Chương 424,
Tử Tình hỏi mấy câu chuyện cửa hàng và trong thôn trang, Lâm Khang Bình nói không có đại sự gì xảy ra, nhưng là Tử Hỉ, muốn mời Lâm Khang Bình đi xưởng thủy tinh làm tổng quản sự, nói dù sao Lâm Khang Bình nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Lâm Khang Bình nói: "Ta cũng không đi, trước kia thế nào vẫn là thế đó, việc vặt vãnh của Kinh Thành bên này cũng nhiều, hơn nữa, ta cũng không có tin tức chính xác nhất định, nói rời đi là rời đi luôn, cửa hàng này dễ nói, thôn trang này, ta cũng là phải tốn chút tâm tư đến chỉnh đốn, tỷ ngươi biết, bây giờ ta là nông dân đúng chuẩn rồi."
"Muốn trộm lười cũng không thành, đúng rồi, ngươi nếu muốn ra ngoài, lúc đi ngang qua Hàng Thành, đi qua xem xét một cái, cái này chu toàn chứ?" Tử Hỉ nói.
Lâm Khang Bình đáp ứng, lúc này, Vĩnh Bách qua đây gọi mọi người đi dùng bữa, sau khi ăn xong, ba người Lâm Khang Bình và Tử Phúc cùng với Tử Hỉ ngồi ở đình hóng mát trong hoa viên dùng trà tán gẫu, phỏng chừng là chuyện có liên quan tới Phó gia Tần gia.
Tử Tình bọn họ từ cửa sau nhà Tử Lộc đi ra, Phó thị thấy vẻ mặt mấy người Tử Phúc, hỏi: "Đại ca bọn họ hình như đang thương nghị chuyện gì đó?"
Lưu thị nói: "Yên tâm, nhất định là chuyện trên quan trường, không có liên quan với chúng ta, có liên quan mà nói, ngươi không muốn biết cũng sẽ nói cho ngươi."
Tử Tình nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng không đi qua quấy rầy nữa, chúng ta vẫn trở về nhà Nhị tẩu chơi vài vòng mạt chược."
Tử Tình vừa ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, trên cửa Nguyệt Nha nhà Tử Lộc còn có hai chữ, là "Thính phong", vào cửa, là "Văn hương", Tử Tình nói: "Không bằng, trên cửa nhà ta cũng mời Nhị ca viết mấy chữ, ta đã nghĩ xong rồi, sẽ dùng bốn chữ ‘Tạc vân’‘ Bạn nguyệt’."
(thính phong – nghe gió, văn hương – ngửi hương; tạc vân – đục mây, bạn nguyệt – bầu bạn với trăng)
Phó thị nghe xong hỏi xuất xứ, Tử Tình cũng không nhớ, hình như là xem qua từ chỗ nào đó. Có chút ấn tượng mơ hồ, nào có thể nói ra được.
Buổi tối về nhà, Lâm Khang Bình nói, thôn trang bên này. Cũng muốn thử trồng một năm dưa hấu xem sao, xem xem toàn là đất cát, trồng lúa mạch sản lượng vẫn không cao. Cho nên, cuộc sống của nông dân trong thôn trang này vẫn không tốt lắm, ngay cả ấm no cũng khó ứng phó.
"Nhưng là, mùa trồng dưa hấu, không phải là hơi muộn rồi sao? Lúa mì còn chưa có thu ư?" Tử Tình hỏi.
"Còn có tới hai mươi ngày nữa, năm nay là không còn kịp nữa rồi, thu hoạch xong lúa mì bọn họ trồng một quý ngô. Ta vẫn nói với quản sự, bảo bọn họ trồng khoai tây, nhưng là bọn họ không nghe, nói khoai tây không lấp no bụng, vẫn có mấy nhà trồng. Cũng chỉ là một hai mẫu như vậy, không làm nên trò trống gì."
"Ngươi không phải là có một xưởng miến sao? Bọn họ chẳng lẽ không biết có thể bán khoai tây đi mua lương thực?"
"Bọn họ chỉ nhận lương thực, quan niệm nào có dễ thay đổi như vậy, ta lại không thể tước đoạt đất đai từ trong tay bọn họ, mấy ngày nay, đành phải chịu khó đi, tìm người trẻ tuổi linh hoạt một chút, nói cặn kẽ cho bọn họ, không trồng khoai tây. Trồng chút lạc liếc gì đó cũng được." Lâm Khang Bình thở dài.
Hai vợ chồng nói chút việc nhà, một ngày hai bữa, chuyện mua người…, Lâm Khang Bình nhất nhất đáp ứng.
Mấy ngày kế tiếp, mấy đứa Thư Ngạn bọn họ cũng vào học, Lâm Khang Bình mua sáu tiểu nha đầu đến, đều là bảy tám tuổi. Mới từ trong nhà bán ra, mới học quy củ mấy ngày, đây cũng là ý của Lâm Khang Bình, nha đầu như vậy dễ dạy dỗ hơn một chút. Đương nhiên, còn mua hai trù nương nấu cơm cho hạ nhân, hai bà tử chuyên môn phụ trách lấy phân trồng rau, hoa hoa cỏ cỏ trong viện thì là việc của Lâm Hưng, hắn vốn chính là làm việc này ở Tình viên.
Tử Tình để cho Tiểu Phấn và Tiểu Bạch mang theo mấy người các nàng học quy củ vài ngày, rồi mỗi người phân ra một viện làm việc nặng. Tử Tình mang theo Tiểu Phấn, dọn dẹp lại đồ mang đến từ trong nhà một lần, nên bày lên đều bày lên, vào sổ tạo sách, đồ còn thiếu đều ghi lại, giao cho Lâm Khang Bình đi tìm kiếm.
Bận năm sáu ngày, mới làm xong xuôi việc trong nhà, hạ nhân trong nhà cũng tạo sách vào sổ, phân cấp bậc xong, định tiền công xong, đương nhiên, cũng định quy củ xong rồi.
Đảo mắt, cũng sắp đến cuối tháng, Tử Tình còn ngóng trông mấy đứa Thư Duệ bọn họ trở về, ai ngờ Tử Hỉ nói, lập tức là đến Đoan Ngọ rồi, hai kỳ nghỉ hợp lại làm một, bọn họ phải vào buổi chiều mùng ba tháng năm mới có thể trở về.
Ngày hôm đó, Lâm Khang Bình trở về thần sắc không đúng, Tử Tình thấy rất nhiều gói thuốc Đông y trong tay hắn, mới nhớ tới nên đưa thuốc đi cho Lâm gia rồi.
"Sao thế? Tình huống của Đại gia không tốt?" Tử Tình hỏi.
Lâm Khang Bình gật gật đầu, nói: "Lần này, ta tìm đại phu kê đơn thuốc lần trước hỏi thăm cặn kẽ bệnh tình của Đại gia ta một chút, đại phu kia vẫn còn có ấn tượng với Đại gia ta, dù sao cũng là mời đến khách sạn xem bệnh, nói, Đại gia ta, thực ra, cho dù điều dưỡng tốt hơn nữa, cũng không còn bao nhiêu thời gian rồi, ngày đó, ở trước mặt Đại gia ta, hắn cũng không thể nói những lời không may này, hôm nay thấy là một mình ta, mới nói, lão nhân muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, để cho hắn vui vẻ một chút."
Tử Tình cũng không biết rốt cuộc Lâm đại gia này là bệnh gì, đến ngay cả mấy người Lâm Khang Bình bọn họ cũng không nói rõ, đại phu nói như sách thuốc cả nửa ngày, mấy người bọn họ nào có nghe hiểu cái này hư nhược cái kia hư nhược?
"Đã như vậy, mấy đứa nhỏ lên gia phả, vẫn là sớm làm thôi. Cũng không phải không thể dàn xếp, không đợi đến sang năm nữa." Tử Tình nói.
Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, nói: "Ta cũng là ý tứ này, vừa vặn Đoan Ngọ mấy đứa Thư Duệ bọn họ cũng nghỉ phép, chúng ta trở về ăn tết Đoan Ngọ cùng bọn họ, thuận tiện lo chuyện lên gia phả, nếu có thể, đón Đại gia ta tới xem xem, để cho hắn cũng được hưởng phúc mấy ngày, được không?"
Điều này, Tử Tình cũng chỉ có thể là đồng ý, mặc dù không ưa cách làm người của hai vợ chồng lão Nhị Lâm gia, nhưng là, Lâm đại gia này đã như vậy rồi, Tử Tình không muốn Lâm Khang Bình có tiếc nuối trong lòng.
Buổi tối mùng ba, không chỉ Thư Duệ cùng Vĩnh Tùng đã trở lại, ngay cả ba người Tử Lộc và Tử Thọ cùng với Hạ Cam Vĩnh cũng trở về, cả đại gia đình, sum vầy ở nhà Tử Phúc.
Trong bữa tiệc, Tử Phúc muốn lôi kéo mấy người Tử Lộc cụng rượu với Lâm Khang Bình, Tử Tình nghe xong vội nói: "Vẫn là lần sau đi, sáng sớm ngày mai, một nhà chúng ta muốn chạy về Lâm gia, muốn cho mấy đứa Thư Duệ bọn họ lên gia phả, thuận tiện ăn tết Đoan Ngọ ở bên kia."
Tử Phúc nghe xong có chút bất ngờ, hỏi: "Không phải là định vào tháng giêng sang năm sao? Làm sao còn đổi đến đổi đi?"
Tử Tình chỉ đành phải nói ra tất cả bệnh tình của Lâm Diệu Tổ, cùng với mục đích làm như vậy của mình, còn có, Lâm Khang Bình muốn đón người đến ở một đoạn thời gian, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường nghe xong, vội nói: "Nên vậy, dù sao, coi như là nửa phụ thân của Khang Bình rồi."
Nhưng là Tử Phúc thận trọng, hỏi: "Ngươi đón hắn đến không sao, dù sao cũng là hạ nhân trong nhà hầu hạ, có phòng khách ở, nhưng là, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu, hắn ở nhà ngươi thân thể càng ngày càng kém, mà mấy nhi tử kia của hắn không biết tình hình thực tế, còn tưởng rằng là ngươi động tay động chân gì đó, ngươi định giải thích như thế nào? Ta đã làm Tri huyện nhiều năm, cũng đã gặp phải việc khó chơi như vậy, nếu đến lúc đó, bọn họ trả đũa, ngươi thật đúng là không chỗ đi nói lý, tự tìm phiền toái. Dù sao, ngươi không phải là nhi tử ruột của hắn, khó tránh khỏi sẽ có ngăn cách."
Vấn đề này, Tử Tình thật đúng là chưa suy nghĩ đến, Tử Phúc nhắc tới, mọi người đều nói: “Đúng là lời này, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người, thà rằng nói trước, cũng đừng để sau đó dây dưa không dứt."
Lâm Khang Bình nói: "Ta đã biết, ta sẽ dẫn mấy người đường ca ta bọn họ một mình tới gặp đại phu này, mọi người yên tâm đi, ta biết làm như thế nào. Vẫn là nói đến chuyện khác vui vẻ hơn đi."
"Chuyện vui vẻ? Vậy chuyện kiếm tiền đi, vừa vặn hôm nay người cũng đông đủ hết, Nhị đệ, Tam đệ, sáu nữ nhân chúng ta muốn mở một tiệm cơm, các ngươi đồng ý không?" Lưu thị hỏi.
Tử Phúc nhìn Lưu thị cười nói: "Dạo này phát hiện hứng thú của ngươi đối với việc kiếm tiền tăng nhiều, ngươi dù sao cũng phải để cho hai vợ chồng người ta thương lượng riêng một chút, ngươi nói gió chính là mưa, trước kia cũng không thấy ngươi gấp gáp như vậy?"
"Đại ca ngươi là không biết, đại tẩu đã ngóng trông Tử Tình muội muội suốt một năm, là muốn để cho Tử Tình muội muội mang theo mấy người chúng ta kiếm chút tiền riêng." Trần thị cười nói.
"Các ngươi còn muốn tiền riêng, bạc trong nhà còn chưa đủ cho các ngươi tiêu? Chẳng qua, kiếm tiền ta là không có ý kiến, tính cả ta một phần." Tử Thọ nghe xong là kết phường cùng Tử Tình, ngay cả suy xét cũng không thèm suy xét một cái.
"Các ngươi nhìn Tiểu Tam, vừa nghe kết phường cùng Tình nhi, không cần suy nghĩ đã đồng ý luôn, thế còn mấy người các ngươi?" Tử Phúc cười nói.
"Tất nhiên là không có ý kiến." Tử Lộc và Hạ Cam Vĩnh vội nói.
"Sai rồi, lần này cũng không phải là theo ta, là theo Nhị tẩu, Nhị tẩu đi đầu, ta chỉ là ra chút chủ ý theo mà thôi, chuyện nhọc lòng đừng tìm ta." Tử Tình vội xua tay nói.
"Chuyện nhọc lòng ta cùng Tứ đệ muội đến làm, Nhị đệ muội là tổng quản, ngươi cứ ở nhà nghĩ chủ ý hay là được, còn có, đám sổ sách chi bằng ngươi hạch toán." Lưu thị nói.
Yêu cầu này Tử Tình đồng ý, Lâm Khang Bình nói: "Nhà ta sẽ không nhập cổ, năm người các ngươi cứ làm, chúng ta ăn không phải trả tiền mấy bữa là được."
"Không được, không nhập cổ, nàng sẽ không dụng tâm nữa." Lưu thị cười nói.
"Như vậy, ta cùng nhà Đại tỷ mỗi nhà chiếm một thành, bốn nhà các ngươi mỗi nhà chiếm hai thành, chúng ta ở xưởng thủy tinh chiếm nhiều cổ phần, bên này thôi ít đi chiếm một thành." Tử Hỉ nói.
"Như vậy rất tốt, ta thấy được." Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nói.
Cứ như vậy, cuộc sống của Tử Thọ hẳn là có thể dư dả một chút, bằng không, bấy nhiêu hạ nhân trong nhà, tiêu dùng một năm cũng không ít, Thẩm thị thật là có chút lo lắng cho Tử Thọ, dặn Tử Thọ cầm hoa hồng xong là nhanh chóng đặt mua cửa hàng và ruộng đất ngay. Nhưng là cửa hàng và ruộng đất cũng không phải nói có là có ngay, phải gặp được cơ hội thích hợp.
Quyết định xong chuyện cổ phần, Tử Tình bảo Trần thị liệt kê ra, cần phải làm cái gì trước, chẳng hạn như, ăn thử tiệm cơm của nhà khác, nắm được khẩu vị đại khái, giá, định vị tiệm cơm của mình, là hạng sang hay là hạng thường? Chọn khu vực xong, mua cửa hàng hoặc thuê cửa hàng, phong cách trang hoàng, cùng với phục vụ đồng bộ, đầu bếp…, Tử Tình một hơi nói ra, mấy người Lưu thị sửng sốt một chút.
Phó thị cười nói: "Khó trách Đại tẩu nói là phải đợi Đại tỷ đến, mấy thứ này, chúng ta đúng là một chút đầu mối cũng không có, Đại tỷ nói đến cũng là một tổng thể, chỉ là không nhớ kỹ."
"Còn đừng nói các ngươi, ta làm quản sự vài năm, cũng không phải không có đầu mối, ta cũng không nhớ lúc trước ta bắt đầu như thế nào?" Trần thị vỗ trán cười nói.
Vẫn là Tử Phúc nói: "Còn không mau đi lấy giấy bút viết xuống, còn chờ cái gì đấy?"
Lưu thị lấy giấy bút, Tử Hỉ nhận lấy, nói: "Đại tẩu, việc ăn thử này, ta còn có thể hỗ trợ."
Lưu thị nghe xong cười hì hì nhìn Tử Hỉ, Tử Hỉ sờ sờ đầu mình, trong lòng có chút sợ hãi, cảm giác Lưu thị này khẳng định không có lời hay, xoay người rời đi.