồng, cánh nữ nhân ở nhà gói bánh chưng, mấy người Dư thị thấy Tử Tình bọn họ, vội cười nói: "Đúng là vừa vặn, xong ngay đây, một hồi nữa là được ăn rồi."
Lâm Khang Bình dỡ đồ xuống, đi vào nhà tìm Lâm Diệu Tổ. Nói đến chuyện lên gia phả, Lâm Diệu Tổ nghe xong có vài phần buồn bực, hỏi: "Sao ngươi lại thay đổi rồi? Không phải nói để ở tháng giêng sang năm sao?"
"Là như vậy. Đại gia, ta ở nơi khác còn có chút công việc, nói không biết khi nào thì sẽ phải đi xa, ta về nhà cùng nàng dâu thương lượng một chút, vẫn là có thể sớm không thể trễ, dù sao ngày ấy các trưởng lão cũng đồng ý rồi, hôm Đoan Ngọ, cũng sẽ mở từ đường."
"Thế cũng được, ngươi bảo Đại ca ngươi dẫn ngươi đi tìm bọn họ bàn bạc, ngày mai mọi người đều phải ở nhà ăn tết. Chuyện mời khách, ngươi hỏi bọn họ một chút đi." Lâm Diệu Tổ nói.
Lâm Khang Bình đi ra, mang theo mấy đứa Thư Duệ, cầm đồ đi nhà tộc trưởng trước, cũng không biết Lâm Khang Bình cùng tộc trưởng nói những cái gì, tộc trưởng tự mình cùng Lâm Khang Bình đi đến nhà mấy vị trưởng lão. Sau đó mới là nhà lí chính, chuyện lên gia phả này, đã định xuống, ngay vào mùng năm tháng năm, tiệc rượu cũng mời luôn một thể, bàn tiệc định vào giữa trưa, không ảnh hưởng tới mọi người cùng người nhà ăn tết. Dùng lời của lí chính mà nói, còn có thể tiết kiệm cho nhà mình chút rượu và thức ăn đó.
Bởi vì là muốn mời nam tử toàn thôn ăn cơm, Lâm Khang Bình hỏi qua rồi, có tầm ba mươi bàn, bởi vì thôn trang này khá lớn, còn may, cũng có vài người chuyên môn phụ trách làm tiệc rượu, chỉ là, bát đũa cần phải đi mượn các nhà.
Tử Tình nghe xong chắc lưỡi, hỏi: "Ái chà, chỉ mời nguyên nam nhân đã ba mươi bàn, nếu trong nhà có việc vui, mời toàn thôn, cộng thêm nữ nhân và đứa nhỏ, còn không bảy tám mươi bàn, khó trách Đại tẩu bọn họ phát sầu, bạc cho đứa nhỏ thành thân cần không ít đâu."
"Sao có thể đến cả? Bình thường là một nhà một người. Lên gia phả không giống, tất cả nam tử đều đến, cho nên, một số nhà điều kiện kém một chút, đều là chờ đứa nhỏ trưởng thành, mấy đứa nhỏ cùng lên gia phả, bằng không, cơm này, thật đúng là không mời nổi. Bốn đứa nhà chúng ta cùng lên, đúng là cũng tiết kiệm." Lâm Khang Bình cười nói.
Bởi vì thời gian tương đối gấp, Dư thị bên kia sai một tôn tử đi ra đồng gọi người trở về, bên này lập tức sai ba con dâu đi các nhà mượn bát đũa, Tử Tình thấy bọn họ ăn cơm dùng bát đựng thức ăn, đáy bát đều đánh chữ, giống như Tử Tình hồi nhỏ từng thấy ở nhà cũ, cũng là không sợ nhà ai cầm nhầm.
Lâm Khang Kiện bọn họ trở về, Dư thị vừa bảo lão Đại dẫn Lâm Khang Bình đi mời người phòng bếp, quan trọng nhất là chủ bếp, xếp thực đơn; vừa bảo lão Nhị mang theo Lâm Hưng tính toán trước mì, gạo, thực phẩm, dầu mua về trước, bởi vì đứa nhỏ của Lâm gia đều đã lên gia phả rồi, tất nhiên biết số lượng đại khái những thứ này; vừa lại phân phó lão Tam chuẩn bị bó củi, mượn bàn.
Dư thị bỏ lại việc trong tay của mình, phân phó đại tôn nữ trông lửa phòng bếp, bản thân nhào một cục bột, nói là muốn lên men làm bột nở, chuẩn bị hấp bánh bao. Tử Tình thế mới biết, mời khách không làm cơm, là hấp bánh bao.
Không nói tới cái khác, Tử Tình thật là có vài phần bội phục Dư thị này, vừa thấy chính là đương gia, trong lòng có tính toán riêng, gặp chuyện không hoảng loạn chút nào, phân công lên cũng là đâu vào đấy, khó trách mấy con dâu đều rất phục nàng, mặc dù có chút mâu thuẫn nhỏ, cũng là nói nhỏ vài câu sau lưng. Còn có, một điểm quan trọng nhất, nàng hiểu được thu phóng, khi nào thì nên hỗ trợ nên duỗi tay, không hàm hồ một chút nào. Bởi thế, nếu theo tính tình của Tăng Thụy Khánh và Chu thị bên nhà Tử Tình kia, chuyện của lão đầu lão thái cần bọn họ ra sức cũng không muốn ra sức đâu, nào còn có thể giúp đỡ cháu trai thu xếp những việc này, còn không chuyên chờ làm chưởng quầy phủi tay?
Căn cứ vào điểm này, Tử Tình thật đúng là cảm thấy Đại gia Đại nương này của Lâm Khang Bình so với nhà mình thì hơn một chút, đương nhiên, việc bị bán không tính ngoài. Thực ra, nói đến cũng không kém nhiều lắm, Tử Tình có cha có nương, bị bệnh không đồng dạng bị nhốt vào chuồng heo như vậy? Có thể hơn chỗ nào?
Đang miên man suy nghĩ, mấy đứa Thư Hưng giúp đỡ cánh nữ nhân khiêng bát trở về, mấy đứa Thư Duệ thấy, cũng biết tiến lên giúp một tay, Tử Tình thì là giúp đỡ đếm.
Cả đại gia đình hỗ trợ thoáng cái đến buổi trưa, cuối cùng xêm xêm rồi, chỉ còn sáng sớm ngày mai thức dậy đi chợ, mua thịt và rau, cái này, chỉ sợ phải bắt xe trâu đi.
Cơm chiều chính là canh cháo bột và bánh chưng, còn có mấy món rau trộn, cũng may Tử Tình mang từ Kinh Thành đến mấy món kho còn có hai con gà quay, Lâm gia chuyển cả mấy cái bàn đến trong sân, cánh nam nhân chè chén.
Cánh nữ nhân ăn xong liền bắt đầu nặn bột, bánh bao này, Tử Tình cũng không chắc cần hấp bao nhiêu, người trong thôn vốn là không có nhiều chất béo, lượng cơm ăn tất nhiên là lớn, huống chi vẫn là ngày thường được ăn cực ít bánh bao bột trắng đây?
Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng, Lâm Khang Bình bọn họ đã thức dậy, bên ngoài đã có động tĩnh, bốn huynh đệ cùng Lâm Hưng, bắt xe trâu đi họp chợ, cánh nữ nhân Lâm gia cũng đều thức dậy, chuẩn bị hấp bánh bao.
Tiểu Tử không dám chậm trễ, vội gọi Tử Tình dậy, Yên Nhiên thì giao cho mấy đứa Thư Duệ, việc trong phòng bếp, Tử Tình chỉ biết nhóm lửa, nhìn Tử Tình che miệng ngáp liên tục mà nhóm lửa, đến cả Dư thị cũng cười, nói: "Thật sự nuôi ngươi thành thân thể tiểu thư rồi, thiếu ngủ một lúc cũng không được, mau vào đi thôi, ngươi cũng không giúp được việc gì."
Tử Tình vừa nghe, thái độ của Dư thị này sao lại tốt hơn ngày đó nhiều? Chẳng qua nói tới nói lui, Tử Tình cũng là không dám đi thật, dù sao, đây là mọi người đang ra sức giúp một nhà mình mà.
"Không có việc gì, Đại nương, một lúc thì tốt rồi." Tử Tình trả lời.
Dư thị thấy Tử Tình không đi, vừa cắt bánh bao, vừa cùng Tử Tình tán gẫu việc nhà, chủ yếu là hỏi tình huống cha nương của Tử Tình, tình huống trong nhà cùng với tình huống nhà cũ bên kia, Tử Tình cũng nhặt chút chuyện có thể nói để nói.
"Mấy ngày này, Đại gia ngươi nói chuyện hình như thông thuận hơn một chút, ta nhìn cơm cũng có thể ăn thêm một ngụm, chỉ là, đi vẫn là không có sức, nói là không nhấc chân lên nổi, aiz, thuốc này nên uống đến khi nào thì mới khá hơn đây?"
Tử Tình vừa nghe chuyện này, chỉ đành phải khuyên nhủ: "Đại nương, tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, nào có thấy hiệu quả nhanh như vậy? Huống chi, Đại gia cũng nằm vài tháng rồi, thân thể này, dĩ nhiên phải chậm rãi tĩnh dưỡng."
"Điều này ta biết, nhưng là, gia đình nông dân như ta, thật sự là không chậm trễ nổi nha! Lần này, còn may mà có các ngươi hỗ trợ, trong lòng Đại nương hiểu, ngươi cũng là đứa hiểu chuyện." Dư thị nói.
Tử Tình nghe xong có chút là lạ, Dư thị này có phải cũng thay đổi lộ số, thay đổi đi đường lối ôn nhu hay không? Dù sao ngày đó lão gia tử nước mắt vừa chảy, Lâm Khang Bình cũng là lập tức mềm lòng, đáp ứng bỏ ra tiền thuốc cho lão đầu.
"Xem Đại nương nói kìa, Đại gia chỉ cần tĩnh dưỡng tử tế là được, tiền thuốc, tướng công nhà ta đã nói ra, nhất định là sẽ thực hiện, Đại nương cũng không cần lo lắng."
Dư thị nghe xong quả nhiên cười nói: "Cũng không phải vì tiền bạc, chỉ là chẳng lẽ nhìn lão đầu bị tội bản thân không khó chịu?"
Lúc này, Hồ thị các nàng đi vào, tiếp nhận công việc trong tay Tử Tình, sai Tử Tình đi thay quần áo mới cho bọn nhỏ, một hồi, Lâm Khang Bình bọn họ đã trở lại, cũng là muốn cùng nhau đi từ đường.
Tử Tình vừa muốn ra cửa, Dư thị gọi Tử Tình lại, nói: "Còn phải chuẩn bị mấy cái hồng bao, viết tên, xướng tên, còn có mở cửa, đốt pháo, vân vân, đều phải đưa hồng bao, mỗi cái bên trong có mười văn hai mươi văn đều tùy ngươi, nếu không có tiền đồng, lấy từ chỗ ta trước đi, đúng rồi, ta còn muốn tìm giấy đỏ cho ngươi đây."
Tử Tình nghe xong nói: "Tiền đồng thì có, chỉ là giấy đỏ thật đúng là không có."
Dư thị nói xong để cho Tử Tình về phòng chuẩn bị trước, bản thân một lát nữa sẽ đưa đi cho nàng.
Tử Tình vừa cho bọn nhỏ mặc quần áo mới, Lâm Khang Bình bọn họ cũng đã trở lại, Dư thị vội phân phó cánh nữ nhân chuẩn bị điểm tâm, cánh nam nhân giúp đỡ dỡ đồ.
Điểm tâm rất đơn giản, một người một cái bánh chưng, một quả trứng vịt muối, Tử Tình vừa thấy trên cửa, đã sớm cắm lá ngải cứu cùng cây xương bồ lên rồi, trẻ con nơi này không có tập tục bôi rượu hùng hoàng, nhưng là cho mỗi một đứa trẻ mỗi đứa treo cái túi thơm, dùng sợi tơ ngũ sắc bện thành dây, làm thành hình dạng khác nhau, kết thành một chuỗi, muôn hình muôn vẻ, cũng là rất đặc biệt.
--- ------
Xương bồ 菖蒲 cỏ xương bồ, mọc ở vệ sông vệ suối, mùi thơm sặc, dùng làm thuốc được. Tục cứ mùng năm tháng năm lấy lá xương bồ cắt như lưỡi gươm treo ở cửa để trừ tà gọi là bồ kiếm 蒲劍.