Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 414




Editor: Trạch Mỗ

Tử Tình nghe xong vội ra khỏi phòng bếp, tiểu cô nương thanh tú năm đó cũng đã thành một người phụ nữ nông thôn điển hình rồi, áo màu lam váy màu đen, đằng sau chỉ búi búi tóc tròn đơn giản, dùng là trâm gỗ bình thường, có thể là do mang thai, khá béo, làn da khá đen cũng thô ráp, Tử Tình cũng là còn nhớ hình như nữ nhân phương Bắc không ra đồng, làm sao thấy Lâm Hồng Hà không giống như là tình hình như thế?

Thực ra, thật đúng là Tử Tình không biết, nữ nhân phương Bắc mặc dù không ra đồng làm việc nhà nông nhiều lắm, nhưng là có vườn rau, phải nuôi lợn, nuôi gà và trông con, một lát cũng không rỗi ra được, trừ phi có thể gả cho một nam nhân vô cùng yêu thương mình, còn có thể giúp đỡ làm chút việc nhà. Thực ra Hồ thị các nàng cũng giống vậy, chẳng qua lúc Tử Tình gặp các nàng, đã bị cuộc sống mài thô rồi, cũng không giống như Lâm Hồng Hà khi đó, là tiểu cô nương, được cha nương nuông chiều, cho nên tương phản khá lớn.

Lâm Hồng Hà thấy Tử Tình, cũng nhận ra rất nhanh, mặc dù trông Tử Tình béo hơn một chút, nhưng những chỗ khác, thật sự biến hóa không lớn.

Mấy đứa nhỏ nhà Tử Tình cũng đi ra, Tử Tình bảo bọn họ gọi "Cô cô ", mấy đứa Thư Duệ nghe quen Vĩnh Tùng và Tiểu Dực bọn họ gọi Tử Tình là "Cô cô ", lúc này có cô cô của mình, cũng là rất hưng phấn, nhất là Thư Vĩ và Thư Ngọc, hỏi: "Nương, chúng ta cũng có cô cô của mình?"

"Đúng là vậy, “nếu giả cho đổi lại” cô cô." Tử Tình cười nói.

Thư Duệ bọn họ nhìn Lâm Hồng Hà một cái, đại khái cô cô trước mắt này cách cô cô bọn họ mơ ước vẫn còn có chút khoảng cách, chẳng qua, trái lại rất hiểu chuyện, đều tiến lên hành lễ, còn có Yên Nhiên, Tử Tình cũng dạy nàng nói Quan thoại, nhưng không dạy nàng hành lễ, cho nên, cũng học theo mấy ca ca cúi đầu hành lễ với Lâm Hồng Hà. Rước lấy một trận khen ngợi và tiếng cười to của mọi người. Ngay cả Lâm Hồng Hà sinh ba nữ nhi rồi thật sự không thích nữ hài lắm cũng nhịn không được muốn bế nàng, dọa cho Tử Tình vội nhận qua, nói: "Bụng đã lớn như vậy rồi, còn không tự mình nhớ một chút. Ngộ nhỡ bị đụng vào cũng không phải là đùa."

"Tam tẩu, nữ nhân nông thôn nào có dễ hỏng như ngươi nghĩ? Bằng không, việc trong nhà ai làm? Ta chỉ là thấy mấy đứa nhỏ này nhà Tam tẩu. Còn rất hiểu chuyện, nhìn một chút đã chọc người thích." Lâm Hồng Hà nhìn mấy đứa Thư Duệ cười nói.

Còn may, Tử Tình mặc cho mấy đứa nhỏ đều là quần áo nhà nông thường ngày ở nhà hoặc ra đồng, cho nên, chênh lệch với đứa nhỏ Lâm gia không lớn lắm, chỉ là hành vi, lời nói vẫn là không giống, cho nên. Lâm Hồng Hà thấy bốn nhi tử này của Tử Tình, thở dài: "Vẫn là Tam tẩu phúc khí tốt."

Tử Tình thấy nàng vuốt bụng mình với một khuôn mặt u sầu, bèn nói: "Nói ra không sợ ngươi chê cười, lúc trước ta cứ mong đợi sinh nữ nhi mãi, nghĩ ta nhất định phải sinh nữ nhi mới trọn vẹn. Bởi vậy, liền một mạch sinh năm đứa, cuối cùng cũng để cho ta trông đến được. Còn có, Đại tẩu nhà ta, cũng là một mạch sinh ba nữ hài, mới sinh được nhi tử, đây có là cái gì, chẳng qua là sinh ra sớm hay sinh ra muộn mà thôi, dù sao cũng không thể thiếu ngươi. Cùng lắm thì sinh thêm mấy đứa là được."

Dư thị nghe xong lời nói của Tử Tình, vội nói: "Nghe đi, lời của Tam tẩu ngươi quả thật là có lý, ngươi cho dù không tin lời Tam tẩu ngươi, nhưng bốn nhi tử này nhà Tam tẩu ngươi đều rành rành ở đây, cho nên. Khuê nữ (con gái) à, nghe lời nương, ta không sốt ruột, từ từ sinh."

Hồ thị ở một bên nghe xong nói: "Muốn ta nói, nhiều khuê nữ tốt hơn, chờ trưởng thành, còn có thể đòi được nhiều sính lễ hơn, nếu như nhiều nhi tử, bạc lo liệu cưới vợ là đủ cho ngươi chịu đựng rồi. Đại tiểu tử nhà ta không phải vậy? Ta còn phát sầu, bạc thành thân này đi đâu kiếm đây?"

"Đại tẩu, ai chẳng biết cuộc sống nhà ngươi phát đạt? Thư Hưng là trưởng tôn Lâm gia, cha ta cung cấp cho hắn đọc sách mấy năm, bây giờ cũng là một tay trồng trọt giỏi." Mã thị đi ra cười nói.

Tử Tình nghe giọng Mã thị, thực là giống như trào phúng, năm đó, Tử Tình còn nhớ rõ mấy chị em dâu này tuy có chút tiểu tâm tư riêng, nhưng là trên mặt vẫn còn bình thường, hôm nay lại lên cơn ngay trước mặt lão thái thái, có chút bất thường.

Quả nhiên, Dư thị nghe xong lời của nàng ta, liếc xéo nàng ta một cái, nói: "Ngươi không ở yên trong phòng bếp làm cơm, chạy đến chõ mõm vào làm gì? Sao ở đâu cũng có ngươi? Là tỏ vẻ ngươi có bản lĩnh."

"Nương, còn không phải Đại tẩu nói, chỉ làm chút lương thực tinh cho một nhà Tam đệ, cả nhà chúng ta đều ăn lương thực phụ, ta mới nghĩ tới hỏi một câu, một nhà tiểu cô này, là ăn lương thực tinh hay là lương thực phụ?" Mã thị hỏi Dư thị.

Dư thị nghe xong trừng lườm Hồ thị một cái, nói với Mã thị: "Hôm nay khó được đủ người, cứ ăn cả một bữa lương thực tinh."

Mã thị nghe xong cười nói: "Đã biết, nương, vậy ta đi chuẩn bị luôn."

Mã thị cũng là có ba nhi tử, đúng là tuổi hay ăn, ngày thường ở nhà cũng không dám bỏ lương thực tinh ra cho bọn nhỏ ăn, nghe xong lời này, há có thể không vui? Nàng cũng là nghĩ, có lợi không chiếm thì đúng là ngu, phỏng chừng Lâm Khang Bình nhất định sẽ đi mua gạo lương thực tinh, nhà nàng thế nhưng có đến năm đứa nhỏ, cũng là ăn được nhiều chiếm được nhiều hơn nhà khác rồi, đến cả lễ gặp mặt của Tử Tình cũng nhiều hơn được một phần, nghĩ tới những chuyện tốt này, chân tay Mã thị nhẹ nhàng hẳn lên.

Hồ thị cũng vội vội vàng vàng chui vào, nói với Mã thị: "Đệ muội, mì sợi nhỏ trong nhà đúng là không có nhiều lắm, còn phải để lại một chút làm bữa ăn mặn (*) cho cha ta, không bằng, ngươi thêm mấy muôi bột ngô và bột khoai lang, cũng là giống như vậy."

(*)Bữa ăn mặn: Đả nha tế, đầu tiên là chỉ bữa ăn mặn mỗi khi đầu tháng, giữa tháng. Sau lại nói về bữa cơm thịnh soạn thỉnh thoảng mới được ăn.

Lúc này, Khương thị cắp một rổ cải thìa và rau hẹ vào phòng bếp, Hồ thị liếc mắt một cái nhìn rau hẹ trong rổ, hỏi: "Đệ muội, rau hẹ này lấy ở đâu?"

Khương thị nhìn nhìn Mã thị, nói với Hồ thị: "Là Nhị tẩu bảo ta đi cắt, nhà ta cũng không có rau hẹ."

Hồ thị nghe xong thở dài: "Ta đang chuẩn bị mang cái này ra chợ lớn bán, đây chính là đầu vụ, rất đắt đấy."

Tử Tình ở bên ngoài, tất nhiên không biết chuyện trong phòng bếp, nàng thấy Dư thị thỉnh thoảng nhìn mình một cái, lại nhìn ba nữ nhi kia của Lâm Hồng Hà một cái, liền nghĩ tới, thì ra là lão thái thái còn chờ Tử Tình cho bọn nhỏ lễ gặp mặt đây. Tử Tình vừa muốn gọi Tiểu Tử, Tiểu Tử đã cầm hai cuộn vải bông, sáu cái ngân khoa tử đi ra rồi.

Lâm Hồng Hà có chút ngượng ngùng, nói: "Ta cũng không có gì cho mấy cháu, mỗi lần đến đều lấy đồ của Tam tẩu, ta cũng áy náy."

Tử Tình đưa cho nàng, nói: "Ngươi đã gọi là Tam tẩu rồi, Tam tẩu cho muội tử chút đồ còn không phải là nên làm? Cầm đi, trở về làm bộ quần áo mới cho bọn nhỏ. Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, ngươi là ở riêng? Hay là ở cùng mẹ chồng?"

"Còn chưa có ở riêng đâu? Ông nội của đứa nhỏ nói, phải đợi tiểu thúc thành thân xong rồi hãy nói."

Tử Tình lúc này mới hiểu rõ, nam nhân của Lâm Hồng Hà đứng hàng lão Nhị, bên trên còn có một đại ca, phía dưới còn có hai muội muội, đã xuất giá, chỉ còn lại một tiểu thúc mười bảy tuổi.

Tử Tình vừa nghĩ, Lâm Hồng Hà này sống ở nhà chồng cũng không dễ chịu, lão Nhị không có quyền nói chuyện, hơn nữa nàng còn chưa có nhi tử, lại càng không được lão nhân chào đón rồi. Cầm đồ này về nhà, còn không biết là của ai đâu?

Quả nhiên, Dư thị nói: "Vải bông này, không bằng để lại chỗ ta, ta giúp ngươi làm thành quần áo, trực tiếp đưa qua. Ngươi xem ngươi, bao nhiêu năm không có mặc một bộ quần áo mới rồi, bọn nhỏ cũng vậy, chỉ nhặt đồ thừa của người khác bỏ lại. Chỗ tiền bạc kia, ngươi nên giấu cho kỹ, đừng lại để cho người ta nhớ thương đến? Nghe lời nương, cố chịu đựng thêm hai năm nữa, cũng sẽ ở riêng rồi, ngươi cũng có thể sống thoải mái được mấy ngày, mấy ca ca nhà mẹ đẻ này của ngươi cũng có thể giúp đỡ ngươi một tay."

Lúc này, Lâm Khang Bình đi ra, nhìn Lâm Hồng Hà cũng là có chút không dám nhận ra, vẫn là Thư Duệ vội nói: "Cha, cô cô đến thăm chúng ta."

Lâm Hồng Hà cũng kêu to "Tam ca ", Lâm Khang Bình đối với muội tử này vẫn là có chút hảo cảm, giờ phút này thấy bộ dáng này của nàng, hỏi: "Nam nhân nhà ngươi đâu? Làm sao để ngươi thành như vậy?"

Lâm Hồng Hà nhìn thoáng qua Tử Tình, rưng rưng cười nói: "Có mấy người có mệnh tốt như Tam tẩu? Ta coi như là không tệ rồi, tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm no."

Như thế, nhìn dáng người của nàng là đã nhìn ra, nông dân cổ đại đối với yêu cầu cuộc sống thực không cao, có thể ăn cơm no là thỏa mãn rồi, tốt xấu gì vẫn hơn Tử Tình hồi còn nhỏ, nhất là nông dân phương Bắc, hiệu quả sử dụng ruộng đất là thấp hơn phương Nam, người trong cả một đại gia đình có thể ăn cơm no, ruộng đất trong nhà vẫn có không ít.

Lâm Khang Bình cùng Lâm Hồng Hà vào thượng phòng, nói chuyện cùng lão gia tử, Tử Tình thì xoay người vào phòng bếp, nàng là con dâu của Lâm gia, không phải là khách nhân, việc nhà vẫn phải thò tay ra mà làm.

Hồ thị thấy Tử Tình, vội đẩy ra ngoài, nói: "Làm xong cả rồi, Tam đệ muội cũng không cần nhúng tay vào nữa, những việc này, ngươi cũng không quen. Lại nói, nào có đạo lý để cho khách nhân đường xa vừa mới vào cửa đã làm việc?"

Hồ thị nói xong, liền gọi con mình dọn bàn, Tử Tình vừa thấy nhiều người như vậy, thượng phòng chỉ sợ đặt không hết, quả nhiên, Thư Hưng dẫn theo đệ đệ muội muội bày hai cái bàn ở trong sân, Hồ thị đưa cơm cho thượng phòng, đám nam nhân Lâm gia một bàn, đám nữ nhân một bàn, mì sợi là dùng chậu gỗ lớn đựng, một chậu trứng gà xốt rau hẹ, một chậu lớn canh cải thìa trứng hoa.

Tử Tình cẩn thận liếc mắt nhìn qua một cái, đứa nhỏ Lâm gia coi như biết quy củ, không có tranh giành nhau, là ngoan ngoãn chờ người lớn chia cho mình xong, sau đó bưng bát của mình, ngồi xổm một bên hoặc đứng ở một bên ăn, một hồi, chỉ nghe thấy một loạt tiếng hút mì.

Yên Nhiên còn chưa đủ lớn để có thể tự mình ăn cơm, càng miễn bàn ăn mì sợi, cái miệng của đứa nhỏ này, còn kén chọn hơn cả Tử Tình, Tử Tình bón cho nàng một miếng mì sợi, chỉ thấy Yên Nhiên dùng sức nuốt xuống, Tử Tình nhìn biểu cảm của mấy đứa Thư Duệ, là biết, mì sợi này nhất định là trộn lẫn lương thực phụ, cũng may Tử Tình ở nhà đã dạy bọn nhỏ không được phép lãng phí lương thực, cho nên, ai cũng không dám nhả ra ngoài.

Chẳng qua là Tử Tình lại muốn bón cho Yên Nhiên miếng thứ hai, đứa nhỏ này nói thế nào cũng không chịu há mồm, dùng sức mím chặt, còn cau mày, Tử Tình lại muốn bón, đứa nhỏ liền nước mắt rưng rưng, Tử Tình thở dài.

Bữa cơm này, Tử Tình cũng là khó có thể nuốt xuống, Dư thị rõ ràng nói là muốn làm lương thực tinh, đứa nhỏ nhà Tử Tình vốn là quen ẩm thực phương Nam, mì sợi bằng lương thực tinh mấy đứa nhỏ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, lương thực phụ này, cũng là thật lòng không nuốt vào được. Cũng không biết rốt cuộc Hồ thị là có ý gì? Là ép Tử Tình lập tức đi mua gạo sao?

Thực ra, cũng thật không thể trách Hồ thị, thì ra là, Lâm Diệu Tổ vừa ốm, tiền thuốc cũng là tốn không ít, lúc trước ở riêng đã nói trước rồi, lão đại sống cùng cha nương, đại viện tử này đều để lại cả cho lão Đại, ngoài ra còn thêm hai mẫu ruộng tốt, là cho lão nhân lão thái thái giữ lại dưỡng lão, cho nên, lão nhân bị bệnh, theo lý tiền thuốc nên do Đại phòng gánh vác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.